Lục Thiếu Du khó xử lắm, cô biết là không giấu được nên cuối cùng vẫn nói cho anh.
Cô hỏi thăm qua rất nhiều người mới biết té ra có người tố cáo Đình Ngọc cùng một nhóm người Hoa mà cậu hay lui tới là một nhóm theo Cộng, bảo bọn họ đều là Cộng sản, việc học của cậu tự dưng bị bỏ lửng giữa chừng, liên lụy tới cả Lạc Hồng Hoa, báo hại họ phải chuyển nhà mấy lần liền.
Đình Ngọc muốn tốt nghiệp suôn sẻ, đồng thời cũng là để tránh hiềm nghi nên rất lâu không viết thư gửi về nước.
Nghe xong, Phó Ngọc Thanh trầm mặc mất một hồi lâu, lúc Lục Thiếu Du về anh mới bỗng bảo Mạnh Thanh, “Tôi cũng không nên viết thư cho anh cả nữa, không kẻo lại vạ lây đến anh ấy mất.”
Mạnh Thanh nhíu mày, hắn định nói gì đó mà cuối cùng vẫn nhịn.
Phó Ngọc Thanh nghĩ, thôi chuyện thế này cũng tốt, anh cả còn lớn tuổi hơn anh, nếu vì tin tử của anh mà gặp phải mệnh hệ gì thì anh cũng chẳng tha thứ cho mình được.
Chỉ là vừa nghĩ vậy, anh lại thấy người trước mặt mình, trái tim bỗng đập như trống.
Nếu anh chết thì hắn sẽ ra sao đây? Anh không dám nghĩ nữa, không khỏi siết chặt tay Mạnh Thanh.
“Tự dưng anh không viết thư nữa mọi người mới lo ấy, sợ anh…” Mạnh Thanh nuốt xuống nửa câu còn lại, hắn nghĩ giây lát mới nói tiếp, “thỉnh thoảng viết một bức để mọi người biết mình vẫn bình an là được.”
Phó Ngọc Thanh ngập ngừng ướm hỏi, “Rốt cuộc bác sĩ bảo sao? Ở mấy ngày rồi mà vẫn chưa cho tôi về nữa, có phải cần phẫu thuật không?”
Mạnh Thanh liếc anh, “Đang yên đang lành phẫu thuật làm cái gì? Anh đấy, cái tội thích lo nghĩ thái quá nó mới thế đấy, sau này đừng bận tâm đến mấy chuyện đó nữa.” Còn bảo, “Chẳng phải anh ghét phẫu thuật à? Lần trước từ Mỹ về anh còn vùng vằng với em bao lâu.”
Vốn cơ thể anh đã yếu, lại còn có tuổi, đã từng làm phẫu thuật rồi nên sức khỏe xuống cấp hẳn, không còn được như hồi xưa nữa nên anh mới không nhịn được cằn nhằn với Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh thì chẳng xi nhê, kêu là tại sau khi phẫu thuật không nghỉ ngơi chăm sóc tử tế nên mới vậy.
“Về đi, tôi không muốn ở lại đây nữa đâu, về nhà vẫn thích hơn nhiều, ngắm hoa trong sân thôi cũng còn vui hơn.” Phó Ngọc Thanh đè giọng khẩn khoản, “Mình về đi mà, được không em?”
Anh đã thấy ngột ngạt đến nỗi không chịu nổi nữa rồi, anh muốn chọc thủng lớp cửa sổ giấy mỏng manh này mà lại chẳng nỡ.
Thời gian của anh đã chẳng còn bao nhiêu, anh không muốn uống thuốc Tây đắt đỏ nữa, cũng không muốn chết dần chết mòn trong bệnh viện cho đến giây phút cuối đời.
Anh nắm chặt lấy tia sáng sinh mệnh cuối cùng, muốn bình yên vượt qua cùng người này.
Nhưng niềm ước nguyện nhỏ ấy anh cũng chẳng dám nói ra, sợ nỗi tuyệt vọng quá sâu, quá nặng ấy sẽ kéo sụp cả chút sức lực sau chót.
Bàn tay bưng nước đường của Mạnh Thanh bỗng khựng lại, một lúc lâu sau hắn mới nhìn anh, “Muốn về thật?”
Phó Ngọc Thanh ngoan ngoãn gật đầu, “Về.” Lại còn bảo, “Tôi nhớ hải đường trong sân rồi.”
Mạnh Thanh nhìn anh rất lâu, kỳ lạ làm sao, ngần ấy năm bên Mạnh Thanh, anh chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn như thế, sâu thăm thẳm tựa một hồ nước, chẳng nhìn được gì.
Mạnh Thanh hít một hơi thật sâu, đan hai tay vào nhau như đã hạ quyết tâm, hắn đồng ý, “Được, vậy mình về.”
Phó Ngọc Thanh giao xe ô tô cho công ty rồi đưa một khoản tiền cho tài xế, đầu bếp cũng cho về, ở nhà chỉ còn một người giúp việc già, ông đã ở tuổi gần đất xa trời rồi nên không chịu bỏ anh đi, anh cũng không nỡ cho ông đi nên cuối cùng vẫn để ở cùng, song không cần làm gì, chỉ nấu cơm với tỉa hoa thôi.
Phó Ngọc Thanh bảo Mạnh Thanh, cuối cùng mình lại chuyển hướng sang “tầng lớp thoát tư sản”.
Nhưng Mạnh Thanh nói, “Tam gia không cần phải thay đổi, em thấy anh thế này là tốt lắm rồi.” Hắn nghĩ chút mới thêm câu, “Tốt hơn tất cả mọi người.”
Phó Ngọc Thanh cười hắn tư tưởng lạc hậu, Mạnh Thanh gật đầu bảo đúng rồi, dù trông rõ rành rành là nghe chẳng lọt tai.
Lạ thay, sau khi về nhà, sức khỏe lại có chuyển biến tích cực, anh bắt đầu sinh hy vọng.
Mạnh Thanh cũng phấn khởi vô cùng, hắn cứ bảo, “Biết thế chẳng đi bệnh viện làm gì.” Nhưng hắn chỉ nói thế thôi, chứ mấy cái thuốc Tây đắt tiền mà bác sĩ kê hắn vẫn giám sát Phó Ngọc Thanh uống đều đặn hàng ngày, một viên cũng không được thiếu.
Trước giờ hắn không phải người đeo đồng hồ, thế mà vì chuyện này còn đặc biệt sắm một cái đồng hồ bỏ túi.
Phó Ngọc Thanh than thở rằng hắn còn khó tính hơn cả y tá trong viện nữa, uống thuốc chậm một phút cũng không được.
Mạnh Thanh mới liếc anh, “Sao trong viện em không thấy anh bảo người ta khó tính? Có mà anh thấy người ta xinh nên mới nghe lời ấy.
Còn em thì nói gì anh cũng có chịu nghe đâu.”
Phó Ngọc Thanh vừa nghe thấy sai đã vội vàng ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong mới thề thốt, “Vợ nói gì tôi cũng nghe.”
Mạnh Thanh hơi cười, nhưng mặt vẫn buồn buồn, “Không giận em à?”
Phó Ngọc Thanh luống cuống hứa, “Tôi đã bao giờ giận em đâu?”
Dạo này thấy người khỏe lên, đọc báo thấy có nhiều đoàn kịch địa phương tới diễn hí nên anh cũng háo hức xin Mạnh Thanh cho ra ngoài đi xem hí, nhưng Mạnh Thanh không bao giờ đồng ý mà lại đi mua đĩa hí về cho anh nghe, làm anh càu nhàu liên tục.
Sau rốt Mạnh Thanh vẫn nhượng bộ, thương lượng chỉ xem nửa vở, không được quá sức, lúc bấy giờ anh mới chấp nhận, song đến lúc về vẫn còn bịn rịn lắm, tiếc hùi hụi vì không được xem hết vở.
Mạnh Thanh thấy sức khỏe anh có vẻ khá nên lại tranh thủ cho anh đi xem nốt, đến lúc ấy anh mới thỏa mãn.
Cuối cùng xem tận mấy vở liền.
Mạnh Thanh giận quá phải bật cười trước cái tài lý do lý chấu của anh, hắn véo nhẹ mặt anh cái, bảo, “Anh đấy, đúng là khó hầu hạ.”
Phó Ngọc Thanh vặn hỏi, “Hí không hay à?”
Trước ánh nhìn hết sức nghiêm túc của anh, Mạnh Thanh nào nỡ nói không, hắn đành đáp, “Hay.”
Phó Ngọc Thanh hài lòng, “Đúng rồi, em cũng thích xem còn gì.” Lát sau anh lại hứng chí lên, “A Sinh, tôi còn muốn đi xem cái này với em nữa.”
Mạnh Thanh giả vờ không nghe thấy, nhấp một ngụm trà, “Buổi tối chỉ được đi bộ thôi, nửa tiếng thì về nghỉ.”
Phó Ngọc Thanh bực bội gập báo lại, làu bàu, “Phát xít.” Nhưng nói xong thì lại cười giả lả thương lượng, “Tôi muốn đến công viên Nhân Dân.”
Mạnh Thanh chỉ còn nước đồng ý.
Gốc hải đường bứng từ trong viện tới đã lại đến mùa ra hoa, hoa nở chi chít khắp tàng cây, song dường như chúng đang e thẹn, cành hoa tựa bạch ngọc sà xuống thật thấp khiến người ta xốn xang cả cõi lòng.
Phó Ngọc Thanh rất thích ngồi tắm nắng dưới hải đường, người ấm mà lòng cũng dễ chịu.
Anh còn muốn đọc sách nữa mà Mạnh Thanh không cho phép, vì sợ đọc sách dưới nắng sẽ hại mắt, Phó Ngọc Thanh mới nằm dựa vào hắn, bọn họ trò chuyện câu được câu mất, nói được một lúc thì thiếp đi.
Mạnh Thanh vẫn lặng lẽ ngồi bên anh, nhẹ nhàng kéo chăn mỏng lên đắp cho anh, im lặng chờ anh ngủ..