Tọa Hoài Bất Loạn


“Tam gia…”, hắn vẫn không dám tin, khẽ khẽ hỏi, “em đang nằm mơ ư?”
Phó Ngọc Thanh bước tới trước mặt hắn, ngón tay anh run run chạm vào gương mặt hắn, vuốt ve những sợi tóc mai trên trán hắn, lệ bất giác tuôn rơi, “A Sinh ngoan, không phải mơ đâu, tôi đến gặp em đây.


Mạnh Thanh trợn mắt siết cổ tay anh, như thể không hít thở nổi, hắn hỏi đi hỏi lại: “Tam gia? Thật sự là tam gia đấy ư? Em không nằm mơ sao?”
“Là tôi đây, tôi đến gặp em đây.

” Phó Ngọc Thanh để hắn chạm vào mặt mình, rồi lại để hắn chạm vào ngực mình, không cầm được dòng nước mắt, anh hận mình đến quá muộn.

Mạnh Thanh bàng hoàng luống cuống đè tay lên ngực anh, hắn sững người như bị sét đánh, rồi bất thình lình đứng phắt dậy chất vấn: “Ai bảo anh về?”
Phó Ngọc Thanh không nghĩ hắn lại tự dưng nổi nóng, tim đập thình thịch, anh lên tiếng biện hộ: “Trì Ly Sơn chết rồi mà, sao tôi lại không thể về?”

Mạnh Thanh xanh lét cả mặt, chỉ vào cửa, “Anh về Trùng Khánh ngay cho em!”
Mấy năm rồi hai người chưa gặp, nào ngờ đến lúc gặp lại to tiếng thế này chứ?
Phó Ngọc Thanh cũng chẳng vừa, “Mạnh A Sinh, em nói lại xem nào?”
Mạnh Thanh cương quyết, “Anh còn không biết thân phận của mình thế nào à? Anh là con rể của Lục Chính Hãn! Anh về bây giờ, anh sợ Nhật không túm được mình hay gì? Chẳng hiểu rốt cuộc trong đầu anh nghĩ cái gì nữa!”
Phó Ngọc Thanh cũng cáu lên, anh chợt khoát tay một cái rồi quay mặt đi thẳng ra cửa, không thèm nhìn lại lấy một lần.

Mạnh Thanh cuống quýt ngăn anh lại, đè giọng, “Anh lại định làm gì nữa?”
Phó Ngọc Thanh tức đến nỗi mắt đỏ ké, trợn trừng nhìn hắn: “Mạnh A Sinh, có phải phải chờ tôi chết em mới biết hối hận không hả!”
“Đừng có nói linh tinh!” mặt Mạnh Thanh trắng bệch, tay ôm ghì lấy anh, sau rốt giọng mới mềm mỏng đi, “tam gia phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ sống đến năm chín mươi chín…”
“Chín mươi chín cái gì,” Phó Ngọc Thanh lầm bầm trách, “bị em chọc tức chết rồi đây này…” miệng thì nói thế, song anh lại không kìm được ôm lấy người trước mặt.

Mạnh Thanh chẳng nói gì, chỉ ôm anh thật chặt, tưởng chừng như muốn hòa tan anh vào trong cốt nhục.

Phó Ngọc Thanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thở, bàn tay chậm rãi vuốt ve lưng hắn, cuối cùng Mạnh Thanh cũng bình tĩnh lại.

Anh muốn đẩy hắn ra nhưng hắn không cho, tì cằm lên vai hắn nhẹ nhàng cà: “Lúc đó đuổi tôi đi mà tôi đi thật, có phải em hối hận lắm không?”
Ngực Mạnh Thanh phập phồng, mãi không đáp.

Phó Ngọc Thanh bị hắn siết đau cả xương nên không chịu được đẩy hắn ra, nói: “Mạnh A Sinh, em cởi áo ra đi, tôi muốn xem thương tích trên người em.



Mạnh Thanh lại càng không chịu bỏ ra, mãi hắn mới đáp: “Em nghe nói ở Hồng Kông anh ngã bệnh, lại còn không có ai chăm sóc…”
Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, “… Em nghe ai nói?”
Mạnh Thanh không chịu trả lời, chỉ đưa tay vuốt ve tóc anh, thì thào: “Em già mất rồi, trong khi tam gia thì vẫn thế, chẳng thay đổi tí gì.


Nghe hắn nói vậy, Phó Ngọc Thanh có muốn cũng chẳng giận nổi, “Lúc đó em cứ khăng khăng đòi ở lại, bảo là mình có tài cán có bản lĩnh cơ mà, kết quả thế nào? Bị bắt có đáng không, tóc bạc hết cả là tại ai?” Phó Ngọc Thanh mặc kệ hắn, đưa tay toan cởi áo hắn ra, Mạnh Thanh mới vội giữ tay anh lại, mặt hơi đỏ: “đừng, đang ban ngày ban mặt.


Phó Ngọc Thanh không nhịn được bật cười, song không lên lớp hắn nữa, chỉ nói: “Thế thì em ra khóa cổng đi.


Mạnh Thanh quả nhiên vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn đi ra khóa cổng.

Một mình Phó Ngọc Thanh đi dạo ở sân sau, thấy chỗ này của hắn quạnh quẽ quá, chẳng giống như có người ở chút nào thì không khỏi cau mày.


Trên xích đu có một chồng báo, Phó Ngọc Thanh tiện tay cầm một tờ lên xem, toàn báo cũ, có mấy tờ báo Hồng Kông, bên trên còn có cả ảnh của anh, anh xem từng tờ một, không khỏi kinh ngạc.

Mạnh Thanh khóa cổng xong quay về thì thấy anh đang xem báo, mặt đỏ lựng như trái cà chua, hắn vội vàng giật lấy nói nhát gừng: “Đừng nhìn!”
Phó Ngọc Thanh cười hắn, “Rõ ràng nhớ tôi như thế mà gặp tôi còn đòi đuổi tôi đi nữa hả?”
Mạnh Thanh bất mãn nhìn anh, bực dọc xếp chồng báo chỉn chu lại, rồi rất lâu sau mới cất tiếng: “Em muốn anh sống tốt, không muốn anh gặp chuyện, sao anh không hiểu nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh ngồi xuống cạnh hắn, lặng lẽ đáp, “Nếu tôi chết ở Hồng Kông thì em cũng không hối hận à?”
Mạnh Thanh trầm mặc hồi lâu, thế rồi hắn siết lấy bàn tay anh, họng giần giật, nói: “Nếu thế em sẽ không sống nổi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận