Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Lychan
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Richard một hơi uống hơn nửa bình rượu, cảm giác nóng giúp hắn thấy đỡ hơn nhiều, hắn giãy dụa đứng lên nói: "Đừng cãi nhau nữa! Laer đâu rồi?"
"Để ta đi tìm! Vừa rồi hình như ta nghe thấy giọng nói của hắn ở bên kia." Just lập tức nhận phần việc này để tránh khỏi cục diện lúng túng.
Richard cười khổ lắc lắc đầu phân phó mấy kỵ sĩ còn có thể đứng lên mau chóng dọn dẹp chiến trường, hai thực nhân ma thì phân chia canh gác để tránh quân địch còn ẩn núp. Cái mũi của bọn họ vô cùng nhạy bén, quả là lính canh trời sinh. Nhưng cứ cho là còn sót lại quân địch thì cũng chỉ là mấy tên tàn binh. Theo thống kê sơ lược thì hiện có năm mươi chiến sĩ tinh nhuệ đã chết trên chiến trường, đây đã là binh lực cực hạn một tước sĩ có thể có. Bản thân Cage tước sĩ có thực lực không tệ đã đủ làm Richard kinh ngạc rồi.
Lúc này Lưu Sa đã trị liệu xong, đang đi tới bên người Richard. Sắc mặt nàng có vẻ nhợt nhạt, hắn chăm chú nhìn nàng hỏi: "Thần thuật của ngươi hình như vĩnh viễn không dùng hết?"
Lưu Sa lặng lẽ nhìn Richard bình tĩnh hỏi lại: "Ta vừa rồi nhìn thấy vị đại nhân nào đó đã triệu hoán* bốn con heo rừng hung hãn, con thứ tư là lễ vật đặc biệt của thần ma pháp nào đó tặng cho ngươi sao?"
(*= triệu hồi: gọi đến)
Ma pháp cấp 4 có thể tự do triệu hoán hai con heo rừng hung bạo này, nếu có nhân tố nào đó tăng thêm thì cao nhất chỉ triệu hoán được ba con, nhưng dù có là đại ma đạo sư cũng không triệu hoán được con thứ tư.
Richard hắc hắc cười quyết định không dây dưa vấn đề thần thuật của Lưu Sa nữa.
Khâu thanh lý chiến trường cuối cùng cũng hoàn thànht, kẻ địch tổng cộng chết 69 tên, trọng thương 10 tên, trong đó chỉ có 2 tên là còn đứng được. Hơn 70 chiến sĩ tinh nhuệ, chiến lực này hơn xa một tước sĩ nên có, phải biết ở Noland, một nam tước lãnh địa cằn cỗi cũng chỉ có từng này binh lực.
Một lát sau, Just đã tìm được Laer. Người ngâm thơ đáng thương này đã bị bắn trúng hai tên trọng thương hôn mê, may là được thần thuật cường hiệu trị liệu của Lưu Sa bảo vệ tính mạng. Mười kỵ sĩ theo gót Richard cũng chết mất ba người, bị trọng thương hai người.
Vật tư truyền tống* lần này cũng lập tức được tìm thấy, Richard nhanh chóng mở rương vũ trang ọi người.
(*vật dùng làm cánh cửa di chuyển, qua lại giữa những nơi khác nhau – Kiểu như Cánh cửa thần kỳ của Doraemon :) )
Quá trình thẩm vấn tù nhân lại gặp phiền toái, bất kể là trọng thương hay thương nhẹ đều vô cùng cứng đầu. Thế nhưng từ những lời mắng chửi của bọn họ lại thu được chút tin tức như cảnh báo những kẻ xâm nhập rằng quân của Cage tước sĩ chỉ là lính tiên phong, phía sau còn có quân của một vị nam tước.
Như vậy đám Richard lần này đã gặp phải một âm mưu được tính toán từ trước, cho nên khi vừa rời khỏi truyền tống môn, gần như mỗi người đều bị bao vây công kích, toàn đội ngũ lập tức tan vỡ sa vào cảnh mỗi người đều phải tự mình chiến đấu. Nếu như không phải mỗi người đều cóbản lĩnh không tệ thì đã bị tiêu diệt cả rồi.
Richard có chút ngơ ngác quay đầu nhìn Lưu Sa, nàng thì khẽ nhướng mày không nói. Dân bản địa nơi này có tín ngưỡng vô cùng kiên định, có thần dụ “thật”, đối với thần quan mà nói,đây không phải tin tốt lành gì. Đương nhiên đối với Richard cũng rất phiền toán, thế nhưng đây còn chưa phải chuyện quan trọng nhất!
"Cứ địa dừng chân của chúng ta đâu?" Richard hỏi. Hắn bước ra truyền tống môn sau cùng, vốn khi xuất hiện phải là trong điểm dừng chân, tại sao lại xuất hiện trong rừng cây?
Lúc này một kỵ binh được phái đi trinh sát vội vã quay về nói: "Richard đại nhân, đã tìm được điểm dừng chân! Nhưng bên trong không có một ai cả!"
Điểm dừng chân chỉ cách nơi này không đến một cây số, kỵ sĩ này giải thích cả nửa ngày cũng không thể hiểu nổi nên Richard quyết định tự mình đến xem. Nếu như có chỗ nào hắn không hiểu rõ thì Lưu Sa ít nhất cũng hiểu được hơn nửa.
Nhưng khi đến trước điểm dừng chân, không chỉ Richard mà cả Lưu Sa cũng kinh ngạc.
Cái gọi là điểm dừng chân thật ra quy mô chỉ như thôn làng nhưng lại có tường cao kiên cố, ba tháp tên có thể phòng thủ từ xa. Mặc dù có tường bao bảo vệ che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy tháp đá sừng sững cao vút ở chính giữa bên trong. Trên đỉnh tháp điêu khắc hoa văn phức tạp kỳ dị, nếu nhìn cẩn thận có thể tìm thấy từng hoa văn đồng hồ cát, trên đỉnh của nó là một giá đuốc có bốn cạnh, bên trong nó đáng lẽ phải có ngọn lửa thời quang hỏa diễm quanh năm không bao giờ tắt mới phải.
Ngọn hải đăng này là để chỉ rõ điểm đến cho người đến sau, đây là kiến trúc quan trọng nhất trong điểm dừng chân.
Nhưng là hiện tại cả điểm dừng chân lặng yên không tiếng thở, yên tĩnh đến lạ lùng. Thời quang hỏa diễm đáng lẽ phải được cháy sáng vĩnh hằng thì nay đã bị dập tắt, cửa lớn cứ điểm mở rộng, có thể nhìn thấy mấy chục gian phòng bên trong nửa khép nửa mở nhưng không hề có vật sống nào hoạt động bên trong.
Richard vừa định tiến vào thì bị Bọt Nước kéo lại. Nàng cầm thanh 'yên giấc ngàn thu' lên, vừa tiến lên vừa quan sát xung quanh, ngửi ngửi đánh hơi, sau đó quay lại gật đầu ra hiệu rồi nhún người nhảy vào bên trong..
Just tay trái mang khiên tay phải cầm búa lớn bước nhanh như như điện xẹt từ cửa chính tiến vào. Ở phía sau Just, thực nhân ma Tiramisu thi triển ma pháp hộ thuẫn và thạch da thuật* lên cả hai thực nhân ma rồi họ mới tiến vào. Đây là lần đầu Tiramisu thể hiện bản sắc ma pháp sư của mình. Cho đến khi mọi người vào cơ địa, Lưu Sa mới buông lỏng bàn tay Richard ra, nhưng nàng vẫn nắm lấy tay áo hắn.
(*Ma pháp bảo vệ và ma pháp biến da thành đá)
"Ta quan trọng như vậy sao?" Richard cười khổ nói với Lưu Sa.
"Nếu như ngươi chết Bọt Nước cũng sẽ chết, những người khác sẽ bị giáng cấp." Lưu Sa chăm chú nói.
"Nhưng đây đáng ra phải là vấn đề ta nên lo lắng chứ?" Richard thử phân bua.
"Dưới quang huy của vĩnh hằng và thời quang chi long, thần quyến của ngươi hiện tại ở chỗ ta, cho nên ta không thể để ngươi chết được." Lưu Sa vẫn nghiêm túc trả lời.
Richard có chút dở khóc dở cười đành nghiêm túc nói: "Nhưng ta không có thói quen để nữ nhân che trước mặt!"
"Đây là truyền thống của Archimonde?" Lưu Sa hỏi.
"A… đúng vậy!" Đây là một vấn đề rất đơn giản nhưng Richard lại khó mà trả lời nổi.
Cũng may Lưu Sa không kiên trì nữa mà buông lỏng tay ra. Chỉ là Richard vừa tiến lên vài bước, năm sáu thần thuật như mưa rơi lên người hắn, có hộ thuẫn, có kháng tính ma pháp, có phòng ngự từ xa, có khu độc, còn có khôi phục sinh mệnh lực. Nhất thời ánh sáng thần thuật không ngừng lóng lánh quanh người Richard, được gia cố xa hoa như vậy dù hắn muốn chết cũng khó.
Sau khúc đệm nho nhỏ này, Richard và Lưu Sa cùng tiến vào cơ địa quỷ dị. Vì đề phòng vạn nhất, Richard để mấy kỵ binh canh gác, tránh bị đánh lén hay chặn đường lui.
Trong cơ địa cũng không lớn, không đến mười phút mọi người đã nhìn xong một lượt. Khi hắn đứng trên khoảng đất trống giữa cơ địa, sắc mặt đã vô cùng khó coi. Đúng lúc này Lưu Sa cũng đi ra từ một gian phòng bên cạnh, sắc mặt nàng cũng không tốt chút nào.
Trong cơ địa có phòng ngủ, có quân doanh cho binh lính, cũng có kho lương và tạp vật thậm chí còn có phòng rèn, luyện kim và một quán rượu nhỏ. Nhưng dù là kiến trúc nào thì bên trong cũng không một bóng người, càng cổ quái hơn là trong phòng bếp còn đang nấu thực vật mà lại đã gần chín nhưng bếp đã tắt lửa chỉ còn lại than… Mà trong quán rượu còn có bày một đĩa nhắm và một miếng thịt cắn nửa rớt xuống đất!
Khắp nơi là trang phục và vũ khí, mỗi chồng trang phục đều bị kiểm tra cẩn thận, có thể nói từ áo lót đến khải giáp đều đủ cả. Nếu như một nam nhân tới đây có thể trực tiếp mặc đủ giáp và cầm đủ vũ khí trở thành chiến sĩ. Ngoài trang phục chiến sĩ ra còn có trang phục đầu bếp, pháp sư, người hầu, nữ võ sĩ… nhưng những trang phục này chỉ lặng yên nằm đó còn người mặc chúng thì như tan biến vậy mà lại không có chút vết tích giãy dụa, chiến đấu nào cả.
Mọi người sau khi chia ra kiểm tra thì tụ tập lại ở bãi đất trống, tất cả đều sợ hãi, theo ý thức nắm chặt vũ khí không ngừng tìm kiếm xung quanh.