Lạc Hồng Hoa không ngờ hắn sẽ nói vậy, hơi sửng sốt.
Phó Ngọc Thanh cũng rất ngạc nhiên, chẳng biết Mạnh Thanh đây là làm sao, tự dưng nổi giận như vậy.
Lại sợ nàng khó xử, toan mở miệng thì Lạc Hồng Hoa bỗng cười.
Nàng ngước cằm, cười hì hì mà nói: “Tôi ấy à, tôi chính là thích tam gia đấy.”
Phó Ngọc Thanh thầm than, bèn vội vàng xua tay, hốt hoảng nói: “Lạc cô nương, lời này không nói bừa được đâu!” Rồi nói một cách nghiêm túc, “Lần trước tôi đi gặp cô, đã làm ông chủ Mạnh giận mà trốn đến tận Thường Châu rồi.
Tôi ở Thượng Hải khó khăn lắm mới có một chỗ dựa như vậy, cô tuyệt đối đừng hại tôi!”
Lạc Hồng Hoa cười khúc khích: “Được,” lúc này Phó Ngọc Thanh mới coi như thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Thanh nghe thế thì lại đứng ngồi không yên, nói: “Tam gia, tôi không trốn ngài…”
Lạc Hồng Hoa cố tình “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Thảo nào, cha nuôi bảo lúc đó anh vội vàng muốn đi Thường Châu, đến cha còn thấy lạ, bảo không giống tính anh.
Hóa ra là vì trốn tam gia hả?”
Phó Ngọc Thanh cũng là lần đầu nghe được tin này, mới biết lúc trước mình đoán không sai, người này thật sự là vì trốn anh nên mới đi khỏi Thượng Hải.
Ngay tức thì không nhịn được mà nhìn hắn một cái.
Mạnh Thanh không ngờ nàng lại bán đứng mình sạch sẽ như thế, mặt nghẹn đến đỏ bừng, muốn nổi nóng, lại ngại Phó Ngọc Thanh, đành thấp giọng nói, “Cô nói bậy!” Rồi ngượng ngùng phân bua với Phó Ngọc Thanh: “Tam gia đừng nghe cô ấy, cô ấy nghe được vài tin dạo đã coi như thật, đi nói bậy khắp nơi.”
Lạc Hồng Hoa hừ một tiếng, nói: “Có đầy người thích tam gia, Phượng Bình cũng thích tam gia đấy nhé, sao anh không mắng cô ấy?” Sau đó ấm ức bảo Phó Ngọc Thanh: “Tam gia, tôi vốn nghĩ, nếu đã đồng ý giúp ngài đưa Trịnh Linh Lệ ra thì tôi sẽ tận lực.
Tôi thấy Trịnh Linh Lệ thích ngài thật.
Nếu ngài cũng thích Trịnh Linh Lệ thì tôi không nói gì đâu.
Nhưng nếu ngài sợ cô ấy có hiềm nghi Cộng sản, sau này không tách được, tôi ấy à, tôi sẽ giúp ngài dọa cổ, bảo cổ chặt đứt ý niệm đi, không quấy rầy ngài nữa, ngài thấy sao?”
Nàng đã nói thế, Phó Ngọc Thanh đâu còn có thể đáp không, bèn kính rượu Lạc Hồng Hoa rồi nói: “Vậy làm phiền Lạc cô nương.
Việc làm ăn của nhà tôi bận rộn, cũng không tiện bồi thường cô ấy.
Nếu sau này cô ấy kiếm sống khó khăn, Lạc cô nương thay tôi đưa cô ấy một ít tiền trước.
Lát nữa tôi sẽ bảo người đưa đến Vinh Sinh.”
Mạnh Thanh liếc nàng một cái, cũng nói: “Hồng Hoa làm việc rất thỏa đáng, tam gia cứ yên tâm.
Trịnh Linh Lệ kia nói chung cũng có hơi không rõ ràng, tam gia đừng qua lại với cô ta làm gì.”
Lạc Hồng Hoa bĩu môi, nói với Phó Ngọc Thanh: “Tâm tâm niệm niệm của ông chủ Mạnh đều là tam gia.
Anh ta sao, chỉ ước tam gia đừng dính líu gì đến người như chúng tôi thôi, tuyệt đối đừng qua lại thì anh ta mới yên tâm!”
Mạnh Thanh thấy nàng chỉ lo nói xấu mình với Phó Ngọc Thanh thì rất không vui: “Tôi oan cô chắc? Mã Kính Tôn không dây dưa với cô hay sao? Ngày nào hắn cũng chạy đến Vinh Sinh, ai cũng nhìn thấy.
Lạc ngũ gia còn chưa bảo cô à? Nhưng cô vẫn không nghe lời, nhất định phải đi chọc loại người này cơ.
Hắn là kẻ không nói đạo lý, cả con của giám đốc Sở Dân chính cũng dám đánh, cô mà không sửa cái tính này đi, một ngày nào đó sẽ bại trong tay hắn đấy!”
Lạc Hồng Hoa vốn còn đang cười toe toét, nghe hắn nói thế thì mắt phiếm đỏ, hung hăng nhìn hắn một lát, bỗng dưng nói, “Mã Kính Tôn là cái thứ gì, chẳng lẽ hắn ta quấn lấy tôi cũng là tôi sai à? Tôi đứng ngồi đoan chính, sao lại không thể kết bạn với tam gia? Anh chướng mắt tôi, thế thì tam gia cũng chướng mắt tôi chắc? Tôi thích người dịu dàng như tam gia đấy, tôi cứ cố tình muốn kết bạn với tam gia đấy! Anh là ai, dựa vào cái gì mà quản tôi? Mạnh A Sinh, cha nuôi nhường anh, đừng tưởng tôi cũng phải nhường anh!”
Vừa dứt lời bèn đứng phắt dậy, nhẫn nhịn nói với Phó Ngọc Thanh: “Tam gia, tôi đi trước đây! Lát sau tôi tới tìm ngài, ngài đừng để bụng chuyện hôm nay!” Nàng nói xong rồi ngay lập tức xoay người đi mất.
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, không ngăn kịp, lại thấy Mạnh Thanh cũng đang bực mình, bèn vội vàng nói: “Ông chủ Mạnh, ngài mau đi xin lỗi đi, nàng dù gì cũng là một cô nương mà, sao ngài lại nói chuyện với nàng như thế?”
Mạnh Thanh dường như cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn ra ngoài, nói: “Tam gia không cần quản nàng.
Nàng chẳng bao giờ thèm nghe người khác khuyên cả, Lạc ngũ gia nói nàng bao nhiêu lần, có bao giờ nàng nghe đâu? Tôi nói cũng vô ích.”
Nghĩ nghĩ, cũng chẳng biết nhớ tới lời nào mà tự dưng lại nổi giận, vừa nhịn vừa bảo Phó Ngọc Thanh, “Tam gia, ngài đừng nghe nàng nói bậy! Không phải tôi chướng mắt nàng.
Tôi với nàng có gì khác nhau đâu? Hôm nay tôi nói những lời này, chỉ sợ tam gia một câu cũng không muốn nghe, cảm thấy tôi nhiều chuyện.
Vậy coi như tôi nhiều chuyện đi, tôi thật sự không nghĩ tam gia với nàng nên ở bên nhau.
Ai mà biết sẽ dẫm phải vũng nước đục nào chứ?” Hắn nói tới đây thì lại càng giận, lồng ngực phập phồng, dường như hết nhịn nổi rồi, rồi lại đè giọng xuống, xanh cả mặt nói, “Còn Trịnh Linh Lệ kia, tam gia, không phải tôi nói ngài, nhân lúc còn chưa muộn thì đừng gặp lại cô ta nữa.
Nếu cô ta thật sự là Cộng sản, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế đâu! Ngài biết không? Uông Thọ Hoa là sư thúc của ngài Đỗ, ông ấy quan hệ mập mờ với Cộng sản, không phải cũng bị giết đấy sao? Tam gia, nếu ngài gặp chuyện gì, tôi…”
Hắn kích động vô cùng, lời chưa nói ra nghẹn trong họng, đến cuối cùng lại vẫn không nói.
Phó Ngọc Thanh hơi sửng sốt, trong lòng bỗng cảm thấy khác lạ, ý niệm mơ hồ kia lại không nhịn được mà bật ra.
Phó Ngọc Thanh thầm an ủi mình, tự nhủ, không phải thế, m nghĩ nhiều rồi.
Tuy ông chủ Mạnh không mê nữ sắc, lại thân với mình hơn người khác, nhưng cũng chưa chắc có cái tâm tư đấy.
Anh liếc trộm Mạnh Thanh, Mạnh Thanh vẫn đang nhìn anh, ánh mắt kia xoáy vào anh khiến anh toát mồ hôi lạnh, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo hết cả lên, cả tim cũng nhảy dựng.
Phó Ngọc Thanh rất bối rối, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn dù chỉ một lát..