Phó Ngọc Thanh không khỏi cười, “Nếu tôi trong mắt anh cả bằng một nửa tôi trong mắt ông chủ Mạnh thì tôi phải cảm tạ trời đất mất thôi.”
Mạnh Thanh rất ngạc nhiên, nom bộ khó hiểu vô cùng: “Tôi mà có anh em tốt như tam gia thì bảo tôi làm gì tôi cũng chịu.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cười, Mạnh Thanh còn toan nói tiếp thì xe đã đến dưới lầu quán Đại Phú Quý, mỗi người xuống xe một bên rồi cùng nhau đi vào.
Phó Cảnh Viên và Phó Ngọc Hoa đã có mặt sẵn, không lâu sau khi hai người bọn họ tới thì những người khác cũng tề tựu đông đủ.
Bữa tiệc hôm nay có Mạnh Thanh, vậy mà không khí lại thắm thiết vô cùng, cả khách lẫn chủ đều tay bắt mặt mừng, duy chỉ có một điều bất ngờ chính là Lạc Hồng Hoa cũng đến cùng Lạc ngũ gia.
Thấy dung nhan nàng xinh đẹp tú lệ, thoạt tiên Phó Ngọc Thanh còn tưởng con gái nhà ai, sao lại công khai xuất hiện với một đám “xã hội đen” thế này.
Nàng tới bắt chuyện với Mạnh Thanh thì anh mới biết thì ra đây chính là Lạc Hồng Hoa, khi đó anh bất ngờ hết sức, thầm nghĩ, ông mãnh Đỗ Hâm vậy mà chẳng hề nói ngoa.
Gương mặt nàng trắng tựa trứng gà bóc, thật sự như toả ra thứ ánh sáng ngọc ngà giống Đỗ Hâm miêu tả.
Mình chỉ mặc độc bộ sườn xám bằng vải bông hết sức đơn giản mà lại mang một cảm giác rất khác lạ, khóe mắt đuôi mày đều thấm đượm tình ý lấp ló trêu ngươi.
Lạc Hồng Hoa lại mời rượu anh: “Đã là ân nhân của ông chủ Mạnh thì cũng là ân nhân của tôi, trước tiên tôi phải kính ngài một ly đã.”
Phó Ngọc Thanh ẩn ý ồ một tiếng, Mạnh Thanh tức thì bối rối bảo Lạc Hồng Hoa, “Cô đừng có nói bậy,” xong bảo, “tam gia, tôi với cô ấy không có gì hết.”
Lạc Hồng Hoa cười toe: “Ông chủ Mạnh à, tôi bảo là anh là ân nhân của tôi, vậy thì tam gia cũng chính là ân nhân của ân nhân của tôi, bộ không đúng chắc? Anh nghĩ đi đâu vậy?”
Bên cạnh có một người mặt rỗ, hình như là người quen lâu năm của hai bọn họ, thấy thế bèn chêm vào: “Ông chủ Mạnh, người đẹp như cô Lạc mà anh còn không động lòng thì thà dứt khoát đi tu luôn cho rồi, càng dễ niệm kinh cầu phúc cho tam gia.”
Mạnh Thanh vỗ vai hắn: “Tôi mà làm thật thì đừng có lâu lâu lại tới tìm tôi nhé.”
Tay mặt rỗ vội vàng cười xòa: “Đùa thôi đùa thôi, ông chủ Mạnh mà đi thì trời của tôi sập mất!” đoạn hỏi: “tam gia, hồi xưa anh ta cũng thế này à? Thanh tâm quả dục, ngoài đánh quyền ra thì tất cả những cái khác đều mặc kệ?”
Phó Ngọc Thanh còn chưa kịp trả lời, Lạc Hồng Hoa đã nói: “Tề mặt rỗ, đừng được thể khoe khoang.
Cậu đi theo người khác chưa chắc đã tốt bằng một nửa ông chủ Mạnh đâu.”
Tề mặt rỗ lập tức đổi chủ đề, khoa trương hỏi: “Cô Lạc này, bao giờ bọn tôi mới có thể gọi cô là sư nương thế?”
Mạnh Thanh trông bọn họ càng nói chuyện càng khó nghe, bèn cau mày kéo Phó Ngọc Thanh đến bàn khác mời rượu.
Lạc Hồng Hoa liếc hai người một cái, song không đi theo mà đứng nguyên ở bàn đó tám chuyện.
Phó Ngọc Thanh bật cười, thấp giọng hỏi: “Ngài chột dạ gì vậy?”
Nhưng Mạnh Thanh không hề mắc mưu anh, hắn nhìn chén rượu trong tay anh, ra chiều bất đắc dĩ: “Tam gia ạ, ngài đã không uống được rượu thì tượng trưng mấy hớp là được rồi, sao còn uống thật làm gì.”
Phó Ngọc Thanh a một tiếng, nhắc khẽ: “Cô Lạc tới kìa,” Mạnh Thanh vội quay ngoắt lại, Phó Ngọc Thanh cố nén cười, giơ chén rượu tới chỗ Lạc ngũ gia.
Lạc ngũ gia vô cùng hòa nhã, nghe anh tính chuyển đến Thượng Hải sống thì nhiệt tình hỏi anh muốn ở chỗ nào, Phó Ngọc Thanh hãy chưa quyết được, thế là lại tán gẫu với ông thêm một lúc nữa.
Một lát sau Mạnh Thanh cũng qua, bảo: “Tam gia, hôm nay tôi muốn thay ngài cảm ơn Lạc ngũ gia.
Nếu không có ngài ấy thì e là đến giờ tôi vẫn còn chưa biết gì đâu, tôi và tam gia xin được cùng mời ngài ngồi ghế trên[1].”
1.
Lạc ngũ gia vội xua tay: “Hôm nay tôi ngồi ghế trên chẳng qua là vì tôi lớn tuổi hơn thôi, mọi người đều là chỗ quen với nhau, cần gì phải khách sáo thế.
Chuyện lần này may mà có ông chủ Mạnh bôn ba góp sức ấy chứ, cho nên đừng cảm ơn chi, đúng ra phải cảm ơn ông chủ Mạnh kia.”
Mạnh Thanh ra chiều ái ngại: “Tam gia cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này hoài à, hại tôi đâm ra cũng chẳng dám đi gặp ngài ấy luôn.”
Hắn nói đàng hoàng đến độ Phó Ngọc Thanh còn phải nghi ngờ có phải mấy hôm trước là mình hoa mắt ù tai, chưa từng biết sự thật hay không.
Té ra người đứng đắn lúc nói dối còn đáng sợ gấp bội lần, thật hơn cả những lời chân thật từng qua miệng.
Sau khi rã đám, Lạc ngũ gia đang xuống lầu thì bỗng dừng lại hỏi người bên cạnh: “Ai đưa Hồng Hoa về?”
Phó Ngọc Thanh đã nghe rồi thì không thể coi như gió thoảng bên tai được, bèn cười: “Hay là ngồi xe tôi đi, vừa lúc tôi cũng phải đưa ông chủ Mạnh về, miễn cô Lạc không chê là được.”.