Cả hai không để ý thời gian tản bộ hơn một tiếng đồng hồ, đến lúc về nhà, Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà tự cười mình rằng bây giờ có tuổi rồi, đi đường núi thật sự không thấy quen nữa.
Phó Ngọc Hoa mới bảo năng đi khắc thành quen.
Anh không đáp, chỉ cúi mặt lật tới lật lui tờ báo trên mặt bàn.
Ngày hôm sau, anh đi hỏi thăm chỗ ở hiện tại của nhà Lục, xe ô tô đưa Đình Ngọc đi học mất rồi mà anh thì lại không dám ngồi kiệu nên mới gọi xe kéo, kết quả đi lòng vòng mất một đoạn dài.
Khổ nỗi anh mất công mà vẫn không gặp được Lục Thiếu Du.
Nhà Lục đóng cửa không tiếp khách không gặp một ai, anh đã nói hẳn hoi họ tên mình ra rồi mà vẫn phải ăn bế môn canh.
Anh nghi Lục lão gia muốn cắt đứt quan hệ, nhưng mà anh lại thấy khó hiểu.
Ở nhà rỗi không có gì làm nên anh lại đi theo Phó Ngọc Hoa đến nhà máy trong núi, hơn nửa tháng mới về.
Nghe nói anh đến Trùng Khánh, ông chủ Đỗ cho người qua mời anh đến đảm nhiệm chức giám đốc công ty mậu dịch.
Phó Ngọc Thanh không thể làm mích lòng ông nên bèn chuẩn bị một phần quà thật sộp, tự mình qua thăm trước, chỉ bảo là sức khỏe mình đang không tốt nên thực tình không gánh nổi chức giám đốc này, nếu ngài Đỗ không ngại thì mình làm cố vấn cũng được.
Thế rồi lại tự giễu rằng người ngợm hỏng thế này thì chắc cũng chỉ làm cố vấn bù nhìn được thôi.
Do hồi còn làm ở Hội Từ thiện Hồng Kông anh ốm liên miên nên từng có người chế giễu anh hám danh, chỉ là một tên quản lý bình hoa.
Thấy anh đã nói thế thì Đỗ Nguyệt Sênh cũng thông cảm cho, không cưỡng cầu nữa.
Lúc ấy, nạn đói đã bùng lên ở Thượng Hải, anh đọc báo mà lòng cứ lo ngai ngai, đã vậy trên báo còn bảo tình hình dịch bệnh năm nay đặc biệt nghiêm trọng, thành thử anh đã lo lại càng thêm lo.
Đình Ngọc cũng bảo mấy tháng rồi không thấy thư hồi âm từ Thượng Hải, anh sốt ruột vắt óc nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng sau mấy hồi vất vả thì tìm được Từ Ngọc Lan.
Trước Từ Ngọc Lan chuyển đến miền Tây theo hãng phim của mình, cô cũng từng ở Trùng Khánh hai năm, song không chịu nổi cuộc sống loạn lạc suốt ngày bị dội bom nên đã tự mình quay về Thượng Hải.
Ở Thượng Hải có một tên chính trị gia Hán gian tên là Hứa Trác Văn, làm việc rất tích cực cho quân Nhật, gã đã mến mộ Từ Ngọc Lan từ lâu, chính gã là người đã tận tình khuyên Từ Ngọc Lan quay về Thượng Hải.
Về Thượng Hải, Từ Ngọc Lan bắt đầu một mối quan hệ nửa chung sống bí mật với gã, thỉnh thoảng cô sẽ đóng phim, ca hát, hoặc nhảy múa, sống chính ra lại rất thoải mái vô lo.
Phó Ngọc Thanh cũng xem như có quan hệ tốt với cô lúc ở Thượng Hải nên mới bèn nhờ cô đi gặp Đỗ Hâm, xong còn nhờ người đưa một chỉ vàng cho cô.
Từ Ngọc Lan đồng ý, mấy hôm sau gọi điện bảo người sống trong ngõ đó dọn đi cả rồi, sau đó cô hứa sẽ đi nghe ngóng giúp anh, có tin gì sẽ báo ngay.
Thời điểm bấy giờ, điện báo và bưu cục của tô giới Thượng Hải đều đã rơi hết vào tay quân Nhật, tất cả nội dung gửi nhận đều bị kiểm tra nên anh cũng chẳng dám nói gì qua điện thoại, chỉ nhờ cô hãy cố gắng hết sức.
Từ Ngọc Lan còn chưa hồi âm gì cho anh, bên Thượng Hải tự dưng rộ tin Trì Ly Sơn bị ám sát.
Báo chí ăn mừng đến là tưng bừng, ai cũng bảo tên Hán gian này chết là còn nhẹ chán.
Nhiều bài viết ảo đến mức như ban đêm gã đang ngủ ở nhà thì bị chém đầu, còn bảo sát nhân có võ công cao cường, thần sầu quỷ khốc, đám vệ sĩ chẳng mảy may biết gì.
Phó Ngọc Thanh càng đọc càng thấp thỏm, chỉ mong mỏi được lên đường quay về Thượng Hải.
Anh bèn thu dọn hành lý ở nhà, nhờ người mua vé, quyết tâm phải về Thượng Hải một chuyến.
Lúc đó Mỹ đã tuyên chiến hơn một năm với Nhật, tất cả đều cảm thấy thắng lợi kháng chiến đã nằm ngay trong tầm tay, có điều cụ thể là ngày nào thì chưa biết nữa.
Anh phải về Thượng Hải, bạn bè gàn khuyên không nổi, bảo rằng sức khẻo quan trọng, không đáng để mạo hiểm.
Phía Đỗ Nguyệt Sênh hay tin cũng phái một người đến can ngăn anh.
Người này chính là thuộc hạ dưới tay Mạnh Thanh hồi bên Mai Viên Đầu, La Quế Thành.
Thì ra lúc Phó Ngọc Thanh vẫn còn đang ở Hoài Nam, Mạnh Thanh lại tưởng anh đi Hồng Kông rồi nên đã viết thư cho La Quế Thành đi theo Đỗ Nguyệt Sênh hỏi thăm tung tích và tin tức của anh, nhờ hắn báo địa chỉ của Phó Ngọc Thanh ở Hồng Kông.
La Quế Thành sợ hắn lo, cũng là để trấn an hắn nên đồng ý hỏi thăm hộ hắn, còn hứa thêm có tin gì thì sẽ chuyển giùm ngay.
Mạnh Thanh viết mấy bức thư lận mà bức nào cũng mất tăm mất tích, chắc là vì mãi không được hồi đáp nên dần dần chẳng viết nữa.
Lần này La Quế Thành tới, kiếm đủ mọi cách khuyên can anh khiến anh đâm sinh nghi.
Gặng hỏi mãi anh mới biết, do bị xác nhận là Hán gian nên Mạnh Thanh đã bị đặc vụ Uông ngụy của số 76[1] bắt giữ, ngài Đỗ đang tìm đủ mọi cách cứu ra..