Mạnh Thanh bị anh nhìn mà mặt đỏ lên tận mang tai, vội vàng nói: “Tam gia, anh buông tay ra đã!”
Phó Ngọc Thanh lại không chịu buông tay, cố tình hỏi: “Nếu tôi cứ không buông thì sao?”
Mạnh Thanh không đáp được, rất chật vật: “Tam gia, không phải anh còn có việc phải làm sao!”
Phó Ngọc Thanh không khỏi cười, anh làm gì còn để ý nữa, lo lắng lúc nãy đều đã hóa thành mây hết rồi, dang tay ôm hắn, thì thầm bên tai hắn: “Ông chủ Mạnh, tôi nói thật với em nhé, tôi thích em thật sự.
Nếu trong lòng em cũng có tôi thì hãy bên tôi, cho tôi hôn một chút được không?”
Dứt lời mỉm cười nhìn hắn, mặt Mạnh Thanh nghẹn đến đỏ bừng, thấy hắn sắp sửa mở miệng thì tim Phó Ngọc Thanh nhảy dựng lên, sợ hắn nói lời gì mất hứng, bèn không cho hắn nói nữa mà sấn tới hôn hắn luôn.
Mạnh Thanh không kìm được mà ôm eo anh, thở dồn dập hôn môi anh.
Lát nữa Phó Ngọc Thanh còn phải ra ngoài làm việc, cho nên không thể trêu chọc hắn nữa, chỉ hôn lướt qua mấy cái rồi lưu luyến rời khỏi hắn.
Mạnh Thanh vẫn ôm chặt eo anh, thấy anh muốn tách ra thì vội vàng buông lỏng tay.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn như thế thì mỉm cười, vuốt ve tay hắn, nói một cách dịu dàng, “Có thiết bị trong xưởng bị trục trặc, anh cả muốn tôi dẫn người tới xem, nếu không hôm nay sao tôi đành lòng bước ra khỏi cửa chứ.”
Hô hấp của Mạnh Thanh cứng lại, đôi mắt nhìn anh không chớp, rồi bỗng nhỏ giọng: “Em cũng thích tam gia, nguyện ý bên tam gia.” Thoáng dừng lại, rồi lại trịnh trọng thêm một câu, “Không hối hận.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ nói thế, tức thì lòng hân hoan như mở cờ, mọi buồn phiền đều quên sạch, liên tục hỏi ngược lại, “Thật vậy sao? Sẽ không trốn tránh tôi sao?”
Mạnh Thanh thấy anh vui mừng như thế thì cũng không nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Thật mà, em đùa tam gia làm gì? Nếu tam gia buồn, Mạnh Thanh sẽ đến bầu bạn cùng tam gia.
Nếu tam gia thích…” Hắn nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, nghẹn họng một lúc lâu mới ngượng ngùng tiếp lời: “Có một số chuyện Mạnh Thanh không hiểu lắm, tam gia đừng ghét bỏ là được.
Chỉ cần tam gia vui là Mạnh Thanh sẽ vui.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn nói rất cung kính, cảm giác hắn vẫn cứ đối xử mình như ân nhân vậy, không nhịn được cười mà nói: “Cả hai bên nhau mà sao lại thế? Chẳng lẽ em chưa từng bên ai sao?”
Mạnh Thanh xấu hổ, nhất thời không nói nên lời, Phó Ngọc Thanh chấn động, nhìn hắn thật lâu mà nghĩ, mình còn tưởng hắn đã theo Lạc Hồng Hoa rồi chứ, nhìn dáng vẻ này, lẽ nào hắn vẫn còn là trai tân sao? Thế rồi nghĩ đến đêm hôm trước, lòng ngưa ngứa khó nhịn, nhưng dù gì vẫn có chính sự phải lo, đành dằn xuống nói: “Lát nữa tôi đến xưởng, thuận đường tiễn em một đoạn.”
Mạnh Thanh nghiêm mặt: “Tam gia có chính sự phải làm, không cần tiễn em đâu,” nói tiếp: “Hôm nay em đến, một là muốn hỏi tam gia ăn Tết ở đâu, chuyện khác nữa là, hai ngày này tam gia có lúc nào rảnh không? Tam gia tặng quà cho em, em muốn mời tam gia ăn bữa cơm, mời cả Lạc ngũ gia nữa, tam gia thấy sao? Ông chủ em không qua lại với tam gia thì việc của tam gia cũng không dễ làm.”
Phó Ngọc Thanh khẽ cười nhìn hắn, Mạnh Thanh hơi quýnh lên: “Tam gia thấy không ổn sao?”
Phó Ngọc Thanh cười lắc đầu: “A Sinh, tôi còn chuyện khác muốn bàn với em, nếu tối không bận thì đến chỗ tôi nhé?”
Mạnh Thanh hỏi một cách khó hiểu: “Chuyện gì?” Lại nói: “Tam gia cứ nói cho em đi, nếu em làm được thì em làm luôn.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cười, lấy dao cắt một miếng trứng cuộn đút vào miệng chậm rãi ăn, rốt cuộc Mạnh Thanh mới định thần lại, mặt đỏ bừng, Phó Ngọc Thanh ăn xong thì khẽ liếm môi, cắt một miếng nhỏ đút cho hắn, cười tươi hỏi: “Ăn ngon không?”
Mạnh Thanh cuống thật sự, nhìn anh cũng không dám, chỉ đáp qua loa: “Ngon.”
Bởi vậy mà tâm tình Phó Ngọc Thanh cực tốt, còn ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Tài xế đã đưa Lưu Tử Dân tới, Đỗ Hâm lên lầu gọi anh, lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới đứng dậy đi súc miệng lau miệng rồi xuống lầu cùng Mạnh Thanh.
Lưu Tử Dân đang chờ anh trong phòng khách dưới lầu, thấy bên cạnh Phó Ngọc Thanh còn có một người, tưởng cũng là kỹ sư đến xưởng, bèn nói: “Vị đây là…?”
Phó Ngọc Thanh cười, giới thiệu với Mạnh Thanh trước: “Vị này chính là Lưu Tử Dân, là tiến sĩ du học, cũng là bạn học của tôi, mới về Thượng Hải chưa được nửa năm, bây giờ đang bắt hắn phải đi theo giúp tôi đấy,” Mạnh Thanh bèn chào rất cung kính: “Ngài Lưu.” Phó Ngọc Thanh lại giới thiệu Mạnh Thanh cho Lưu Tử Dân: “Vị này chính là ông chủ Mạnh, anh ấy còn có một biệt danh nổi tiếng nữa là ‘Hòa Khí Quyền’, chắc là cậu từng nghe qua rồi…” Lời còn chưa dứt, tay của Lưu Tử Dân vốn đang đưa ra đến giữa chừng bỗng khựng lại, sắc mặt cũng hơi biến, chỉ là ngay trước mặt anh thì không thể nói gì, đành miễn cưỡng cười: “Ngưỡng mộ đã lâu, hóa ra chính là ông chủ Mạnh.” Bắt tay qua loa với Mạnh Thanh rồi không nói gì nữa.
Mạnh Thanh cũng phát hiện ra, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn cười: “Bên cạnh tam gia toàn là người lợi hại, Mạnh Thanh thì chẳng có tài cán gì, chẳng qua là kiếm ăn qua ngày mà thôi, ngài Lưu đừng chê cười Mạnh Thanh.”
Lưu Tử Dân nói đãi bôi: “Sao lại thế? Ông chủ Mạnh rất nổi tiếng ở bến Thượng Hải, được làm quen với ông chủ Mạnh mới đúng là phúc lớn.”
Phó Ngọc Thanh không hiểu Lưu Tử Dân đây là bị làm sao, không thể nói thêm gì nữa, đành bàn đến chuyện trong xưởng, hỏi vài câu về thiết bị, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Mạnh Thanh bảo anh: “Tam gia, lát nữa tôi phải đến bến tàu, không phiền ngài tiễn tôi nữa, hai người có việc thì cứ đi trước đi.”
Phó Ngọc Thanh sợ hắn không vui, bèn bảo: “Xong việc rồi tôi đi tìm ngài, lúc nào ngài về?”
Mặt Mạnh Thanh thoáng hồng, nhỏ giọng đáp: “Tam gia cứ lo chuyện của mình đi, tôi chọn ngày rồi lại đến tìm ngài.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì yên tâm hẳn, cười bảo Tú Sơn ra ngoài gọi xe kéo cho hắn, sau đó mới lên ô tô cùng Lưu Tử Dân.
Đến lúc ô tô ra khỏi cống chính, nhập làn rồi, Lưu Tử Dân mới cau mày: “Ngọc Thanh, sao cậu quen anh ta thế?”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng điệu của hắn không đúng, bèn hỏi ngay: “Tớ quen anh ta lúc ở Nam Kinh, sao?”.