“Tam gia!” Mạnh Thanh bỗng gắt lên, vừa tại vì cuống cũng vừa tại vì giận: “mấy người quyền cao chức trọng ở Nam Kinh đều đi cả rồi, chỉ còn có mình anh thôi đấy! Sao cứ phải nhất thiết về Thượng Hải làm gì! Anh có mấy cái mạng hả?”
Phó Ngọc Thanh đốp lại: “Thế em thì sao? Em có mấy cái mạng? Ông chủ Đỗ cũng đi rồi đấy, sao em còn chưa đi!”
Mạnh Thanh vẫn không dám nhìn anh, hắn lí nhí: “Đó là chuyện khác, em không có gì phải bận tâm cả.”
Phó Ngọc Thanh bị hắn chọc điên thật rồi, anh phẫn nộ quát lên: “Mạnh A Sinh! Em nhắc lại lần nữa tôi nghe xem?”
Hắn cúi gằm xuống như một cây đại thụ bị đốn gãy.
Giọng hắn rất khẽ, nói mà như đang thì thầm: “Anh đi Hồng Kông bình an đi rồi em không phải bận lòng nữa.”
Phó Ngọc Thanh đâu ngờ ngay từ đầu hắn đã có ý định như thế chứ, bảo sao lại chặn anh không cho vào gặp, lại còn bảo Hàn Cửu ra khuyên anh đi đi mấy lần nữa.
Thì ra người này đã nghĩ đâu ra đấy, quyết tâm tạm biệt mình từ đời nào rồi.
Anh nghĩ tới cái công viên bị bom san phẳng ở Nam Kinh, rõ ràng mấy hôm trước anh còn mới đi qua xong.
Anh nhớ tới trên đường chạy xe đến Thượng Hải, sáng bảnh mắt dọc đường đã một đống những xác chết, nhìn mà giật cả mình, lại còn có cả người chạy nạn.
Đã thế còn những hình ảnh và lời lẽ gây hoang mang tột độ đọc được trên báo.
Tất cả những điều ấy đồ ầm ầm xuống đè nghiến như đá tảng, anh suy sụp ngồi phịch xuống ghế, sức lực đã cùng kiệt rồi, chẳng muốn cãi vã với người trước mắt nữa.
“Em nhất định phải ở lại đúng không?” Phó Ngọc Thanh chỉ còn cảm thấy khổ sở.
Mạnh Thanh ừ tiếng, rồi giải thích: “Chắc một năm rưỡi nữa rồi đánh xong thôi.”
Chẳng ai nói gì nữa, chẳng ai tin điều ấy.
Quân Nhật oang oang rằng sẽ tiêu diệt Trung Quốc trong vòng ba tháng.
Chính phủ đã phải dời đô đến tận Trùng Khánh ở vùng Tây Nam, trên diễn đàn quốc tế chẳng một nước nào lên tiếng đòi công lý.
Thậm chí cả Tưởng Giới Thạch cũng đã bảo Trung Quốc hiện giờ là nước yếu, phải chuẩn bị để kháng chiến trường kì.
Vốn chính phủ còn gửi gắm hy vọng vào Liên Xô, nghĩ rằng đất nước theo chủ nghĩa cộng sản này sẽ tuyên chiến với Nhật.
Song cuối cùng cũng chỉ lại là một giấc mơ hão huyền.
“Nếu tôi cũng ở lại thì sao?” Phó Ngọc Thanh đã đôi co uổng công rồi, giọng anh run rẩy, chính anh còn chẳng nghĩ nghe mình lại yếu ớt tới vậy, “tôi có thể thay tên rồi ở yên trong tô giới không gây chuyện, sẽ không để ai phát hiện đâu…”
“Tam gia! Anh cứ phải ép em trói anh vào đưa đi à?” mắt Mạnh Thanh đỏ kè, hai tay ôm chặt đầu trông vừa tuyệt vọng vừa đau khổ, hắn như con ngựa hoang chới với vùng vẫy giữa bùn lầy không thoát nổi, gào lên: “anh vẫn còn chưa hiểu ư! Em chỉ muốn anh được an toàn thôi!”
Phó Ngọc Thanh lặng thinh.
Hơi thở của anh dồn dập như sắp hụt hơi.
Mạnh Thanh đã làm sai sao? Anh đặt tay lên ngực tự hỏi mình: Ngay từ khi quốc nạn nổ ra, quê hương non nước đã bị quân giặc giày xéo, đã tàn tạ mất rồi.
Phàm là người Trung Quốc có khí khái can trường thì ai lại không muốn làm gì đó cơ chứ? Nếu hắn chỉ biết lo thân mình trốn rung rúc ở quê như con rùa rụt cổ thì hắn đã chẳng phải Mạnh Thanh mà Phó Ngọc Thanh quen biết.
Song hắn chẳng nói chẳng rằng gì như thế, giấu mình đồng ý ở lại vì Đỗ Nguyệt Sênh lại khiến Phó Ngọc Thanh không thể kìm được giận hắn.
“Tam gia, anh nghe lời em đi luôn tối nay đi!” Mạnh Thanh vẫn thúc ép anh, ép anh rời đi, ép anh rời Thượng Hải.
“Chấn Ngọc thì sao?” anh cất tiếng hỏi mà từng chữ nghe rời rạc nhau, như thể giọng nói đã bị nghiến vụn.
Mạnh Thanh nhếch môi, rất lâu sau mới đáp: “Chấn Ngọc đi cùng em.
Lạc Hồng Hoa cũng ở lại.”
Phó Ngọc Thanh đứng dậy, môi anh run run, anh có cảm tưởng linh hồn của mình là tro tàn từ ngọn lửa đã tắt, chẳng thể gánh đặng chút hơi nóng còn sót lại nữa.
Anh hỏi lại một lần cuối cùng, “Mạnh A Sinh, em cố kiết muốn tống tôi đi phải không?”
Giọng Mạnh Thanh như xa tận chân trời, hắn nói: “Tam gia, anh nhất định phải đi.”.