Lần đầu tiên Phó Ngọc Thanh ở lại công ty đến tận đêm, lúc ra về còn gọi điện bảo tài xế trong nhà đến đón.
Vừa lúc Diệp Thúy Văn muốn đi đánh bài, thế là gọi anh đi cùng, bảo đêm nay vợ giám đốc đồn cảnh sát cũng đi, lại bảo anh định sống ở Thượng Hải, làm quen mọi người cũng là tốt.
Anh cân nhắc rồi quyết định đi cùng mợ.
Diệp Thúy Văn không hỏi chuyện anh bị cảnh sát bắt, nhưng chắc cũng nghe đến.
Ở trên xe nhìn anh mấy lần, thở dài, nhẹ giọng nói, gầy.
Chẳng biết vì sao, Phó Ngọc Thanh đột nhiên nhớ tới Mạnh Thanh, trong lòng cảm xúc lẫn lội, đành ừ một tiếng, cười bảo, chắc là vì mệt.
Không biết lúc về Diệp Thúy Văn nói gì với Phó Cảnh Viên, ngay ngày hôm sau bèn đưa mợ Vương tới, bảo là nấu cơm cho anh, anh có hơi dở khóc dở cười, nghĩ bụng, việc gì phải đến mức đấy.
Ở chỗ Lạc Hồng Hoa, anh nhờ người gửi một khoản tiền.
Ai ngờ Lạc Hồng Hoa không hề nhận mà lại gửi trả toàn bộ cho anh.
Người đi ngượng ngùng bảo anh: “Tam thiếu gia, Lạc cô nương nói, việc cô ấy làm cho cậu, còn tiền thì cô ấy không nhận.
Nếu cậu tự mình đưa, có khi cô ấy sẽ còn nghĩ lại.
Còn bảo, nếu cậu rảnh thì hãy đến Vinh Sinh gặp cô ấy, cũng coi như còn nhân tình với cô ấy.”
Bây giờ đến cả Mạnh Thanh Phó Ngọc Thanh còn không dám gặp, sao dám đi gặp nàng chứ? Trong lòng lại càng phiền não, thầm nghĩ, cho dù muốn đi Vinh Sinh, cũng phải qua khoảng thời gian này mới được.
Anh vốn không chịu nổi yên tĩnh, giờ đến cả sàn nhảy cũng không đi.
Đầu tiên là chuyện Trịnh Linh Lệ khiến anh sinh lòng cảnh giác, thứ hai là cũng muốn lạnh mặt với Mạnh Thanh, bởi vậy thái độ khác thường, trái lại lại hào hứng đi đánh bài cùng các bà các tiểu thư.
Nào ngờ đi đánh bài cũng đánh đến vui.
Anh ưa nhìn, lại hay nói chuyện, ra tay hào phóng, chơi bài cũng giỏi, không sợ thua tiền, mà thắng cũng cực có phong độ.
Làm các bà các tiểu thư chơi bài mê mẩn, chỉ cần không thấy anh một đêm đã gọi điện giục.
Mấy ngày này anh quả thực cũng khá bận, đánh bài là một chuyện, thế nhưng cũng không phân thân được.
Diệp Hãn Văn đến Thượng Hải một chuyến, giật dây bắc cầu bốn phương, lại xuất đầu từ chỗ anh, mở một công ty mậu dịch ở tô giới Anh.
Tuy Diệp Hãn Văn thân với anh, nhưng làm buôn bán chung quy không giống những chuyện khác, anh sợ có sai sót, lưu tâm mọi chỗ, bận chuyện quan trọng này, đương nhiên không còn tâm tư để nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Có đôi khi trở về giữa đêm, người hầu treo áo khoác và mũ lên cho anh, rồi nói với anh, hôm nay ông chủ Mạnh lại tới.
Anh vốn đang cởi nút áo, nghe đến đó thì chững lại, hỏi: “Cậu nói thế nào?”
Người này tên Trương Đình, cũng nhanh nhẹn, đáp ngay: “Tôi bảo tam thiếu gia cậu rất bận, bận như con quay, hôm nay vốn rảnh một chút, bảo muốn đi gặp ngài, nào ngờ lại có khách nên đi ra ngoài mất rồi.”
Phó Ngọc Thanh nhíu mày, hồi trước Mạnh Thanh vẫn hay cho người đi theo anh, giờ thì không biết thế nào, nếu vẫn có người đi theo anh, lời nói dối này không phải chọc phát đã thủng sao?
Nhưng không nói thật được với người khác, bèn hỏi: “Có khách lúc nào?”
Trương Đình nói chắc nịch: “Tam thiếu gia, có khách thật,” rồi đưa danh thiếp cho anh.
Anh vừa nhận lấy đã thấy, hóa ra chính là anh bạn học viết thư cho anh lần trước.
Giờ đã tới Thượng Hải rồi, cũng không biết nghe được tin về anh từ ai, muốn đến thăm hỏi.
Phó Ngọc Thanh cầm tấm danh thiếp trong tay, ngẫm nghĩ rồi vẫn thu lại, nói, “Nếu anh ta lại đến thì bảo anh ta chờ một lát, gọi điện tới công ty, nếu ta ở công ty thì ta về gặp anh ta là được.”
Trương Đình lại cẩn thận hỏi: “Tam thiếu gia, ông chủ Mạnh đã đến rất nhiều lần rồi, nếu ngài ấy lại đến thì tôi không biết phải nói thế nào nữa.”
Phó Ngọc Thanh rất đau đầu, anh ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Cậu không cần nói gì cả, nếu anh ta đợi thì cứ để anh ta đợi.”
Trương Đình nhìn anh một cái, không dám nói, Phó Ngọc Thanh nói: “Nếu anh ta đợi đến tối thì bảo chắc ta đang đánh bài, không biết bao giờ mới về.”
Trương Đình nhỏ giọng lầm bầm hai câu, Phó Ngọc Thanh không nghe rõ, hỏi cậu nói cái gì, Trương Đình đành phải nói to: “Tam thiếu gia, lời này tôi đã nói không chỉ một lần.”
Phó Ngọc Thanh vô cùng xấu hổ, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm: “Nếu anh ta lại đến thì cậu hãy gọi đến Lợi Hoa tìm ta.” Anh đã bận chuyện công ty mậu dịch mấy hôm nay, không thể ở Lợi Hoa thường xuyên, cho nên mới dám nói vậy.
Trương Đình thở nhẹ, dè dặt nói: “Cái này tôi cũng bảo rồi, nhưng ông chủ Mạnh không cho gọi, ngài ấy bảo sợ chậm trễ việc quan trọng của cậu.”
Phó Ngọc Thanh không nói gì một lúc lâu, trong lòng phiền muộn không thôi.
Mạnh Thanh càng như thế, anh lại càng bất an.
Anh biết tính tình người này đoan chính nghiêm túc, không giống đám bạn bè anh ngày xưa.
Anh vốn muốn dần dần xa cách, chờ ý niệm của người này phai nhạt rồi mới nói chuyện.
Giờ e là không dễ dàng như thế được.
Nếu cứ tránh gặp, chỉ sợ lại thành cố quá hóa dở, nhỡ mà khiến quan hệ hai người căng thẳng thì tương lai càng khó xong chuyện.
Anh thở dài, nghĩ đến các bà bạn bài hay hở ra là hỏi hôn sự của anh, bèn bảo Trương Đình: “Cậu bảo anh ta, ta mới quen một cô sinh viên, như bị người hớp hồn, đang vắt óc tìm cách theo đuổi nàng.
Cậu nói với anh ta thế nào cũng được, bảo ta là người trọng sắc khinh bạn cũng được, miễn là anh ta tin.”.