Tay Phó Ngọc Thanh đặt trên đùi hắn, giục hắn: “Thư viết gì?”
Mạnh Thanh chau mày đọc thư, biểu tình rất khó xử, mấy lần muốn trả thư lại cho anh mà Phó Ngọc Thanh lại bảo: “Em đừng đưa tôi, lựa phần nào quan trọng mà đọc.”
Lá thư này Lục Thiếu Kỳ viết khá dịu dàng tình cảm, bảo ngoài Dương Thu Tâm ra, còn cho phép anh có vợ hoặc tình nhân mới nữa, mấy cái đó gã chẳng nề hà chi.
Mạnh Thanh chật vật đọc đôi câu, sau đó thực sự chẳng đọc nổi nữa.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn khó chịu, bèn bảo hắn không cần đọc tiếp nữa, hỏi hắn: “Có nhắc đến vụ bắt cóc hồi xưa không?”
Mạnh Thanh hơi lưỡng lự, đặt lá thư xuống.
Trong thư Lục Thiếu Kỳ không hề nhắc tới vụ ấy, nhưng lúc ở Hồng Kông đã chất vấn hắn tận mặt, rằng chuyện ở khách sạn quốc tế có liên quan gì đến hắn không.
Mạnh Thanh thẳng thắn thừa nhận: “Một mình tôi làm việc của một người.
Nhà họ Lục làm tam gia bị thương chân, cho nên tôi bẻ gãy một tay của cậu.
Hôm nay tôi đang đứng đây, cậu muốn lấy mạng tôi lúc nào cũng được, nếu tôi mà trốn tránh thì không phải hảo hán.”
Lục Thiếu Kỳ giơ súng nhắm thẳng vào hắn, hắn chẳng hề chớp mắt, súng nổ đoàng tiếng, nhưng hắn lại hoàn toàn nguyên vẹn, quay lại nhìn mới biết, thì ra Lục Thiếu Kỳ bắn trúng bình hoa sau lưng hắn.
Mặt Lục Thiếu Kỳ rất điềm tĩnh, thu súng, nói, “Anh dám làm dám chịu, xứng danh hảo hán, chuyện này tôi sẽ không so đo với anh.”
Mạnh Thanh chẳng ngờ gã sẽ tha cho mình dễ dàng như vậy, ngạc nhiên rất lâu.
Chắc gã cũng đã được nghe láng máng về vụ Phó Ngọc Thanh bị bắt, bèn truy hỏi cặn kẽ.
Mạnh Thanh vẫn luôn cho rằng Nhị tiểu thư nhà họ Lục làm liên lụy đến Phó Ngọc Thanh, trước mặt Lục Thiếu Kỳ cũng đề cập đến chuyện đó, Lục Thiếu Kỳ cười lạnh, “Đây không phải chuyện Cộng đảng hay không, cũng không phải chuyện nhè ra bao nhiêu tiền, đây rõ rành rành là gã không cướp được bạn gái, nhục mặt, cho nên mới giở sát chiêu với Ngọc Thanh.
Nay Nhà lục bọn tôi đã thất thế rồi, chứ không thì gã dám lấy cái cớ đấy để bắt người của tôi đấy? Nhà Phó cũng đúng ăn hại, khổ thân anh ta mắc vạ ở tù!”
Có một số việc Mạnh Thanh cũng không biết, nghe gã nói thế thôi, lòng rất khó chịu, song không nói gì.
Lục Thiếu Kỳ hỏi hắn Phó Ngọc Thanh đọc thư xong bảo sao, Mạnh Thanh nói: Đáng ra tam gia định đến, tôi còn tính bố trí hai người đi đường cùng nên mới khuyên anh ta ở lại, nhưng tôi còn chưa tìm người xong thì anh ta đã gặp chuyện rồi.
Lục Thiếu Kỳ im lặng hồi lâu, vành mắt hơi đỏ.
Lục Thiếu Kỳ lại hỏi hắn chuyện giữa Phó Ngọc Thanh với Dương Thu Tâm là thật hay giả, sao hắn biết được chứ, chỉ bảo thấy ảnh của Dương Thu Tâm ở trên báo, rất đẹp, hẳn tam gia mê lắm.
Lục Thiếu Kỳ cười nhạt, nói: Tất nhiên anh ta mê rồi.
Xong hỏi hắn bình thường Phó Ngọc Thanh hay đi đâu, chơi với người như nào.
Mạnh Thanh chỉ đáp mấy năm qua tam gia bộn bề việc ở công ty, vũ trường cũng chẳng còn đi nữa, bên cạnh cũng chẳng có bạn gái bồ bịch gì.
Mấy câu đó làm sao mà tống cổ được Lục Thiếu Kỳ? Gã tha hương ngót mấy năm rồi, có thể trò chuyện về Phó Ngọc Thanh với ai đây? Mạnh Thanh vừa đến cửa, gã lập tức giữ rịt, hùng hùng hổ hổ hỏi rõ lâu mới rốt cuộc thỏa mãn chút đỉnh, tin lời Mạnh Thanh.
Lục Thiếu Kỳ có vẻ cực kỳ đắc chí: “Trước khi đi Đức, tôi có đặt giao ước hai năm với anh ta, anh ta đã chấp nhận sẽ chờ tôi hai năm đấy, cho nên anh ta mới không đi vũ trường, không đi xã giao.”
Mạnh Thanh rất đỗi kinh ngạc, khó tin nhìn gã.
Nhưng Lục Thiếu Kỳ chẳng hề giấu giếm mối quan hệ giữa gã với Phó Ngọc Thanh, cứ vậy huỵch toẹt ra: “Bọn tôi không phải bạn, mà là người yêu.”
Mạnh Thanh quá ngỡ ngàng, mà lại chẳng thốt đặng một lời.
Lục Thiếu Kỳ thấy hắn phản ứng như thế thì lại cười: “Cơ mà tôi thấy tính anh ta ấy, phải tuân thủ ước định hai năm e là khó lắm.” Gã vuốt ve găng tay trái, bỗng nói rất khẽ: “Nhưng kể cả thế, tôi vẫn cứ yêu anh ta, anh bảo có oái oăm hay không cơ chứ?”.