Hà Ưng Mẫn ồ tiếng, không tin lắm: “Thật hay đùa đấy? Cậu còn muốn đánh Thái Cực với tớ cơ à?” rồi bảo: “nghe bảo cậu có ơn với hắn, cả cái Thượng Hải này biết hết rồi.”
Phó Ngọc Thanh hỏi ngược lại: “Bộ cậu mới quen tớ chắc? Tớ cũng đâu phải người ân trọng nghĩa hiệp gì đâu.”
Biểu cảm của Hà Ưng Mẫn hơi kỳ lạ, mãi sau mới hỏi câu: “Thế rốt cuộc có phải là bạn hay không?”
Không dưng hắn hỏi thế làm Phó Ngọc Thanh thấy là lạ, anh bèn cố tình nói: “Gì thì gì cũng không phải bạn bè rượu thịt hời hợt như cậu đâu.”
Hà Ưng Mẫn bật cười: “Lúc kêu gọi cổ đông chẳng phải tớ nghĩ ngay đến cậu còn gì? Chuyện tốt như thế tớ phải gọi cậu trước tiên đấy nhé, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Phó Ngọc Thanh cũng không nhịn được cười, thế là chuyện này chẳng đi đến đâu.
Mới đầu nghe hắn nhắc đến Mạnh Thanh thì Phó Ngọc Thanh không được thoải mái cho lắm, song nghĩ tiếp thì lại cảm thấy mình không nên thế.
Mạnh Thanh cũng không phải không tận tâm giúp đỡ anh, Lạc Hồng Hoa quen Mạnh Thanh lâu rồi, quan hệ giữa hai người sâu sắc nên dĩ nhiên sẽ khác anh.
Bảo anh không hợp rồi bỏ nhà trốn đi đã là giữ mặt mũi cho anh lắm rồi, chỉ là không biết vì sao mà cơn khó chịu vẫn cứ lởn vởn hoài trong ngực.
Lúc tới nhà hát, sắp sửa lên tầng hai, Hà Ưng Mẫn bỗng lên tiếng: “Ông chủ Mạnh, trùng hợp quá đi, ngài cũng đi xem hí à?”
Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy Mạnh Thanh đang đứng trên tầng hai nhìn bọn họ.
Hôm nay Mạnh Thanh ăn vận khác mọi ngày, hắn diện nguyên một bộ áo dài lụa mỏng, đứng trên đó khôi ngô anh tuấn ngời ngời, khá là có phong thái của con cháu nhà quyền quý.
Hà Ưng Mẫn vừa lên tiếng, Mạnh Thanh lập tức mỉm cười đi xuống đón hai người, mắt nhìn Phó Ngọc Thanh nói: “Ngài Hà, tam gia, sao lại trùng hợp thế này, gặp nhau ở đúng đây.”
Phó Ngọc Thanh thấy là lạ, còn chưa nói gì đã nghe Hà Ưng Mẫn tiếp: “Ông chủ Mạnh ngồi chỗ nào thế? Có bạn không? Không thì qua ngồi chung đi, nhiều người cũng đông vui hơn.”
Phó Ngọc Thanh cười, chẳng biết vì sao mà bỗng dưng bảo: “Ông chủ Mạnh thích yên tĩnh cơ, đến xem hí chắc cũng chỉ vì xã giao thôi, cậu đừng có làm khó người ta thế.”
Mạnh Thanh hơi sựng lại, hẳn là không ngờ được.
Hà Ưng Mẫn cũng bất ngờ lắm, chốc lát sau hắn bật cười sang sảng vỗ vỗ vai anh: “Hóa ra hai người thân quen thế này rồi mà còn giấu tớ!” rồi nói, “ông chủ Mạnh, hai người đã thân thiết như vậy thì làm phiền ngài xem cùng tên này đi nhé! Hí tiểu sinh là tôi ít thích nhất luôn, cứ ê ê a a chói tai the thé dễ sợ, như nghe dây thép vậy!”
Nói rồi quay đi mất luôn.
Phó Ngọc Thanh giật mình, còn chưa kịp mở miệng hỏi gì thì Mạnh Thanh đã đưa tay ra ngăn anh lại, như sợ anh quay người đi mất, thấp giọng nói: “Tam gia, xin hãy dừng bước.”
Phó Ngọc Thanh hơi cười: “Ông chủ Mạnh, tôi có đi đâu đâu mà? Chúng ta vào lô nói chuyện đi, đứng ở đây làm gì?” song trong đầu lại bối rối thắc mắc không biết hắn định nói cái gì đây.
Mạnh Thanh hơi ngượng ngùng lấy tay về, không nhìn anh, dè dặt mở lời, “Tam gia, mấy hôm nay tôi đi Thường Châu nên không ở Thượng Hải, về mới biết kho hàng trên bến tàu bên chùa Khánh Ninh của ngài bị mất trộm.
Tôi đã tìm người đi điều tra rồi, có mấy đầu mối, tam gia, trước khi mở màn tôi nói cho ngài nghe nhé.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại biết, anh ngớ ra, rồi hỏi ngược lại hắn: “Sao ông chủ Mạnh lại biết?” đúng lúc này dưới tầng có người đi lên, Mạnh Thanh và anh bèn chậm rãi lên tầng đi vào chỗ ngồi, Phó Ngọc Thanh cởi mũ và áo khoác xong, Mạnh Thanh mới nói: “người ở cục cảnh sát nói tôi hay, bảo nhân lực của cảnh sát không đủ nên không điều tra được, nhờ tôi hỗ trợ.”
Phó Ngọc Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới bật cười: “Việc bọn họ không làm mà lại đi sai ngài, đúng là không biết ngượng.”
Thấy anh cười, dường như Mạnh Thanh hơi thở phào, hắn đè giọng: “Đâu mà? Có thể làm việc vì tam gia, tôi cam tâm tình nguyện.”
Phó Ngọc Thanh sững người, nhưng mà anh không muốn đáp câu này chút nào nên chỉ biết nói: “Cũng đúng thôi, riêng năm nay đã đổi mấy tổng thống rồi còn gì? Bọn họ không chịu xuất lực âu cũng là hợp tình.” Anh bảo thêm, “Kho hàng chỉ có chút nguyên vật liệu thôi, cũng chẳng phải gì đáng giá, ông chủ Mạnh không cần phải lo, coi như tôi tiêu tiền tiêu tai vậy.”
Mạnh Thanh đờ ra, Phó Ngọc Thanh đến phát sầu trong lòng, chẳng hiểu mắc mớ gì mà tự dưng mình lại cáu kỉnh như thế nữa, anh đành đấu dịu: “Ông chủ Mạnh về bao lâu rồi? Sao không ở nhà nghỉ ngơi?”
Mạnh Thanh vội đáp: “Mới về hôm trước thôi,” Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, không trả lời, cũng không biết phải nói cái gì tiếp.
Mạnh Thanh nhìn anh vài lần, rốt cuộc không nhịn được nữa mới khẽ nói, “Tam gia, không phải Mạnh Thanh muốn trốn tam gia đâu.
Tôi cũng là có một số việc phải đi Thường Châu giải quyết, nếu không… nếu tôi mà biết tam gia tìm tôi thì tôi đã không đi rồi.”
Hắn đã giải thích như vậy rồi thì Phó Ngọc Thanh còn nói gì được nữa, anh mới cười: “Sao lại thế? Sao có thể làm bê trễ công sự của ngài được? Tôi cũng không có việc gì quan trọng cần tìm đâu, ông chủ Mạnh không cần băn khoăn làm gì.” Nghe anh nói thế, vẻ thất vọng cùng nôn nóng hiển hiện trên mặt Mạnh Thanh, hắn phấp phỏng mất một lúc lâu, bỗng dưng nói, “Tam gia, bữa hôm trước là Mạnh Thanh sai, tam gia tuyệt đối đừng để bụng nhé.
Nếu tam gia thích Hồng Hoa,” nói đến đây hắn hơi khựng lại, giọng bỗng trầm thấp, tuồng như đang phải chịu đựng điều gì đó, “Mạnh Thanh ở đây thề với trời, nếu Mạnh Thanh có gan cản trở hay nhiều lời nửa chữ, tôi sẽ đầu người hai nơi, chết không tử tế!”.