Có lẽ Lục Thiếu Du không ngờ anh lại là một người lãng mạn như thế, cô nín cười bảo: “Ái chà chà, anh Phó à, tôi biết tỏng rồi nhé!” Nói chung là ngại anh nói dai nói dài thôi.
Sau khi kháng chiến thắng lợi, Lưu Tử Dân vốn ở lại nhà máy ở Trùng Khánh.
Nhưng sau đó nội chiến nổ ra, anh ta làm việc ở nhà máy sản xuất vũ khí nên nghe được cả đống tin đồn, lại còn có cả vợ con nên mới chuyển đến Thượng Hải, vẫn làm việc cho nhà máy của nhà Phó.
Phó Ngọc Thanh sắp rời Thượng Hải, bèn bèn bán hết cổ phần của nhà máy đi.
Lưu Tử Dân và rất nhiều người khác đều cảm thấy tương lai của hai đảng mai này sẽ là không thể đoàn tụ do hậu quả của việc chia sông để trị[1].
Năm xưa anh ta phải tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới về được nước, chẳng hề muốn cứ thế mà đi như vậy, bởi vậy anh ta đã từ chối khéo thiện ý của Phó Ngọc Hoa, vẫn ở lại làm việc cho nhà máy.
1.
Cát Lập Mang cũng quyết định đưa cả nhà sang Mỹ, tuy rằng hắn ta có tình cảm đậm sâu đối với thành phố này, những ký ức đau khổ cũng nhiều chẳng kém.
Lúc thất thủ, hắn nghe được cơ man những lời đồn đại về Liên Xô, trong lòng mang một nỗi sợ rất sâu sắc đối với chủ nghĩa Cộng sản, giữa tình hình nội chiến, hắn chẳng trông mong gì vào sức mạnh của chính phủ Quốc dân, bởi vậy hắn mới tận tình khuyên Phó Ngọc Thanh hãy đi cùng.
Cuối cùng Phó Ngọc Thanh vẫn quyết định sang Mỹ thử xem sao, do anh chỉ sang khám bệnh thôi chứ cũng chẳng muốn đi kỳ được nên thành ra lại dễ dàng hơn, còn sang sớm hơn Phó Ngọc Hoa những mấy tháng liền.
Anh muốn đưa Mạnh Thanh sang cùng, nhưng Mạnh Thanh lại thấy không ổn, sợ Phó Ngọc Hoa nghi ngờ nên không đồng ý, hắn bảo sẽ ở lại Thượng Hải chờ anh.
Làm sao Phó Ngọc Thanh chịu cơ chứ? Anh bèn nhờ đến sự trợ giúp của Hồng Hoa, viết một lá thư mời của hội đồng hương từ phương xa gửi tới.
Anh khuyên Mạnh Thanh, “Tôi đã hỏi Đình Ngọc rồi, thằng bé muốn sang học chứ không hề muốn ở lại Mỹ.
Hai đứa mình cùng đi, tiện thể đón Chấn Ngọc về luôn, sau đó chừng nào Đình Ngọc về là cả nhà mình sẽ được đoàn tụ, như thế chẳng tốt sao?”
Lúc Phó Ngọc Hoa đưa cả nhà về lại Thượng Hải thì anh đang ngồi tù, xong lại phải dưỡng bệnh, đâm ra đã nhắc gì tới chuyện đón Đình Ngọc về đâu? Ban đầu chính Mạnh Thanh là người đưa Đình Ngọc về nhà Phó nên giờ càng khó mở miệng, nếu không phải Đình Ngọc lén về thăm hắn thì chỉ e số lần gặp nhau còn ít nữa.
Sau khi sức khỏe Phó Ngọc Thanh tốt lên, anh năng ghé đường Phúc Hi hơn nên mới gặp được thằng bé.
Chỉ là hai cha con lâu không gặp quá, đâm xa lạ, anh chưa từng có kinh nghiệm làm cha, đã vậy còn cảm thấy thằng bé luôn trách mình, thành ra trước một thiếu niên ngang bướng như vậy, giáo huấn không được mà khen ngợi cũng không xong, lúc gặp nhau thì dè dặt cẩn thận từng li từng tí một, nói thì ít mà chủ yếu toàn mua một đống đồ đưa đến bên đường Phúc Hi, làm Diệp Thúy Văn đến dở khóc dở cười, gọi anh là cha hiền thương con hư.
Rốt cuộc Mạnh Thanh bị anh thuyết phục, quyết định lên đường sang Mỹ cùng anh.
Do sức khỏe anh không tốt nên Phó Ngọc Hoa sợ anh không chịu nổi đi tàu thủy, bèn đặc biệt đặt vé máy bay cho anh.
Trước khi đi, cả nhà Phó đều tới tiễn anh, mắt Đình Ngọc cũng thoáng đỏ hoe như chú thỏ con.
Phó Ngọc Hoa cười: “Mấy tháng nữa lại gặp rồi, lo gì chứ?”
Phó Ngọc Thanh không vặn lại mà chỉ cười, vào thời khắc chia ly này, anh hiếm khi bạo dạn đưa tay sửa lại cổ áo cho Đình Ngọc.
Giờ thằng bé cao dong dỏng rồi, muốn xoa đầu như hồi bé khó lắm.
Có không biết bao nhiêu lời Phó Ngọc Thanh muốn nói, chỉ là trước mặt nhiều người thế này rốt cuộc vẫn không nói nổi, cuối cùng anh chỉ bảo, “Chăm chỉ học hành để mai sau thành người có ích.” Nghĩ một chút, anh lại cười bổ sung thêm, “Phải rèn luyện thân thể nữa, đừng để giống như cha, suốt ngày ốm dặt dẹo không.”
Đang ở ngay trước mặt người nhà Phó nên Mạnh Thanh không tiện nói gì, chỉ tiếp lời anh: “Phải nghe lời cha con đấy, học hành chăm chỉ vào.
Ta đã dạy con quyền rồi, nhớ ngày nào cũng phải đánh vài lần nhé.”
Đình Ngọc lặng lẽ gật đầu, lúc Phó Ngọc Thanh đi, lòng cũng nghẹn ngào vì phải xa nhau, lúc đó nào có ai hay cả nhà sẽ mỗi người một phương trời từ đây cơ chứ?
Sau khi anh và Mạnh Thanh đến Mỹ, việc đầu tiên làm chính là đi thăm Lạc Hồng Hoa.
Ngọc Anh với Chấn Ngọc đều đã lớn, hai đứa hệt một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bước ra từ trong tạp chí.
Phong cách nói năng cư xử của Ngọc Anh giờ rất giống người Tây, vừa nhiệt tình vừa hoạt bát, nhìn mà chịu không thấu, vừa thấy anh cái là sáp lại hôn ngay, Mạnh Thanh đứng bên cạnh chứng kiến cũng nghẹn lời.
Chấn Ngọc thì lại điềm đạm hơn rất nhiều, vốn mặt mũi cậu đã giống Mạnh Thanh ba phần, giống Phượng Bình bảy phần nên rất dịu dàng, nhìn vào không khiến người ta chùn lòng.
Anh đã gửi chi tiết miêu tả bệnh trạng của bác sĩ qua trước, Lạc Hồng Hoa không thạo tiếng, chủ yếu là hai thanh niên Chấn Ngọc với Ngọc Anh chạy khắp nơi liên lạc, còn đến thư viện tìm hiểu sách rồi ghi chép cặn kẽ lại cho anh tham khảo.
Qua một thời gian thì anh đến bệnh viện Mỹ kiểm tra, sau khi chẩn bệnh, bác sĩ bảo dạ dày của anh nổi một khối u, cần phải phẫu thuật.
Thoạt tiên anh còn do dự, sau đó hai thanh niên lại đi đọc một lô tài liệu nữa, Cát Lập Mang cũng vô cùng nhiệt tình liên lạc với người bạn cũ ở Thượng Hải để giảng giải cho anh, cuối cùng anh mới quyết tâm phẫu thuật.
Anh không muốn ở lại Mỹ quá lâu nên vừa quyết cái là khẩn trương giục bác sĩ tiến hành phẫu thuật ngay.
Kết quả đến tận khi Phó Ngọc Hoa cập bến Mỹ, cuộc phẫu thuật của anh mới bố trí xong.
Trước khi phẫu thuật, anh chỉ có thể chờ trong phòng bệnh.
Lạc Hồng Hoa và Lưu Anh Dân đến thăm thì thấy anh đang dạy Mạnh Thanh chơi cờ vua, không khỏi buồn cười bảo, anh nhập gia tùy tục phết đấy chứ.
Mạnh Thanh nửa chữ Tây bẻ đôi cũng không biết, đi ra ngoài chẳng khác nào người mù người điếc, tính hắn cũng không phải kiểu vồn vã nên cũng chẳng chịu ra ngoài, chỉ ở lì trong phòng bệnh bầu bạn với anh.
Trừ phi có người quen hoặc hai đứa nhóc tới, không thì hắn sẽ không chịu rời Phó Ngọc Thanh nửa bước.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến chóng mặt.
Ngày Thượng Hải giải phóng, anh thấy tin trên báo tiếng Anh ở trong phòng bệnh, rất lấy làm kinh ngạc.
Anh viết thư cho Lục Thiếu Du hẵng đang ở Thượng Hải, chẳng mấy chốc nhận được hồi đáp rằng, nếu anh vẫn muốn quay về thì rất chào mừng.
Anh lại được cổ vũ tinh thần thêm gấp bội lần, phẫu thuật chưa được nửa tháng đã sốt sắng đòi về Thượng Hải.
Vì cuộc phẫu thuật, Mạnh Thanh kiên quyết không đồng ý, hắn cho rằng anh cần phải tĩnh dưỡng, song anh không chịu chờ mà nhất quyết đòi về nước bằng được.
Cả Chấn Ngọc lẫn Ngọc Anh đều muốn về cùng hai người, lại còn định khuyên hai vợ chồng về cùng cả.
Chuyện của Chấn Ngọc, Lạc Hồng Hoa không quyết được, song Ngọc Anh muốn về nước thì nàng lại kiên quyết không đồng ý..