Phó Ngọc Thanh ngậm tăm, Diệp Thúy Văn bèn đứng dậy qua lật lung tung chồng báo anh để ở đầu giường lên, nói mà chẳng buồn nhìn anh: “Ngọc Thanh, có phải cậu cảm thấy gã ta không thể đối xử với cậu như vậy không?”
Phó Ngọc Thanh hơi sững người, Diệp Thúy Văn quay lại liếc anh: “Sao? Nói trúng tim đen rồi à?”
Phó Ngọc Thanh im lặng hồi lâu mới đáp: “Chắc thế.”
Diệp Thúy Văn thở dài: “Cậu đối xử với gã thế này rồi chẳng biết mai mốt sẽ còn bao nhiêu tai họa đâu, cậu không sợ à?”
Sao Phó Ngọc Thanh lại không sợ kia chứ? Anh sợ chết khiếp đi được.
Nhưng anh lại hỏi vặn lại: “Sợ thì sao? Không lẽ con dỗ dành con tâng bốc cậu ta thì con hết sợ à?” song nói đến đó thì anh lại ăn năn, suy cho cùng vẫn là anh có lỗi với Lục Thiếu Kỳ mà, sao bây giờ lại đi nói năng kiểu vậy?
Anh bèn cười chuyển chuyện: “Chẳng phải mợ vẫn hay dạy con đó sao? Chơi chơi chút còn được chứ đừng tưởng thật.
Sợ là cậu ta tưởng là thật rồi nên con mới phải tránh xa cậu ta ra đấy chứ, không đúng ư? Thế cũng không được ư?”
Diệp Thúy Văn xẵng giọng: “Mợ biết rồi, cậu cũng thật là!” nửa câu sau bị tắc trên đầu lưỡi, mợ không nói tiếp.
Diệp Thúy Văn xem mắt cho anh, cảm thấy vết thương có vẻ hơi nghiêm trọng nên dặn đi dặn lại anh đừng có dùng mắt, sau đó đọc một tờ báo cho anh nghe, xong còn đưa ra một ý tưởng cho anh, đó là đăng quảng cáo tìm sinh viên đọc giùm anh.
Phó Ngọc Thanh nghĩ ít phút rồi lắc đầu.
Chuyện anh bị thương càng ít người biết càng tốt, đỡ lại lùm xùm lên.
Sau khi Diệp Thúy Văn về, anh gọi Vương Xuân tới bảo hắn đi gửi thư, Vương Xuân không ngờ mắt anh thế này mà còn đòi viết thư, hắn cứ cầm thư tần ngẫn mãi, “Tam thiếu gia, bác sĩ bảo cậu không được dùng mắt cơ mà, sao cậu lại còn đi viết thư?” còn lắc đầu: “nếu mà cậu còn thế này nữa thì tôi sẽ phải cho đại thiếu gia với lão gia biết đấy.”
Phó Ngọc Thanh vội vàng nói: “Đừng lo, tôi viết có hai ba câu thôi ấy mà.
Tôi làm nhỡ mất việc gấp của người ta thì dầu gì cũng phải báo cho người ta một tiếng chứ.
Anh đem gửi đi, tôi không viết nữa đâu.” Anh còn dặn hắn mang đến bưu điện để người ta đính tem cho rồi mới lấm la lấm lét gửi đến nhà họ Mạnh.
Vương Xuân hết cách, đành phải ra ngoài chuyển thư hộ anh.
Sau hôm ấy, Mạnh Thanh không ghé nữa, cũng chẳng biết rốt cuộc có nhận được thư của anh hay không.
Cuối tuần Phó Ngọc Thanh vốn có hẹn với hai anh em nhà Trần ở câu lạc bộ của người Pháp mà giờ không đi được nữa.
Anh lại bịa đại một cái cớ, gọi một cuộc bảo là có việc gấp phải rời Thượng Hải, lần sau gặp.
Ngờ đâu cuộc gọi chẳng dài mà lại nghe được một tin.
Té ra hai anh em họ Trần đã mời Mạnh Thanh làm thầy dạy võ, chẳng những thế, bọn họ còn tài trợ cho võ quán của hắn nữa, nghe chừng có vẻ thân quen với ông chủ Mạnh lắm.
Phó Ngọc Thanh nghe xong thì thấy bứt rứt khôn tả, cúp điện thoại rồi, một mình anh ở trong phòng lên cơn khó chịu.
Anh bèn lôi cái hộp gỗ đựng thư ra rồi lấy ra từng bức một.
Thư rất nhiều, có phong là Mạnh Thanh gửi anh, cũng có phong là anh viết từ trước mà không gửi đi.
Bác sĩ không cho anh dùng mắt nên anh cũng không dám mở ra đọc, chỉ lấy ra bày lên bàn vậy thôi.
Anh nhìn thư nằm la liệt trên bàn, hóa ra anh đã viết nhiều dã man, cõi lòng bỗng sao tủi thân tột độ.
Tên Mạnh A Sinh này chịu nhận tiền của người khác, chịu làm thầy dạy võ cho người khác, thế mà lại chẳng chịu làm vệ sĩ cho anh.
Đêm hôm anh viết một lá thư nhất quyết bắt người khác đem gửi, thế mà hắn lại sắt đá đến vậy, chẳng chịu cho anh lấy một lời hồi âm..