Lúc kể về cha và Diệp Lệ Văn, anh bình tĩnh một cách lạ lùng.
Mạnh Thanh nắm tay anh rất chặt, anh từ từ lặng đi, dường như chẳng cần nói gì, người này cũng hiểu hết.
Sao li ti từng ngôi tựa những viên kim cương nhỏ xíu, rơi tản mát qua kẽ ngón tay, ở kia một ngôi, đằng kia lại một ngôi nữa, nhìn từ xa thế này, ngôi sao nào trông cũng thật cô đơn.
Ánh sáng yếu chập chờn, chốc chốc lại lóe lên như con thuyền lá nhỏ lạc trôi giữa đại dương, dập dềnh lên xuống, những tưởng đây chính là vĩnh hằng.
Mỗi người sinh ra đều bất định khó đoán như thế, tựa hai vì sao giữa vũ trụ mênh mang, trăm triệu năm trước, nào ai hay trên bầu trời đêm sẽ có chúng.
Hồi còn trẻ, anh cũng nào hay rất nhiều năm sau đó, bên cạnh anh sẽ có một người vai kề vai cùng ngắm sao với anh như vậy.
Hai người ngồi lặng thinh trên mái nhà, anh nhìn sao, nhưng Mạnh Thanh chỉ nhìn anh.
Mây trên trời phiêu diêu theo gió đêm, phủ lên ánh sao mong manh, quệt vài nét bút trên màn đêm nhàn nhạt.
Rành rành là chẳng đúng lúc tẹo nào, thế mà bỗng nhiên anh lại cảm thấy hạnh phúc, như thể trộm bắt được một khoảng thời gian, lòng thì vẫn hoang mang lắm thay, song lại chẳng thể dằn đặng niềm hân hoan.
Lúc đi xuống, Mạnh Thanh nắm tay anh cực chặt, hắn rất sợ anh trượt chân.
Lúc anh leo xuống thang, Mạnh Thanh đứng ngay bên dưới che cho anh, anh mới bật cười: “Nếu tôi mà giẫm hụt xong ngã thật thì em cũng chẳng đỡ được tôi đâu.”
Mạnh Thanh chỉ im lặng cười, nhưng tay vẫn dang ra bao lấy anh.
Phải đến tận lúc chân anh đã đạp xuống đất bằng, Mạnh Thanh mới chịu buông tay ra, nhưng anh thì lại không chịu, cười khúc khích: “Ông chủ Mạnh, em bố trí cho tôi ngủ chỗ nào thế?”
Mạnh Thanh liếc anh một cái, dùng sức gạt tay anh ra: “Phòng khách.”
Phó Ngọc Thanh bị cự tuyệt mà cũng không giận, còn bảo muốn đi tắm.
Đến cái bồn tắm bằng gỗ nhà cũng còn chẳng có, Mạnh Thanh đun nước xong thì thay nước dội cho anh, dội được nửa chừng, hắn thả phịch xô xuống đất, bảo anh tự đi mà múc đi, không thèm để ý đến anh nữa.
Phó Ngọc Thanh không khỏi buồn cười, còn đang tưởng hắn chẳng động lòng tí nào, hóa ra đã rạo rực từ lâu rồi.
Ngày hôm sau, người của Hứa Trác Văn dẫn người làm ở nhà Phó đến gặp anh.
Đây là người ở lại Thượng Hải để trông cái nhà mới hồi trước, tại vì anh đã tặng nhà mới cho Từ Ngọc Lan rồi nên người làm mới thu gom mấy thứ đồ lúc trước anh dùng lại.
Nay anh đã quay về, Từ Ngọc Lan cho người đưa cả đồ lẫn người qua luôn.
Mạnh Thanh không ngờ sẽ thành thế này, hắn xoắn xuýt lên bảo đi bảo lại anh hãy về Trùng Khánh đi, song anh đều bỏ ngoài tai, người của Hứa Trác Văn thì lại rất hào hứng nhìn người làm kiểm đồ.
Chẳng có gì khác, mỗi cái là anh lắm quần áo quá, song trong đống đồ có một cái hòm rất đặc biệt.
Trong hòm đựng chăn nệm, thùng tử tôn mà Mạnh Thanh đặt mua hồi mới quay về Đông Đài.
Anh giở ra xem thì thấy bên dưới chăn còn có một cặp nến rồng phượng với hai đôi giày mới tinh xếp gọn gàng.
Người làm không biết gì, chắc cho rằng đây là đồ anh tính dùng để nuôi tình nhân nên không dám nói năng lung tung, bèn hỏi anh: “Tam thiếu gia, mấy cái này… có lấy không?”
Phó Ngọc Thanh liếc Mạnh Thanh, cố tình hỏi, “Đâu ra đây?”
Người làm nhất thời không biết sao nên vội vàng đáp: “Chắc là dọn nhầm?”
Mặt Mạnh Thanh đỏ lựng: “Không phải nhầm đâu, đây là đồ cưới của anh đấy.”
Phó Ngọc Thanh cười mà như không cười, gật đầu với người làm bảo: “Lấy.”
Sao anh không hiểu kia chứ? Hồi mua cái căn này, vốn anh đã tính sẽ dọn vào sống chung với Mạnh Thanh.
Lúc về Đông Đài đặt mua những món này, chắc Mạnh Thanh đã nghĩ sẽ dùng lúc dọn vào rồi, chẳng ai ngờ thời gian lại phí hoài trôi qua, mới đó mà đã mấy năm.
Có lẽ tại vì nhìn thấy cái hòm đó mà nhớ lại chuyện cũ nên sắc mặt Mạnh Thanh hơi kém, hắn im lặng rất lâu.
Ăn cơm tối xong, Mạnh Thanh đánh quyền còn Phó Ngọc Thanh chậm rãi tản bộ, đứng một bên lặng lẽ nhìn hắn, Mạnh Thanh chỉ giả vờ không thấy..