Edit: Sa
Lâm Mạn Thiến nhanh chóng xóa bỏ dòng trạng thái này.
Tuy đã có mười mấy người ‘Thích’ nhưng dù sao Wechat vẫn riêng tư hơn Weibo, quần chúng hóng hớt cũng ít hơn.
Cho nên trước khi biết 717 là Bùi Nhất, hẳn là mọi người sẽ không chụp lại trạng thái của cô đâu.
Hoặc là trước khi biết 717 là Bùi Nhất, hẳn là mọi người không tò mò như Tô Cảnh Chi đâu.
Lâm Mạn Thiến nhìn hộp thư hồi lâu vẫn không thấy tin nhắn mới, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải cô lo lắng thái quá mà vì ban nãy nôn nóng muốn khoe nên cô đã đăng bằng tài khoản công việc, mà tài khoản công việc kết bạn với rất nhiều bạn học cũ và người không quá thân quen.
Trên thực tế, sau khi quan hệ của Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất lên hotsearch thì đã có vô số bạn học cấp hai, cấp ba không quen biết nhắn tin cho cô, rủ cô đi chơi, nếu được thì xin giùm chữ ký của Bùi Nhất, hoặc đơn thuần muốn hỏi xem cảm giác lên hotsearch là gì.
Sau khi “Cửu Vệ” phát sóng, càng xuất hiện nhiều người như thế.
Suốt thời gian dài sau đó, mỗi lần đăng cái gì dù cực kỳ bình thường, Lâm Mạn Thiến cũng chặn nhóm bạn học cũ.
Sau đó cô đăng ký luôn tài khoản Wechat mới coi như tài khoản cá nhân, còn tài khoản cũ thì để cho trợ lý quản lý.
Haiz, người hiện đại sống vất vả quá.
Weibo phải chia thành nick chính nick phụ, Wechat cũng phải chia thành công việc và cá nhân.
Nếu làm nghệ sĩ, nhất là nghệ sĩ nổi tiếng, thì đến cả tài khoản phụ trên Weibo cũng phải chia rất nhiều loại.
Ví dụ như bản thân Lâm Mạn Thiến, sau khi ký hợp đồng phim “Hung Thủ”, ekip đã lập tức lập tài khoản phụ mới cho cô, thỉnh thoảng đăng bài, trông rất thật.
Chị Trần căn dặn nếu cô có vết nhơ nào phải báo ngay cho ekip để họ còn tính đường lui bằng tài khoản phụ mới đó.
Tô Cảnh Chi cảm thán làng giải trí quá phức tạp, chính nghĩa đường hoàng phần lớn đều là giả dối, còn cái thoạt nhìn giống giả thì có khi lại là thật.
Lâm Mạn Thiến ngầm đồng ý trong lòng.
Cô xóa trạng thái trên Wechat, Tô Cảnh Chi không nói gì nhưng Bùi Nhất lại có ý kiến, giơ điện thoại ra, nhíu nhẹ mày: “Chị Mạn Thiến, sao chị xóa mất rồi?”
Cậu viết mập mờ quá nên phải xóa chứ sao.
Cô nghiêm nghị: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cậu nổi tiếng quá, tôi tùy tiện đăng thế thì dễ gây ra hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?”
“Hiểu lầm quan hệ hai chúng ta không bình thường… Ừm, ý tôi là quan hệ nam nữ đó.”
Bùi Nhất nhướn mày, định nói gì nhưng Lâm Mạn Thiến đã trừng cậu: “Không được nói đây không phải hiểu lầm!” Cô nghiêm khắc cường điệu, “Đây là hiểu lầm!”
“Được rồi.” Bùi Nhất uể oải ngả người ra sofa, rầu rĩ: “Chị nói hiểu lầm thì là hiểu lầm.”
Nhưng vẻ mặt này, giọng điệu này khiến Lâm Mạn Thiến có cảm giác như mình đang bán gái nhà lành vào lầu xanh: “Bùi Nhất, cậu đừng có mà không phục.”
Thiếu niên ngước mắt nhìn cô rồi lại nhanh chóng cụp xuống: “Em đâu có không phục.
Lúc chị cần tới em thì mượn em để khoe khoang, lúc không cần thì sẽ mặc kệ em, nói xóa là xóa ngay.
Em phục hay không, buồn hay không chẳng lẽ chị sẽ quan tâm à?”
… Đây là lời thoại trong phim Quỳnh Dao.
Cô chỉ xóa một dòng trạng thái thôi mà, có cần bị ví như thằng đàn ông bội bạc thế không?
Lâm Mạn Thiến nhíu mày: “Tôi nào có như vậy?”
“Chị không có sao?”
“Tất nhiên tôi không có!”
“Nhưng chị chưa bao giờ like status của em, em tag chị trên Weibo chị cũng phớt lờ em, lúc phỏng vấn được hỏi về em thì chị cố gắng bỏ qua, không bỏ qua được thì nói là không biết, không quá thân với em.” Thiếu niên ngồi thẳng người, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, “Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè sao?”
“Tất nhiên…”
“Hay chị sợ em tùy hứng sẽ làm ảnh hưởng tới chị nên muốn phủi sạch quan hệ với em?”
“Tất nhiên…”
“Có phải chị nói nếu giành được giải ảnh hậu thì sẽ hẹn hò với em thật ra chỉ là nói có lệ để đối phó, đợi đến khi chị giành được giải thật thì sẽ hất em qua một bên, tìm cớ từ chối em không?”
Tất nhiên…
“Tất nhiên không phải!”
Lâm Mạn Thiến nín lâu lắm rồi, cuối cùng cũng nói được câu này, nhưng còn chưa kịp giải thích thì lại thấy sai sai.
Ơ ơ, cô nói giành được giải ảnh hậu thì sẽ hẹn hò với cậu hồi nào? Rõ ràng là cô nói sẽ xem xét mà?
“Đợi đã Bùi…”
“Vậy em an tâm rồi.” Cậu mỉm cười, mặt mày sáng rỡ, nụ cười đong đầy trong mắt, “Em biết chị Mạn Thiến không phải người như thế mà.”
“Cậu đừng cắt ngang lời tôi, tôi muốn nói…”
“Em biết chị muốn nói gì.” Cậu đứng lên, dáng vóc cao ráo, ngữ điệu thảnh thơi, “Chị yên tâm, em hiểu mà.
Sự nghiệp là trên hết, trước khi chị chạm tới giấc mơ thì chỉ đành đặt xuống chuyện tình yêu trai gái, em sẽ phối hợp.”
?? Hừ! Còn chưa cầm thì đặt xuống cái gì!
“Em còn bận việc, đi trước đây, chị Mạn Thiến nhớ đọc kỹ kịch bản nhé, nhiều người nhăm nhe bộ này lắm, đề tài này còn khá mới mẻ ở trong nước, nếu quay tốt thì chắc chắn sẽ ăn cả danh tiếng lẫn doanh thu đó.”
Cậu ân cần nói xong thì gọi người quản lý còn đang say mê tán dóc rồi sải chân đi ra ngoài.
Trước khi đi còn chào tạm biệt chị Trần và Phương Viên, sau đó chu đáo đóng cửa lại.
Cả quá trình rất liền mạch, không để cho Lâm Mạn Thiến có bất kỳ không gian trống nào.
Lâm Mạn Thiến: …
Bùi Nhất, cậu tưởng đang đánh bài Tiến Lên hả, ai đánh xong trước là thắng?
Kệ, cậu muốn nói gì thì nói, bổn tiên nữ không nghe là được.
Tới lúc đó tôi đồng ý với lời tỏ tình của cậu hay không cần cậu quyết định chắc?
Lâm Mạn Thiến không biết Bùi Nhất đi vội vã như vậy là có việc cần xử lý thật.
Cô luôn cảm thấy mình lớn hơn cậu hai tuổi nhưng không bao giờ bình tĩnh được như cậu, nước đã ngập tới chân rồi mà cậu vẫn có thể trêu đùa như không có chuyện gì.
Không đúng, phải là nước ngập tới cổ.
Chưa tới sáu giờ sáng hai ngày sau đó, cô bị tiếng thi công ở công trình gần đó đánh thức, vừa cầm điện thoại thì nhìn thấy Bùi Nhất gửi tin nhắn cho cô, thời gian gửi là lúc ba giờ rưỡi sáng.
Bùi Nhất: Chị Mạn Thiến, sau khi thấy tin tức, đừng tag em, đừng like bất cứ bài nào bênh vực em, đừng công khai nhắc tới em.
Bùi Nhất: Nếu lúc phỏng vấn được hỏi về em, bỏ qua được thì cứ bỏ qua, không bỏ được thì nói không quá thân với em.
Bùi Nhất: Ngày mai có thể em sẽ bận lắm, không có thời gian xem điện thoại, chị đừng lo.
Bên dưới là tin nhắn của Tô Cảnh Chi, vào lúc năm giờ sáng.
Tô Cảnh Chi: bé Thiến Thiến
Tô Cảnh Chi: xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Cảnh Chi: có thật không?!!!
Tô Cảnh Chi: thôi, chắc em còn chưa dậy
Tô Cảnh Chi: em không cần trả lời chị ngay đâu, cứ xử lý xong việc rồi nói chuyện sau.
Tin nhắn của hai người họ khiến cô như lọt vào sương mù, nhưng cô vẫn nhạy cảm phát hiện có chuyện không hay, lòng thấp thỏm, không trả lời tin nhắn ngay mà mở Weibo.
Quả nhiên, khắp nơi đều là “Bùi Nhất”, hơn nữa top 3 hotsearch đều gắn chữ “Siêu hot”.
#1: Bùi Nhất là côn đồ [Siêu hot]
#2: Chống lưng của Bùi Nhất [Siêu hot]
#3: Bùi Nhất làm giá ngôi sao [Siêu hot]
…
Cô nhíu mày, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đã xảy ra chuyện gì? Cô nhớ hôm qua trên Weibo toàn là tin tức liên quan tới điểm thi tốt nghiệp THPT của Bùi Nhất.
Ban đầu ai cũng giật mình, bao gồm các blogger, người qua đường, antifans và fans.
Lúc mới có tin tức, chín mươi chín phần trăm đều hoài nghi kết quả này, thậm chí đến cả fans của Bùi Nhất cũng nghĩ có phải có kẻ cố ý bôi nhọ anh mình không, mãi đến khi phòng làm việc của cậu xác nhận thì nỗi hoài nghi mới dần dần biến thành cơn chấn động.
“Mẹ ơi Bùi Nhất là thần hả? Sao cậu ấy thi được 717 điểm hay vậy? Cậu ấy điên hả!!”
“Trừ đỉnh ra thì tui không biết phải nói gì, làm sao giờ, phận anti muốn chuyển sang làm fan quá.”
“Ôi cha mẹ ơi có khi nào bị lộ đề không? Chứ khó tin quá! Giỏi thế thì phải đi làm nhà khoa học đền đáp tổ quốc đi chứ, chạy đi đóng phim làm gì?!”
Về phần fans thì cơ bản là điên cuồng ăn mừng, từ dấu chấm than cũng có thể nhận ra niềm vui khổng lồ của họ.
Buổi sáng công bố điểm, mãi đến hơn mười hai giờ tối, khi Lâm Mạn Thiến đi ngủ vẫn còn nằm ở top 1 hotsearch.
Lúc đó cô đã cảm thấy không tốt rồi, bởi vì trong cơn phấn khích quá độ, fans Bùi Nhất đã vừa khen thần tượng của mình vừa bắt đầu chê bai những diễn viên khác, bao gồm các ngôi sao nhí cũng vừa thi tốt nghiệp THPT xong, chê các tiểu sinh trẻ tuổi có trình độ văn hóa không cao, thậm chí cả giám khảo Bắc Ảnh là Lưu Húc Dương.
Hơn nữa đa phần nói năng rất phản cảm khiến ai nấy đều khó chịu.
Lâm Mạn Thiến thấy hơi lạ, cô khá hiểu fans của Bùi Nhất, trước kia mỗi lần Bùi Nhất bị mỉa mai thi rớt Bắc Ảnh, đến khi có kết quả thủ khoa đầu vào ngành Đạo diễn thì fans cũng không quá khích như bây giờ.
Sao bây giờ lại tiêu cực thế? Hay là bị ai công kích?
Trực giác của phụ nữ mách bảo cô có gì đó không đúng nên cô lập tức nhắn tin cho Bùi Nhất, nhắc cậu chú ý tình huống này.
Bình thường cậu sẽ trả lời rất nhanh nhưng lần này chờ mãi vẫn không thấy cậu nhắn lại, thậm chí gọi điện cũng không bắt máy.
Lâm Mạn Thiến chờ lâu thành mệt, hơn nữa ngày mai còn phải quay phim nên cô đi ngủ trước, định sáng mai dậy sẽ lại gọi cho cậu, có khi hiện tại cậu đang xử lý việc trên mạng rồi.
Không ngờ hôm nay vừa tỉnh dậy lại nhận được mấy câu trả lời khó hiểu của cậu.
Xem bảng hotsearch toàn là những tin tức tiêu cực, cô nhíu mày kéo xuống, càng kéo càng bất an, bèn ấn vào hotsearch đầu tiên, nhưng không vào được.
Có lẽ giờ này mọi người đều đang tìm hiểu chuyện này nên Weibo bị tắc nghẽn, trắng trơn, không thấy gì cả.
Lâm Mạn Thiến bực bội, không đọc hết tin nhắn mà nhắn tin cho Tô Cảnh Chi.
Lâm Mạn Thiến: có chuyện gì vậy?
Lâm Mạn Thiến: không vào Weibo được
Khoảng năm, sáu giây sau, Tô Cảnh Chi gửi một tấm ảnh qua, sau đó lại thêm một tấm, tấm thứ ba, thứ tư… tổng cộng mười mấy tấm, nhìn sơ qua thì thấy có cả ảnh lẫn chữ, còn khoanh đỏ khắp nơi, trông rất giống ảnh phổ cập thông tin mỗi khi có người nổi tiếng dính “phốt”.
Tô Cảnh Chi: em đọc đi
Tô Cảnh Chi: nếu là thật
Tô Cảnh Chi: thì Bùi Nhất toi đời rồi
Lâm Mạn Thiến nhíu mày, kéo lên phía trên, mở tấm đầu tiên ra xem, sau đó tay run lên, suýt làm rớt điện thoại.
Đó là tấm ảnh hơi mờ, không gian khá tối, nhìn rất giống quán bar, có nhiều nam sinh vây quanh một người nằm dưới đất, tay đấm chân đá, nhìn là biết đang ẩu đả, đặc biệt dưới đất còn có vỏ chai bia bị vỡ tứ tung, có điều không nhìn rõ mặt ai, mà người rõ mặt nhất là thiếu niên đứng dựa vào cửa, so với nhóm người mờ đặc, trông cậu càng rõ ràng hơn.
Đội mũ ngược, tay áo sơ mi xắn cao, tư thái lười nhác, hờ hững nhìn cảnh ẩu đả, hai tay cũng bị khoanh đỏ, tay phải cầm nửa vỏ chai bia, tay trái cầm điếu thuốc, đầu điếu thuốc còn có ánh lửa yếu ớt.
Lâm Mạn Thiến nhìn một cái là nhận ra ngay Bùi Nhất.
Hết chương 45.