Phó Ngọc Thanh liếc hắn, cười: “Tôi kính trọng nhiều người lắm, không nghĩ em còn nhớ từng người một luôn đấy.”
Mạnh Thanh ậm ừ lúng túng vì bị anh nhìn, hắn mới bảo, “Người khác thì anh khách sáo lịch sự, chẳng bù cho đối xử với em đây, đúng là hai mặt.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ đến chuyện này mà hắn còn cằn nhằn được, anh bật cười cố tình bảo: “Trước đây tôi chẳng khách sáo kính trọng em lắm còn gì mà em có ưa đâu.
Đến lúc tôi không kính trọng em nữa thì em lại khoái đáo để, ôm tôi không chịu buông luôn cơ mà.”
Lúc ở nhà Mạnh Thanh hay nói năng linh tinh bậy bạ với anh, song người làm đông nên vẫn chột dạ, bèn vội vàng đóng cửa lại.
Phó Ngọc Thanh đến chịu thôi, anh cười: “Ban ngày ban mặt tự dưng đi đóng cửa, chẳng hiểu định làm gì không biết.”
Mạnh Thanh lườm anh, giọng nghe tức xì khói, “Em định làm anh đấy, anh chịu không?”
Phó Ngọc Thanh lập tức im bặt, cúi mặt đọc báo giả vờ điếc.
Mạnh Thanh đứng cạnh anh, vừa tập tư thế đứng một chân vừa liếc tờ báo trong tay anh.
Nói thật thì ngày nào đọc báo cũng làm người ta sầu cả người, nhưng mà không đọc cũng không được.
Không phải là tòa soạn bị cưỡng chế đóng cửa, mà chính mấy cái tít giật đùng người bị bắn chết hay là đại kế hoạch diệt phỉ toàn thắng mới khiến độc giả căm ghét.
Vài bữa trước, anh đến phố Vọng Bình làm việc thì bắt gặp Triệu Vĩnh Kinh bên ngoài một tòa soạn nhỏ.
Cái hồi tiễn Triệu Vĩnh Kinh đi, anh không ngờ cậu ta sẽ quay lại Thượng Hải, không khỏi ngỡ ngàng tột độ.
Rõ ràng Triệu Vĩnh Kinh nhìn thấy anh mà lại quay đầu đi làm như không biết.
Anh biết có lẽ Triệu Vĩnh Kinh không tiện nên cũng không nói gì, song trong lòng cứ canh cánh mãi.
Trước đó vài ngày, tổng giám đốc tờ Thân Báo Sử Lượng Tài[1] bị ám sát.
Ông ta luôn tích cực chủ trương kháng Nhật, thành ra dân tình cũng ngầm đoán được ông ta đã chọc phải một tai to mặt lớn nào đó bên trung ương, để rồi mới rước họa vào thân.
Vụ án này mãi chưa được phá, Triệu Vĩnh Kinh có mặt ở Thượng Hải lúc này khiến Phó Ngọc Thanh không thể không bận tâm.
Tuy không thể công khai tuyên bố lập trường của mình, song trong lòng anh hết sức đồng tình với phe Cộng sản.
Có một vài người từng thông qua quan hệ tìm tới anh, anh cũng đã từng trợ giúp bọn họ, nhưng cùng lắm thì anh cũng chỉ bỏ tiền ra được thôi, chứ những chuyện lớn lao hơn thì anh lực bất tòng tâm.
Anh cởi kính xuống nhéo trán.
Chính trị thối nát, chính phủ phát lệnh không ngừng nghỉ, cho dù là kinh doanh buôn bán hay là mở nhà máy cũng đều như bước trên băng mỏng, lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm.
Mới đầu anh chỉ muốn tránh thật xa những người như Đỗ Nguyệt Sênh, song bởi vì Mạnh Thanh nên rốt cuộc vẫn phải qua lại.
Đỗ Nguyệt Sênh là xã hội đen, nhưng ông ta lại có quan hệ mật thiết với cánh trùm sỏ ở trên trung ương, tin tức nhanh nhạy.
Anh không thể không thừa nhận, bao nhiêu trong mấy năm qua của nhà họ Phó đều là được hưởng sái từ Đỗ Nguyệt Sênh.
Tuy vậy, anh chẳng những không hề vui vẻ, mà lại còn càng rầu rĩ vì cái cơ nghiệp đang trên đà lớn mạnh này.
Mạnh Thanh lo lắng không dằn được, bèn bỏ chẳng luyện công để kiểm tra mắt cho anh, “Đau không?”
Phó Ngọc Thanh lắc đầu, Mạnh Thanh giữ yên đó để xem, anh bèn ngoan ngoãn ngẩng lên cho hắn nhìn.
“Mắt không sao, chỉ là tự dưng thấy chán thôi,” ngón tay anh vô thức gõ mặt bàn, anh bỗng nói: “Vương Cửu Quang[2] từng nói một câu mà có một nửa tôi rất đồng ý, em biết là câu gì không?”
Mạnh Thanh không ngờ anh lại tự dưng nhắc đến vị “đại hiệp Giang Hoài” này, bèn đáp không do dự: “Quyết sống mái một trận với Nhật?”
Phó Ngọc Thanh lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Đánh thì tất nhiên phải đánh, quân Nhật lòng lang dạ sói, đã chiếm được Đông Bắc rồi thì đời nào có chuyện chúng sẽ chịu ở yên một chỗ kia chứ? Thực sự không thể không đề phòng.
Song đó không phải điều mà anh muốn nói: “Tôi đồng ý là bởi ông ta nói, trên đời này chỉ có cường quyền chứ không có công lý.”
Mạnh Thanh im lìm mãi một lúc lâu mới đáp: “Sao lại không có công lý? Công lý ở trong lòng kia mà.”
Hắn nói thế làm Phó Ngọc Thanh cũng á khẩu, nhất thời không phản bác được nên chỉ thở dài.
Mạnh Thanh bảo anh nhắm mắt lại, rồi vắt khô khăn đã ngâm nước nóng đắp mắt cho anh.
Phó Ngọc Thanh đã bảo đi bảo lại hắn rằng việc này bấm chuông gọi người làm đến lo là được rồi, song hắn chẳng bao giờ chịu nghe.
Mạnh Thanh đắp khăn cho anh xong mới mở lời: “Nếu tam gia buồn phiền vì chuyện này thì chẳng biết đến bao giờ mới hết được đây?” hắn còn bảo: “giả sử đánh thật, chắc gì quân Nhật đã trên cơ nào.”
Phó Ngọc Thanh mở mắt nhìn hắn, “Đúng, nhưng hiện tại phe mình đã gãy mất một cánh tay rồi, chính phủ thì chỉ chăm chăm diệt phiến quân, còn kháng Nhật thì cạy răng ra cũng không dám đả động tới!”
Mạnh Thanh nhíu mày: “Cái này anh nói với em được thôi, đừng có mà đi nói với người ngoài.”
Phó Ngọc Thanh vốn đang tức, song nghe thấy thế thì lại cười: “Lại chả, nói với người ngoài làm gì.
Bọn họ là người ngoài, còn em là người trong cơ mà.”.