Chẳng ai ngờ anh lại bộc bạch ra những lời quá đỗi thầm kín đến vậy, thành thử cả đôi bên đều ngại, mãi chẳng ai lên tiếng.
Đêm hè lúc nào cũng oi kinh hồn, Mạnh Thanh mới ngồi chốc lát mà đầu tóc đã nhễ nhại mồ hôi, thấy anh cũng đang phát ngốt lên, bèn xuống lầu lôi ra một cái giường mây hơi cũ, hất nước vào gột mấy lần rồi lau thật sạch kê ra ngoài sân, sau đó gọi anh xuống ngủ.
Giường chẳng lớn lắm, lại còn hơi ẩm, hai người đàn ông ngủ phải chen chúc một chút.
Phó Ngọc Thanh nằm xuống, cởi áo sơ mi bị kéo nhão ra vứt sang bên, Mạnh Thanh ngồi cạnh mép giường ngửa mặt nhìn trời, một tay chống giường điềm nhiên như không, lơ đễnh đụng phải tay anh.
Lòng Phó Ngọc Thanh thoáng râm ran, nhưng mà nóng lại chẳng muốn vận động, lười biếng nằm đó hỏi hắn sao thế, Mạnh Thanh bảo oi thế này, sợ là đêm sẽ mưa.
Phó Ngọc Thanh mỉm cười, chẳng nhìn trời mà chỉ nhìn hắn.
Tóc gáy Mạnh Thanh rất ngắn, sợi tóc dựng cứng hệt con nhím.
Phó Ngọc Thanh bỗng nghĩ, hèn gì các cụ hay bảo tóc cứng thì lòng dạ cũng cứng.
Chẳng phải chính là nói Mạnh A Sinh đó sao? Tính khí xấu thế này, nổi đóa lên thì hung dữ thế này, hồi xưa đúng là bị hắn lừa đẹp.
Nhưng nghĩ tới bộ dạng xung thiên của hắn ban nãy, thật y chang một con ngựa vừa bị thuần phục, rõ ràng muốn giãy khỏi dây cương của anh mà lại liều mình kiềm chế, quả thực khiến trái tim người ta không khỏi xốn xang.
Phó Ngọc Thanh kéo hắn nằm xuống, nói: “Mát hơn trên lầu mà, sao lại nghe gió bảo mưa được, đêm nay ngủ đây đi.”
Mạnh Thanh nói chắc nịch, “Chắc chắn sẽ mưa.”
Phó Ngọc Thanh liếm môi, nhắm mắt chẳng buồn cự với hắn, hắn nói sao thì mình đáp vậy, “Nếu mưa thì bọn mình lên lầu làm gì nhé.”
Mạnh Thanh chẳng ừ hử gì, nằm xuống cạnh anh, một tay ôm eo anh, hơi thở nóng bỏng phả vào gò má anh, ngỡ như giây khắc sau sẽ ghé qua hôn lên.
Phó Ngọc Thanh mở mắt ra, cũng quàng tay qua hông hắn, hai người ghé đầu vào nhau, ánh mắt không thể diễn tả bằng lời đặc quánh tựa mật đường, bọn họ rơi vào bể đê mê, thậm chí còn chẳng nhớ để giãy giụa.
Họ hôn vừa chậm vừa nhẹ, dường như nhấm nháp đến mấy cũng không đủ, hơi thở nóng bỏng quấn quện vào nhau tựa lớp mạng nhện ngăn cách hai người khỏi thế giới ngoài kia.
Đến nửa đêm, quả nhiên gió lạnh nổi lên, sau đó một cơn mưa xối xả trút xuống.
Mưa tuôn như thác nước, tiếng rên rỉ phóng túng cách mấy cũng đều bị vây hết vào trong khoảnh viện nhỏ này, tựa một bữa tiệc thấm đượm dư vị bất tận.
Ngày hôm sau, Phó Ngọc Thanh ngủ đến tận trưa mới thức dậy.
Mạnh Thanh dậy sớm, ngày nào hắn cũng phải đánh quyền, hắn vừa động là Phó Ngọc Thanh cũng tỉnh, cứ khư khư ôm hắn không chịu buông ra, đè bên dưới người lại nổi hứng, bèn tranh thủ lúc trời hãy đang hửng sáng đùa bỡn hắn một phen, đến lúc bấy giờ mới xem như đã thỏa mãn.
Đến trưa anh dậy, mặt trời tỏa nắng rực rỡ.
Áo hôm qua bị cởi bung hết cúc, thật tình chẳng mặc nổi nữa luôn.
Mạnh Thanh đặt một bộ áo dài dệt tay khoảng bảy tám phần ở mép giường cho anh, anh ăn mặc xong xuôi chỉnh tề rồi xuống lầu, mình cũng tự biết trông chẳng mốt cho lắm, y hệt người trong nước thế này là Mạnh Thanh sẽ cười vào mũi cho coi.
Ấy thế mà lúc nhìn thấy anh, Mạnh Thanh lại không nén được tiếng thở dài, nói, “Tam gia mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Lòng Phó Ngọc Thanh tức khắc vui phơi phới như mở cờ, song lại cố tình quan sát hắn, cười tít cả mắt, “A Sinh không mặc gì là đẹp nhất.”
Nói năng như thế thì ai mà đỡ nổi đây? Mặt Mạnh Thanh đỏ lừ như trái cà chua, họng hắn giần giật, bỗng dưng hỏi như khiêu khích: “Thế tối tam gia có qua không?”
Phó Ngọc Thanh nhướng mày, đè thấp giọng: “Qua chứ, chờ tôi.”
Mặt Mạnh Thanh hơi đỏ lên, ừ tiếng, đưa tay gài chắc cúc cổ áo cho anh, còn bồi thêm một câu như đe: “Không cho phép có người khác nữa!”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, chớp chớp mắt nắm lấy ngón tay hắn hôn chóc một cái lên, đáp: “Chỉ có em thôi.”
Mạnh Thanh cụp mắt, vết sẹo nơi khóe mắt hắn đã hơi mờ đi, thoạt nhìn tựa nước mắt, giọng hắn rất khẽ: “Em không muốn nhường anh cho người khác.”
Lòng Phó Ngọc Thanh bỗng chốc mềm nhũn, dường như cơn mưa đêm qua ấy đang đổ trong cõi lòng anh, anh thề: “Không có người khác.”
Lúc chia tay cả hai cứ quyến luyến hoài không thôi, nếu không phải vì anh còn việc phải làm thì quả thực chỉ muốn ở lì đây luôn.
Chiều đến công ty thủy vận anh mới hay, thì ra ở nhà xảy ra chuyện lớn.
Đêm qua Phó Cảnh Viên bỗng dưng bị trúng gió, nhà rối tinh rối mù lên, hết mời bác sĩ rồi lại sai người ra ngoài tìm anh, mà tìm khắp nơi chẳng thấy anh đâu, dáo dác mê tơi..