Tọa Hoài Bất Loạn


Phó Ngọc Thanh chỉ cười không nói gì, liếc hắn một cái rồi thò tay vào giở một bộ áo ra, hỏi: “Bộ kia là của tôi à?”
Bộ áo sa với áo khoác ngắn đen may bằng lụa Hương Vân[1] mà Mạnh Thanh bảo là may cho anh, Phó Ngọc Thanh vuốt ve tấm áo dài, không nén được nụ cười, “Hồi đó tôi may cho em một bộ áo dài lụa trắng đấy, sao em không giữ?”
Mạnh Thanh hơi xấu hổ: “Em mặc không quen.” Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới phát hiện bên dưới tấm áo dài nọ là áo vải, sờ thử thấy cũng tốt, chắc là vải Tây, cái áo khoác ngắn đi cùng thì xịn hơn hẳn, lụa đen hẳn hoi.

Phó Ngọc Thanh hơi không vui: “Sao lại khác bộ của tôi.

Quần áo tôi may cho em sao không thấy đâu cả?”
Mạnh Thanh cười: “Có mà, nhưng tối nay cần điềm lành nên mặc đồ mới đi.”
Nhắc đến buổi tối nay khiến Phó Ngọc Thanh không kìm được hào hứng, y chang trẻ con lập kế hoạch năm mới vậy, anh bảo: “Có rượu không? Phải uống một chén rượu giao bôi.” Đã thế còn, “Em xem nến song hỉ thì bày đâu được nhỉ?” Chẳng chờ hắn đáp, anh đã tự lẩm nhẩm: “Mình phải cách Xuân Bình xa một tí.”
Mặt Mạnh Thanh đỏ bừng lên, “Anh chờ chút, em đi dọn phòng đằng sau.”
Đời nào Phó Ngọc Thanh chịu chờ, anh nhất quyết đòi đi cùng hắn.

Thật ra trong cái phòng đó cũng chẳng có gì, mỗi cái là hơi bụi thôi, xem ra thường xuyên có người vào quét dọn.
Mạnh Thanh vẩy nước quét nhà xong xuôi thì đi dội nước, thay quần áo sạch sẽ tươm tất rồi mới ôm chăn mới lên, hơi ái ngại bảo Phó Ngọc Thanh, “Trước tiên phải lấy chăn ra phơi một lát đã.”
Phó Ngọc Thanh hoàn toàn chẳng quan tâm: “Mai phơi cũng thế mà.” Nghĩ nghĩ rồi anh lại bảo: “Mai tôi sẽ đưa Xuân Bình đi, chứ không thì bất tiện lắm.”
Mạnh Thanh lại không đồng tình, sợ không có ai để ý đến anh ta, “Mình tránh anh ấy đi là được mà.” Phó Ngọc Thanh không suy suyển được hắn nên chỉ đành đồng ý.

Mạnh Thanh rót một bình rượu rồi cầm hai chén rượu đã rửa sạch tới.
Mạnh Thanh đun nước nóng cho anh dội, dội xong lại lau khô đầu cho anh, sau đó bảo anh đi lắp thùng tôn tử, Phó Ngọc Thanh mới cố tình cười hỏi: “Sao lại là tôi lắp, bộ không phải là em lắp hả?”
Hiếm khi thấy Mạnh Thanh hùng hồn lý lẽ, hắn hỏi, “Chẳng phải anh vào cửa nhà Mạnh em à?”
Phó Ngọc Thanh cãi không lại, anh bấm bụng, thôi cái này cũng chẳng có gì to tát, lắp thì lắp thôi, chẳng mấy khi được làm tân nương.

Mỗi tội dưới bếp còn có nào nhãn nào lạc, nào táo nào bách hợp, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.

Mạnh Thanh lại còn kiếm được cả trứng gà hẳn hoi, Phó Ngọc Thanh đâu có ngờ hắn trịnh trọng như thế, đến bật cười, “Mấy cái này từ đâu ra đây?” đầu anh thì nghĩ, chắc là chuẩn bị từ đời tám hoánh rồi.
Mạnh Thanh thẹn thùng: “Bảo người đi mua về để nấu cháo cho anh đấy, không nghĩ lại dùng tới.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn thẹn quá thì cũng không dám trêu hắn nữa, chỉ gật đầu, nghiêm chỉnh lắp thùng.

Chắc là Mạnh Thanh đi rửa táo, quay đi quay lại đã chả thấy người đâu.

Đến tận lúc anh lắp xong rồi quay về “phòng tân hôn”, lại chờ thêm một hồi lâu nữa, cuối cùng Mạnh Thanh đã thay quần áo mới giày mới mới bước vào.
Tóc Mạnh Thanh hãy còn ướt, vừa mới nhấc một chân vào đã cuống quýt lùi phắt ra ngoài, khép cửa lại, hỏi từ bên ngoài cửa vào: “Sao chưa đốt nến song hỉ?”
Phó Ngọc Thanh chỉ vừa mới nhớ ra còn chuyện quan trọng như thế mà quên mất, bèn vội vàng lấy bật lửa Tây ra đốt nến, sau đó tắt đèn dầu, líu quýu mất một chặp, trán còn vã mồ hôi, đoạn hỏi: “Đốt nến xong rồi, lần này vào được chưa?”
Mạnh Thanh hẵng chưa yên tâm, “Anh để xa ra một chút, nhỡ mà tắt thì gở lắm.”
Phó Ngọc Thanh nghe theo lời hắn dặn, để cặp nến lên cái bàn dài tít trong góc tường, Mạnh Thanh mở cửa hết sức cẩn thận, sợ làm tắt mất nến.

Phó Ngọc Thanh cười thầm trong lòng, không nghĩ hắn lại coi trọng tới vậy.
Đến lúc cả hai ngồi xuống mép giường đã trải chăn mới, Mạnh Thanh còn cẩn thận hơn cả anh nhiều, dáng ngồi thẳng tắp, hai tay để trên đầu gối, vẻ mặt hết sức nghiêm trang.

Phó Ngọc Thanh đang nghĩ không biết có nên uống chén rượu giao bôi chưa, uống xong mới động phòng được, cơ mà anh không muốn gấp quá, sợ Mạnh Thanh cho rằng anh không coi trọng tối nay.
Bỗng Mạnh Thanh lấy từ trong tay áo ra một đóa hải đường đỏ, chẳng biết hái từ đâu, tự mình gài cẩn thận lên áo khoác.
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hiểu sao hắn lại bảo mình về phòng chờ trước, thì ra là vì vụ này, anh phì cười, “Này ông chủ Mạnh, em cưới tôi vào cửa là làm vợ cả hay vợ bé đấy.”
Anh chỉ hỏi trêu thế thôi mà Mạnh Thanh lại nắm chặt lấy tay anh, “Tam gia, em đã thề sẽ bên anh đến đầu bạc răng long rồi.

Nếu em không thể được chôn ở mộ phần của nhà Phó, có thể đào một mảnh đất bên cạnh để chôn em có được không?”
Phó Ngọc Thanh trách: “Đang ngày đại hỉ đi nói mấy cái đó làm gì?”
Mạnh Thanh sẽ sàng: “Tam gia, em muốn anh hiểu lòng em.

Em biết anh vẫn luôn lấn cấn chuyện Phượng Bình, cô ấy là trẻ mồ côi, anh đừng so đo với cô ấy làm gì.” Hắn nói rất khẽ, gần như không nghe thấy, tựa như đang rủ rỉ, “Dầu sống hay chết, em đều theo anh.”
Mắt Phó Ngọc Thanh đỏ lên, anh vội quay mặt đi, không dám nhìn hắn nữa.

Anh vớ bình rượu rót đầy hai chén, cẩn thận đưa hắn, rồi nói, “Còn phải uống rượu giao bôi nữa này.”
Mạnh Thanh cầm lấy, còn chưa uống mà dường như đã lâng lâng, mặt hắn rạng ngời hạnh phúc nhìn Phó Ngọc Thanh, thì thầm: “Tam gia à, em có nằm mơ cũng chẳng ngờ được tới ngày hôm nay.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui