Richard nhìn vào địa đồ tiện tay thêm một tiêu ký nho nhỏ đánh dấu, nơi đó là nơi hắn tính ra những kẻ xâm nhập hạ xuống. Tuy không biết lai lịch đối phương nhưng chỉ cần biết không phải là bạn là được. Trong chiến tranh vị diện, liên minh với những kẻ xâm nhập khác còn nguy hiểm hơn cả liên minh với dân bản địa.
Richard không khỏi do dự lựa chọn con đường. Chắc chắn phải bỏ cứ địa rồi bởi nơi này xuất hiện trong thần dụ, nếu ngoan cố ở lại rất có thể bị bao vây tiêu diệt. Quay về chẳng qua là để thu gom đồ vật hơn nữa có thể mê hoặc đối thủ kéo dài thời gian. Thứ hắn do dự là có nên ở lại lãnh địa nam tước một thời gian nữa hay không. Sau mấy trận đại chiến, Richard gần như đã đánh tàn lực lượng quân sự của nam tước Bodhisattva, chỉ cần có thể mai phục viện quân của bá tước Lieang là lãnh địa nam tước như thiếu nữ cởi hết quần áo chỉ chờ hắn tiến vào mà thôi. Đến lúc đó thì một tòa thành bảo không thể ngăn được những thủ hạ như lang như hổ của hắn. Nhưng làm như vậy sẽ có nguy hiểm nhất định bởi vì đối với chiến tranh du kích, điều cấm kỵ nhất là ở lại chỗ nào đó quá lâu và bị thăm dò thực lực, phương thức hành động. Nói đến cùng thì Richard chỉ là người ngoài đến, tuy có lực lượng cấp cao và văn hóa Noland ủng hộ nhưng cũng không thể xoay chuyển sự thật là hắn đang bị cô lập.
Hiện tại vấn đề then chốt là lực lượng viện quân của bá tước phái đến. Richard lấy ra tài liệu đọc xem, bên trên là phân bố lực lượng công quốc Bạch Nham. Trên cùng là Bạch Nham đại công, phía dưới là một vị hầu tước, ba đại bá tước, hai bá tước, hơn mười tử tước và hơn năm mươi vị nam tước. Từ địa vực và lệ thuộc mà xem thì đại bá tước Lieang dễ phái viện quân đến nhất. Mà dưới trướng bá tước có một tử tước, bốn nam tước, một tướng quân tước sĩ và hai vị đại ma pháp sư. Khi nhìn thấy cái tên Peilisa, đồng khổng Richard khẽ co lại.
Nam tước Peilisa và tước sĩ Mintai có điểm chung là vừa là cường giả vừa có thể lãnh binh đánh nhau. Nghe nói Peilisa còn là một trong những danh tướng của đế quốc, nếu như viện quân của bá tước do người này thống lĩnh thì chuyện đón đầu phục kích chỉ là si tâm mộng tưởng.
Richard không có ưu thế binh lực tuyệt đối, cho dù không tính đến chiến sĩ phổ thông, chỉ bằng lực lượng hạch tâm của hắn đối trận với quân cận vệ của Peilisa thì sợ rằng chỉ có thể thắng thảm, không chết một nửa thì đừng mong thắng trận. Trừ khi tìm được cơ hội phân hóa địch nhân và tìm được địa điểm thích hợp phục kích nhưng điều này quá khó. Mà chiến lực viện quân Peilisa mang đến cũng hơn xa quân nam tước Bodhisattva, như vậy Richard thua xa trên phương diện chiến lực chỉnh thể và chiến lực cấp cao.
Richard thở dài một hơi rồi bỏ đi ý nghĩ cướp thành bảo, dù cho tài phú tích lũy trong đó đủ hấp dẫn vô số người. Đơn giản là vì dù suy diễn thế nào thì hắn cũng nắm phần thua trong trận chiến với viện quân của bá tước mà nếu thống lĩnh đội viện quân đó là Peilisa thì không có chút cơ hội nào.
Thế là hắn lại cầm địa đồ nghiên cứu đường hướng tây bắc, ngón tay vẽ một đường con trên địa đồ. Men theo vùng đât Hỗn Loạn và biên giới lãnh địa của ác lang công tước, hắn sẽ tiến vào mảnh đất hoang vu và hỗn loạn: vùng đất Đẫm Máu!
Vùng đất Đẫm Máu là giải đất giữa nhân loại và man tộc, nơi đó thổ địa phù nhiêu và cằn cỗi đan xen, địa thế cũng phức tạp đa dạng nhưng có đầy đủ thực vật. Đây là mảnh đất thiên đường của tội phạm, kẻ trộm và sát nhân cũng là ác mộng của vô số người bình thường. Vô số đoàn đạo tắc cùng hung cực ác và đoàn thương nhân nô lệ chiếm cứ vùng đất này, giống như đàn linh cẩu xâu xé con mồi vậy. Mảnh đất mỗi tấc nhuốm đầy máu tươi này rất thích hợp Richard sinh tồn.
Còn về nam tước Bodhisattva thì hắn đã gieo xuống hạt giống, chỉ chờ thời cơ thu gặt thôi, có lẽ không còn xa nữa. Nhưng là Richard còn không biết ngay khi hắn đang mưu tính đường phát triển thì một trận đấu vô cùng kịch liệt nảy sinh ở một nơi cách điểm hắn đánh dấu trên địa đồ không xa không gần.
Cách vùng đất Đẫm Máu vài chục cây số về phía bắc đang xuất hiện một truyền tống môn cao lớn dị thường. Truyền tống môn vừa mở ra, ánh sáng lấp lánh không ngừng xuất hiện rồi tan biến. Ngay cả trọng lực cũng bắt đầu rối loạn, rất nhiều đá vụn mất đi trọng lực bồng bềnh chuyển động lên nhưng là có một ít đã vụn lại cắm thật sâu vào lòng đất.
Trên không trung không ngừng lóe lên những hình ảnh kỳ lạ, có chút mãnh thú ma vật lướt qua ngang trời. Cho đến khi chúng nó đột nhiên vặn vẹo tan biến thì mới biết hóa ra chỉ là ảo ảnh. Truyền tống môn quá to lớn đến nỗi không gian xung quanh có dấu hiệu rối loạn, thi thoảng có đường vân tím khẽ gợn, đó là dấu hiệu kẽ nứt không gian vô cùng nguy hiểm nếu bị chúng đụng phải thì dù là cường giả thánh vực của Noland cũng bị chém chết.
Từ truyền tống môn không ngừng có những trọng trang kỵ sĩ mặc hắc giáp xông ra. Mỗi người bọn họ vô cùng cao lớn, mặt mũi dữ tợn. Chiến mã dướ háng họ cũng vô cùng kỳ quái, toàn thân đen nhanh, da lông dày đậm, ở nơi miệng còn có hai răng nanh thật dài nhô ra.
Xung quanh truyền tống môn không bình tĩnh mà tràn ngập tiếng chém giết và kêu gào, rõ ràng là một mảng chiến trường kịch liệt, một nhóm chiến sĩ và kỵ sĩ thần điện trang bị tinh xảo bao vây triệt để khu vực truyền tống môn đang liều mạng tấn công những kỵ sĩ giáp đen. Phía sau nhóm chiến sĩ này có hơn mười thần quan và mục sư không ngừng ngâm xướng chũ ngữ, thánh quang chói mắt quấn quanh hai tay họ đưa từng thần thuật chúc phúc đến những chiến sĩ.
Sau khi có thần thuật tăng sức, đám chiến sĩ gầm rú tán tụng thần minh và nguyền rủa địch nhân. Cho dù bị cự kiếm của đối phương đâm xuyên thân thể thậm chí có thể cảm giác được lưỡi răng cưa bén nhọn trên kiếm cắt xén nội tạng nhưng những chiến sĩ này vẫn gào thét dùng vũ khí nện lên đối phương, chỉ cần cho đối phương thêm chút thương tổn họ cũng thấy thỏa mãn rồi.
Số đông người hung hãn không sợ chết quả nhiên sinh ra hiệu quả, từng kỵ sĩ giáp đen bị kéo xuống chiến mã rồi bị đông đảo chiến sĩ nhấn chìm. Nhưng là mỗi khi có một vị kỵ sĩ giáp đen chết đi, xung quanh hắn là mười mấy chiến sĩ ngã xuống. Những chiến mã mọc răng nanh kia cũng vô cùng hung hãn, cho dù mất đi chủ nhân nhưng chỉ cần không bị chém ngã là toàn lực chạy, hung hăng va chạm khắp nơi, răng nhọn và bốn vó của chúng đều là vũ khí trí mạng. Mà một con chiến mã vô chủ đột nhiên cắn đứt đầu một chiến sĩ sau đó còn thè cái lười đỏ lòm dài ngoằng của mình ra liếm mép.
Một màn đầy khủng bố này dọa mấy chiến sĩ nhát gan nhưng lại chọc giận triệt để những chiến sĩ còn lại.
Một kỵ sĩ thần điện hống lớn đụng vào bên người chiến mã, đâm bội kiếm vào sâu trong nội tạng nó. Lớp da lông dày của chiến mã như lớp phòng ngự của ma hùng vậy nhưng dưới một kích toàn lực của kỵ sĩ thần điện, nó cũng không thể bảo vệ điểm yếu. Chiến mã hí dài một tiếng, thanh âm gầm rú có chút giống với ma thú. Nhưng ngay khi nó hí dài, lại có mấy chục thanh binh khí đâm sâu vào thân thể nó, có những thanh chỉ đâm vào được mười mấy centimet nhưng cũng có thanh đâm thật sâu vào nội tạng nó. Chiến mã co quắp giãy chết, nó dùng hết lực lượng cuối cùng xông đến cắn vỡ khải giáp của một kỵ sĩ thần điện, lực cắn mạnh mẽ còn làm đầu vai và nửa ngựa của kỵ sĩ này bẹp dí lại.
Dù cho từng chiến sĩ dùng sinh mạng của mình xung kích nhưng thế trận mũi nhọn của những kỵ sĩ giáp đen vẫn vững chãi như núi. Từng kỵ sĩ giáp đen không ngừng đi ra từ truyền tống môn, thế trận mũi nhọn dần kéo dài, hình thành phòng tuyến phòng ngự vững chắc rồi theo thời gian trôi, thế trận dần mở rộng.
Những kỵ sĩ giáp đen này cao lớn vô cùng, chiều cao của họ phải lên đến gần hai mét, thân thể cường tráng có thể sánh với thú nhân. Chiến mã của họ cũng cao lớn dị thường, đầu của mỗi kỵ sĩ thần điện chỉ miễn cưỡng cao ngang lưng ngựa mà thôi. Dù là cự kiếm hai tay hay cự phủ nặng đến cả trăm cân thì như không có trọng lượng trong tay những kỵ sĩ giáp đen này, chiêu thức bọn họ dùng phần lớn là bổ, quét ngang, xoay tròn rất ít khi dùng đến đâm. Nhưng là những binh khí này đụng vào thứ gì thì thứ đó sẽ bị đánh vỡ hoặc đập bay!
Khi hai ma pháp sư lớn tuổi đi ra từ truyền tống môn thì chiến cuộc đã xác định. Hai ma pháp vừa nhìn rõ tình thế chiến trường là phóng ngay hai ma pháp cấp 6: toan vụ thuật! Mà phạm vi bao phủ của hai ma pháp này bao gồm cả những kỵ sĩ giáp đen.
Theo ma pháp thành hình, nháy mắt vụ khí vàng lục bao phủ gần nửa chiến trường. Vụ khí vừa tiếp xúc với làn da lập tức phát ra tiếng phốc phốc, có thể thấy rõ những bọt nước nhỏ căng phồng nổi lên. Những kỵ sĩ thần điện lớn giọng quát tụ hết đấu khí nỗ lực chống lại vụ khí nhưng là chiến sĩ phổ thông cho dù là lão binh cấp 6, 7 hay quan quân cấp thấp đều không có năng lực này, đau đớn thấu xương làm bọn họ không nhịn được kêu lên nhưng là vụ khí lập tức bao lấy yết hầu họ. Nháy mắt đám chiến sĩ rối loạn mà tròng mắt họ bị vụ khí xâm thực biến thành đỏ bừng, những đôi mắt đó không tự chủ được ào ào chảy nước mắt, sau cùng bị tổn thương nhắm chặt lại.
Trên người những kỵ sĩ giáp đen lóe lên ánh sáng đấu khí, họ không chút để ý đến vụ khí xung quanh, liên tục múa may binh khí tạo thành từng chùm máu tươi tung tóe hoặc mảnh vụn đồ vật tung bay. Mà những chiến mã dị dạng kia rõ ràng không sợ vụ khí.
Trong phạm vi vụ khí, chiến tranh biến thành giết hại một bên! Thần quan phía xa vô cùng phẫn nộ, hắn dậm quyền trượng một cái, một tia ánh sáng thần thánh từ đầu ngón tay hắn bắn ra rơi vào trung ương vụ khí. Sau khi đến vị trí, điểm sáng này đột nhiên nổ tung hóa thành những quả cầu ánh sáng gai mắt, lực lượng thần thánh lại mang theo gió mạnh xoay tròn thổi tan đi vụ khí. Nhưng chỉ thời gian mấy nhịp hô hấp ngắn ngủi thôi cũng đã có hơn mười chiến sĩ và hai kỵ sĩ thần điện nằm xuống. Tuy cuối cùng vụ khí bị đuổi đi nhưng những vụ khí đã bám dính vào da những chiến sĩ vẫn tiếp tục ăn mòn. Những mục sư còn lại càng thêm bận rộn trị liệu, xua tan, tịnh hóa, những thần thuật liên tục được phóng ra nhưng chiến cuộc càng thêm tuyệt vọng.
Truyền tống môn đột nhiên tĩnh lặng vài giây, vòng sáng đột nhiên mãnh liệt phun ra vụ đen nồng nặc như mực. Hắc vụ cuồn cuộn bất định nhưng từ bên trong phát ra tiếng rống giận của mãnh thú! Sau đó đột nhiên hắc vụ co rút lại hiện ra một nữ kỵ sĩ đang ngồi trên cự thú màu đen giữa không trung. Nàng khẽ vỗ cổ gáy cự thú, thế là cự thu lập tập cúi rạp người xuống từ từ hạ xuống mặt đất.
Sau khi hạ xuống đất mọi người mới cảm giác được nó là mãnh thú khổng lồ. Cái đầu ma thú như sư tử, hai răng nanh thật dài thò ra, lông vũ dày nặng bay múa theo từng động tác vô cùng oai phong. Khi nó đứng thẳng lên thì còn cao hơn những kỵ sĩ giáp đen cưỡi ngựa nhưng khi nó hạ xuống đất lại thể hiện vẻ nhẹ nhàng quỷ dị đến khó tin. Từng lớp lân phiến mau đen trên lưng nó vươn dài đến tận đuôi mà đến đó còn không ngừng thu hẹp bao lấy đuôi tạo thành mũi nhọn.
Nữ kỵ sĩ trên lưng nó vóc người nhỏ xinh, so sánh vóc dáng thì nàng giống một búp bê trên lưng thú hơn. Nhưng là áo giáp, áo choàng, mắt và tóc nàng thuần màu đen vô cùng hợp với cự thú. Nhưng là, kiểu dáng giáp trên người nàng vô cùng đặc thù, lực phòng ngự và công kích có bao nhiêu không rõ nhưng đặc thù là ở diện tích. Bộ giáp này còn nóng bỏng hơn cả bộ giáp của huyết thánh kỵ sĩ Semir, nếu như không tính đến bao tay và chiến ủng thì phần diện tích bộ giáp che phủ không hơn một bộ nội y! Ngoài phần ngực và dưới bụng ra thì nàng gần như là lõa thể.
Biểu tình của nàng vô cùng lười nhác tựa như mới tỉnh giấc ngủ, một tay nắm hờ lấy lông cự thú, một tay khẽ che miệng ngáp dài. Tròng mắt mê mang của nàng vừa nhìn quanh chiến trường liền lập tức đá vào hạt sư dưới háng, con cự thú lập tức nằm im xuống đất.
"Đây là chuyện gì?" Thanh âm của nàng vô cùng êm ái thỏ thẻ như là vừa mới tỉnh dậy muốn nói gì đó với người tình nằm bên cạnh vậy.
Một chiến sĩ giáp đen sau khi rời khỏi truyền tống môn thì không lập tức gia nhập chiến trường mà nhanh chóng đến gần nàng hộ vệ. Vóc người của hắn so với những kỵ sĩ khác cao hơn cả cái đầu, khí thế và uy áp phóng ra cũng mạnh hơn người khác một bậc, rõ ràng đây là nhân vật thủ lĩnh. Hắn nói: "Là dân bản địa! Bọn họ mai phục trước truyền tống trận, xem ra định giết sạch chúng ta. Chỉ là những kẻ này thực lực quá kém, đại nhân ngài chờ chút, chúng ta lập tức chém sạch những tên ngu si này!"
"Dân bản địa mai phục? Thật là bất ngờ mà!" Đôi mắt khép hờ của nữ kỵ sĩ đột nhiên mở ra nhìn quanh bốn phía sau đó nhìn đoàn thần quan cách đó không xa hai mắt khẽ híp lại nói: "Thần quan cấp 15? Xem ra lần này đối phương hạ quyết tâm giết chúng ta đây. Nhưng bọn họ cho rằng cấp bậc là tất cả sao?"
"Đại nhân yên tâm! Thuộc hạ sẽ giết sạch bọn họ." Kỵ sĩ cầm đầu trần giọng nói.
Nữ kỵ sĩ khẽ cười đáp: "Ta không chờ lâu như vậy được!"
Lời nói vừa dứt, nàng đã nhảy xuống khỏi hạt sư, áo choàng trên không trung đột nhiên hơi run bao bọc cả thân thể nhỏ nhắn của nàng lại, sau đó không ngờ tan biến giữa trời!
Trong tích tắc nàng đã xuất hiện giữa đoàn thần quan, vài trăm mét cự ly như không tồn tại với nàng! Nữ kỵ sĩ lộ ra khuôn mặt nho nhỏ ôn nhu vũ mị dán chặt vào thân thể một mục sư từ phía sau, tay trái nàng vượt qua đầu vai hắn và vô cùng mờ ám vượt qua cổ áo thần bào tiến vào nhè nhẹ xoa lồng ngực đối phương nhưng là tay phải nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một chuôi đoản kiếm đen như mực đặt lên cổ mục sư, gần như không có khí lực gì nhưng mũi nhọn đoản kiếm lập tức đâm sâu vào cổ gáy mục sư rồi lặng lẽ rời đi.
Tất cả phát sinh trong tích tắc, mục sư kia thậm chí còn kịp hoàn thành thần thuật sau cùng của đời mình rồi đột ngột phát hiện cổ gáy có cảm giác lạ và lập tức máu tuôn như suối! Khi hắn còn đang đung đưa chưa ngã xuống thì tám mục sư hoặc thần quan xung quanh hắn đã cổ gáy tóe máu hoặc xuất hiện chấm đỏ thẩm gai mắt.
Thần quan ở trung ương nhanh chóng phát hiện không đúng, đôi mắt giận dữ quét quanh bốn phía đồng thời hai tay giơ lên, thánh quang như nước chảy bao lấy bản thân. Chỉ nửa giây nữa thôi, ma pháp cấp 7 tường lũy của thần sẽ hình thành, lúc đó chỉ có cường giả cấp 15 toàn lực đánh một đòn mới phá vỡ phòng ngự của ma pháp.
Nhưng mà ngay khi thần thuật sắp thành hình, thân thể lão thần quan đột nhiên run lên, lực lượng thần thánh ngưng tụ hơn nữa nhanh chóng tản ra, ma pháp tường lũy của thần cũng theo đó tan biến.
Nét kinh ngạc in đậm trên gương mặt lão thần quan, lão chậm rãi cúi đầu nhìn vào mũi đoản kiếm nhô ra từ lồng ngực sau đó lại ngẩng đầu lên đột nhiên thấy một gương mặt vũ mị trước mặt. Nữ kỵ sĩ rất đẹp, khí tức yêu dị của nàng, hai mắt mê mang tựa như thời khắc đang ân ái triền miên cùng tình nhân. Nhưng giât phút này, nàng đến gần lão thần quan, hai gương mặt cách nhau không đến mười centimet. Lão thần quan thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm, cảm nhận thấy nóng rực trong từng hơi thở của nàng phả lên mình.
Hắn lại gian nan cúi thấp đầu, đập vào mắt hắn là khe rãnh trắng tuyết no đủ lộ ra ngoài của nàng, càng đáng chết là hai tay nàng đang nắm chặt đoản kiếm. Đoản kiếm hoàn toàn chìm vào lồng ngực lão thần quan, vết thương gần như không mở rộng, máu tươi chỉ ti tí thấm ra từng tia nhưng là vừa rồi là mũi kiếm ở trước ngực mà hiện tại lại là chuôi kiếm còn về khi nào thay đổi thì hắn còn không cảm giác được chứ đừng nói nhìn đến.
Lão thần quan kiệt sức không nói được dù chỉ một lời, đoản kiếm cắt xuyên xương sống hắn nhưng không đâm vỡ trái tim, trái tim hắn vẫn đập thình thịch nơi lồng ngực.
Nữ kỵ sĩ đột nhiên cười gằn, có lẽ là vì nàng quá đẹp nên nụ cười gằn của nàng cũng đầy mị lực quỷ dị. Nàng đột nhiên đặt tay trái lên lồng ngực lão thần quan rồi đột niên dùng lực, cả tay trái nàng xuyên vào lồng ngực lão thần quan sau đó nàng rút tay trái ra, lòng bàn tay nắm chặt một trái tim còn đang đập thình thịch!
Lão thần qua há hốc mồm, hai mắt nhìn trời, nhãn thần dần tan rã. Nữ kỵ sĩ vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi như máu hung hăng liếm mặt lão thần quan rồi mới giơ trái tim lão thần quan lên, nhồm nhoàm nhai nuốt.
Vừa mới nhai thì lông mi nàng nhíu lại, phốc một tiếng phun ra cả máu tươi thịt vụn nguyền rủa: "Thật bẩn!"
Sau đó tay trái vung lên thế là trái tim kia bay cao lên trời, nó còn đang bốc cháy tạo thành quỹ tích giữa trời. Phốc một tiếng, hạt sư đã nhảy lên nuốt nhanh lấy trái tim sau đó rơi vào giữa đám chiến sĩ đang khổ sở chống chọi nằm phục xuống. Ánh mắt nó híp lại, mồm lớn động liên tục phảng phất như đang nhấm nháp mỹ vị nhân gian vậy mà những chiến sĩ bị nó nằm đè lên thì giãy giụa vài cái rồi triệt để nằm im.
Cho đến lúc này thân thể lão thần quan mới chậm rãi ngả xuống. Nữ kỵ sĩ không biết từ đâu lấy ra một khăn tay trắng tinh cẩn thận lau đi vết máu ở bao tay. Chiến đấu xung quanh vẫn vô cùng kịch liệt nhưng với nàng trận chiến đã kết thúc. Quả nhiên mất đi đoàn thần quan chống đỡ, sĩ khí của những chiến sĩ giảm mạnh, thần thuật tan biến làm chiến lực họ hạ thấp. Mà lúc này lại có hơn mười kỵ sĩ giáp đen xuất hiện từ truyền tống môn thế là chiến sĩ bản vị diện cuối cùng sụp đổ, chiến đấu biến thành giết hại một phía, những kẻ ngoài rìa thậm chí bắt đầu chạy trốn.
Nữ kỵ sĩ thật lâu mới lau xong bao tay sau đó thuận tiện lau đi thịt vụn bên mồm nhưng là vết máu có thể lau sạch đi nhưng đôi môi nàng vẫn đỏ hồng như thể trích vào là nhỏ máu xuống vậy.
Nàng đầy chán ghét nhìn thi thể lão thần quan vẫn chưa chịu khép mắt lại, nhổ một bãi nước bọt hung hăng nói: "Là thần quan 15 cấp mà mùi vị kém như vậy! Quả nhiên những lão già không được, phải tìm chút non mềm ngon miệng a!"
Chiến đấu lúc này đã kết thúc, những kỵ sĩ giáp đen được hai đại ma pháp sư giúp sức nhanh chóng chém hết chiến sĩ bản địa, cho dù là những kẻ ngoài rìa muốn chạy trốn cũng không chạy được vài bước.
Thủ lĩnh kỵ sĩ giáp đen cao gần ba mét đến bên người nữ kỵ sĩ, hắn cúi gập người đến gần 90 độ mới đứng cao ngang nàng rồi cung kính hỏi: "Đại nhân, đã giết sạch kẻ địch, chúng ta đã chết chín người, hiện tại còn sống bảy mươi mốt người. Hiện tại nên làm gì tiếp?"
Nữ kỵ sĩ chậm rãi nhìn quanh chiến trường, trong tầm nhìn của nàng có hơn sáu trăm cỗ thi thể nằm ngổn ngang, phần lớn là nằm xung quanh thi thể những kỵ sĩ giáp đen và chiến mã kỳ dị. Khắp chiến trường nồng nặc mùi máu tanh mà máu tươi vẫn cứ đang trào ra như muốn nhuộm đỏ cả chiến trường.
Nàng hít một hơi hương máu thật sâu rồi nhắm tròng mắt lại lộ vẻ mê say, một lúc lâu sau mới nói: "Dù ở nơi nào, mùi máu vẫn hấp dẫn a!"
Tên thủ lĩnh vội cười nịnh: "Đấy là đương nhiên."
Nữ kỵ sĩ mở mắt nhìn lão thần quan nói: "Không ngờ phái cả thần quan cấp 15, đối với vị diện giới hạn 18 cấp như này thì cũng tính là chịu trả giá đấy. Đáng tiếc là gặp Cink Leier ta, đến mấy tên như này nữa cũng là vô dụng. Được rồi, bảo tất cả mọi người có mười phút quét dọn chiến trường, sau đó chúng ta đi xem những kẻ trong căn cứ đang làm gì, vì sao chúng ta lại truyền tống ở chỗ này mà lại bị một đám đáng chết bao vây!"
Cink Leier hạ xong mệnh lệnh liền cưỡi lên hạt sư lành lạnh nói: "Hy vọng trong căn cứ có thể tìm được mấy tên mùi vị dễ chịu chút! Nếu như tối nay chúng có thể làm ta thoải mái thì ta có thể tha cho lũ phế vật chúng!"
Thủ lĩnh kỵ sĩ cười nói: "Xem ra đêm nay lại thấy thêm máu rồi!"
Cink Leier hung hăng nói: "Ít làm lão nương cụt hứng đi!"
Thủ lĩnh kỵ sĩ khẽ run lên lập tức dừng lại lời nói.
Nếu như có đại quý tộc ở Noland đứng đây thì nhất định sẽ nhận ra nữ kỵ sĩ là một trong song hoa của gia tộc Schumpeter: Cink Leier, hơn nữa còn nhận ra đội kỵ sĩ giáp đen là đội trấn hùng kỵ sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc này.
Trấn hùng kỵ sĩ từ chiến mã đến kỵ sĩ đều được bồi dưỡng đặc biệt, lực lượng cá nhân đều trên cấp 12 mà lại đều phải chịu được ba cấu trang. Lấy mấy trăm năm tích trữ của gia tộc Schumpeter mà đến hiện tại mới chỉ có hơn một trăm năm mươi kỵ sĩ. Lần này Cink Leier mang theo hơn nửa, có thể nói là gia tộc này đã bỏ tiền vốn lớn. Điều này cũng cho thấy thành ý của gia tộc muốn bảo trì địa vị của mình, nếu như lần này Cink Leier thất bại thì gia tộc này chắc chắn bị hất khỏi phù đảo!
Cink Leier mới chỉ hai mươi đã có sức chiến đấu cấp 15 nhưng đấy không phải điểm thu hút chú ý nhất của nàng mà đó là phong cách chỉ huy ngoan lạt quỷ dị trong chiến trận của nàng. Nếu như không có Alizee đột nhiên xuất hiện như sao chổi quét ngang bầu trời thì có lẽ nàng sẽ là nữ tướng quân xán lạn nhất của Thần Thánh đồng minh.
Ở một vị diện cấp thấp lực lượng giới hạn là 18 cấp như này, có Cink Leier, có hai vị đại ma pháp sư cấp 14 lại có tám mươi trấn hùng kỵ sĩ mà lại còn có cứ địa tiếp ứng thì đây là cỗ lực lượng hạt giống đủ để chinh phục vị diện này. Nào có khả năng thất bại chứ? Thật ra phí tổn lớn nhất Schumpeter gia tộc trả là dùng để truyền tống đội ngũ này.
Nhưng trong vô tận vị diện, bất ngờ nào cũng có thể xảy ra. Nửa giờ sau, Cink Leier sắc mặt xanh đen đứng trước cứ địa dừng chân của mình.