Người bên ngoài cửa không dám nói tiếp nữa.
Đời anh sống đến ngày này chưa bao giờ bị người khác đánh như vậy.
Vết thương trên mặt đau như bị xát muối, mạch máu giần giật từng sợi như chực vỡ.
Ngực đau đến mức hít hơi vào mà tưởng bị đâm, anh còn nghi có khi bị gãy xương sườn rồi cũng nên, lòng sợ hãi tột độ.
Lục Thiếu Kỳ không hề hả giận, gã lại dộng một cú đá nữa vào anh, giọng u ám: “Đau không? Cái lúc lên giường với tôi sao anh không thấy đau? Tôi trông anh sống vui vẻ lắm cơ mà, lúc tôi đi anh đã bảo gì? Giờ tôi về rồi thì lại kêu hối hận?”
Sau biến cố Tế Nam, Lục Thiếu Kỳ đã đi cả đường lên miền Bắc tìm anh, trong thời điểm rối ren loạn lạc ấy mà lại có thể có một người lặn lội đường xa đến thăm mình như vậy, lòng anh không phải không cảm động, cũng thật lòng muốn thử.
Nhưng bây giờ nói lại như thế có còn nghĩa lý gì không?
Anh thở nặng nề, đáp: “Lên giường là một chuyện, nhưng cậu trái tính trái nết quá, tôi quả thực không yêu thương nổi.”
Lục Thiếu Kỳ giận run cả người, gã bèn giơ tay vung một cú đấm nữa.
Phó Ngọc Thanh bị đánh lệch cả mặt mà vẫn không chịu im miệng, còn cứng đầu nói tiếp, “Súng cũng đã đưa tận tay cậu rồi, đạn điếc đầy đủ đấy, cậu ra tay đi chứ.”
Lục Thiếu Kỳ trợn trừng cặp mắt đỏ kè nhìn anh, rồi bỗng dưng hung bạo lên bóp cổ anh.
Phó Ngọc Thanh hãi hùng, cả người lạnh ngắt, cố sống cố chết túm tay gã.
Lúc bấy giờ Lục Thiếu Kỳ mới hoàn hồn lại rồi buông tay ra như bị điện giật, rốt cuộc nhìn thấy tình trạng của anh, gã mới hối hận, gằn giọng căm tức, “Cớ gì phải chọc tức tôi?”
Phó Ngọc Thanh cười mệt mỏi, “Cậu có bao giờ không tức tôi đâu?”
Lục Thiếu Kỳ quắc mắt nhìn anh, “Tình nhân của anh là ai, anh nói tôi nghe xem nào.” Nói tới đó, gã nở nụ cười quái đản, “Tôi cóc tin có ai đủ bản lĩnh để làm anh mê muội thế này đâu.
Đừng có bảo tôi anh động lòng thật đấy nhé?”
Phó Ngọc Thanh liếc gã, bóng người trước mắt mơ hồ chồng lên nhau, anh lại càng cứng đầu lên, “Đúng rồi, tôi động lòng thật đấy, nhưng mà người đó tuyệt đối không phải cậu đâu!”
Máu nóng xộc thẳng lên não, mặt Lục Thiếu Kỳ đỏ bừng vì giận, gã túm tóc anh ép anh phải ngẩng mặt lên, “Nực cười, anh mà cũng biết chân tình cơ à? Anh có sao?”
Phó Ngọc Thanh cũng nổi đóa lên, anh gắng nặn ra một nụ cười, giọng khản đặc như bị vỡ: “Chân tình hơn cậu là được!”
Lục Thiếu Kỳ ngây người, có lẽ đây là câu trả lời mà gã không ngờ tới.
Biểu cảm của gã trông khó coi vô cùng, như thể muốn cười mà cười chẳng nổi, như thể muốn khóc mà lại phải tỏ vẻ dữ dằn.
Người bên ngoài lại gõ cửa lần nữa: “Thưa ngài, ngài vừa bị ngã ạ?”
Chắc là nhân viên khách sạn sợ xảy ra chuyện gì lằng nhằng nên quanh quẩn mãi bên ngoài không chịu đi, thấy bên trong cuối cùng cũng im lặng rồi mới hỏi luôn.
Lục Thiếu Kỳ sầm mặt, gã kéo găng tay trái lại, tay phải đút vào túi, chẳng thèm liếc anh quay đi đi thẳng ra cửa.
Găng tay của gã vẫn trắng muốt như tuyết, da gã vẫn sáng bóng như thể có thể phản chiếu lại ánh sáng từ chiếc đèn trần pha lê trên nóc nhà kia luôn, những tưởng người vừa mới lên cơn bạo hành đánh người chẳng phải gã vậy.
Song khi đặt tay lên nắm đấm cửa, gã đột nhiên quay lại, giọng sặc sụa mùi khinh bỉ, “Phó Ngọc Thanh à, tấm chân tình của anh thì là cái thá gì? Anh tưởng tôi quan tâm ư?”
Phó Ngọc Thanh ngồi phịch xuống đất, muốn cười mà chẳng cười nổi, chỉ nói: “Nhưng có người quan tâm đấy.”
Lục Thiếu Kỳ tái mặt, răng nghiến chặt, cả người đứng sững lại.
Ấy vậy mà, trông gã lại như một con ngựa bị trọng thương đang gắng gượng đứng đó, chỉ cần ai đó đưa tay đẩy một cái thôi, gã sẽ ngã ruỳnh xuống, lặng lẽ chết đi.
Gã chẳng buông một câu nào nữa, xoay người mở cửa, sải bước đi ra.
Phó Ngọc Thanh cũng không nhịn được thêm nữa, anh nằm ngã ra trên đất, người sũng mồ hôi lạnh.
Vừa nãy gan anh to đến độ còn dám dâng cả súng tận mặt, thế mà sau khi xong thì lại thấy phát khiếp cả lên, chẳng biết tại sao mình lại phải nói những câu thế kia để mà chọc trúng tổ ong của Lục công tử nữa.
Nhân viên nam ngoài cửa chạy vào, thấy có người bị đánh thì tức tốc toan chạy ra báo cho người khác, nhưng anh cương quyết ngăn lại.
Bị thương thế này nên anh không tự quay về được, nhưng mà lại sợ mất mặt, thế là bèn đưa nhân viên mấy đồng tiền, dặn bọn họ tuyệt đối đừng lan truyền chuyện ngày hôm nay ra ngoài, sau đó bảo bọn họ dìu mình lên xe kéo..