Tòa Thành Tội Ác


Căn cứ tư liệu nàng thu được thì cứ địa này vốn thuộc về gia tộc Mensa, đã bám trụ ở vị diện này quá mười năm, số lượng chiến sĩ thường trú vượt quá năm trăm người và đã khống chế phạm vi mấy chục cây số xung quanh, quy mô hơn xa cứ địa gia tộc Archimonde cung cấp cho Richard. Từ bề ngoài có thể dễ dàng nhận ra điều này, tường thành bốn mét sao sánh được với tường thành mười mét chứ.
Quy mô như này nếu tiếp tục kinh doanh ổn định thì chỉ cần mười năm là có thể xin đánh số vị diện với Vĩnh Hằng Long Điện. Nếu như kẻ lãnh đạo có đủ mưu lược đồng thời dùng đủ phương thức để hòa vào quý tộc vị diện này thì khoảng thời gian này còn ngắn hơn. Mà xin đánh số vị diện đồng nghĩa với thông đạo ổn định, tài nguyên vận chuyển được nhiều hơn và đương nhiên lợi ích thu được từ vị diện nhiều hơn. Đây cũng là một trong các lý do Schumpeter gia tộc chịu bỏ vốn lớn.
Nhưng là ở trước mắt Cink Leier, cứ địa trước mắt tĩnh lặng nằm đó, cửa thành nửa khép nửa mở, trên thành không một bóng người, khung cảnh an tĩnh đến đáng sợ mà xung quanh cứ địa là rừng rậm, ngay cả một con đường đi qua cũng không có.
Một thành thị hơn hai ngàn người, năm trăm chiến sĩ sao có thể sống trong rừng rậm một mình được chứ? Trong phạm vi vài chục cây xung quanh, cho dù không có địa điểm trồng trọt lương thực thì từ bố cục phòng ngự cũng phải có mười mấy thôn làng xung quanh mới đúng. Nàng không tin Mensa gia tộc lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này.
Tròng mắt Cink Leier híp lại, cảm giác bất an dần trào dâng trong lòng nàng. Thủ lĩnh trấn hùng kỵ sĩ vung tay lên tự thân dẫn mười kỵ sĩ và một đại ma pháp sư tiến vào cứ địa.
Nửa giờ sau, thủ lĩnh trấn hùng kỵ sĩ và đại ma pháp sư đi ra khỏi cứ địa, sắc mặt hai người trắng xanh vô cùng khó coi, nhất thời họ cũng không biết nên nói gì với Cink Leier nữa.
Cink Leier lành lạnh nói: "Nói! Có gì không thể nói được chứ? Chẳng lẽ những kẻ bên trong chết sạch rồi sao? Thế thì sao chứ, dù sao những kẻ đó là người của Mensa gia tộc."
Thủ lĩnh kỵ sĩ nói: "Đại nhân, trong cứ địa không có ai cả, một người cũng không có. Nhưng mọi thứ đều có, từ binh khí, lương thực đến trang phục đều có đủ nhưng chỉ không có ai cả."
Một đại ma pháp sư lúc này lên tiếng nhưng nội dung càng thêm khó nghe: "Nhưng là mọi thứ không thể dùng, khắp cứ địa là lực lượng thời quang còn sót lại, căn bản không thể thanh trừ, thậm chí ở lại cũng không được!"
"Thời quang hải đăng thì sao?" Cink Leier gầm rú lên.
Thủ lĩnh kỵ sĩ và đại ma pháp sư nhìn nhau, cuối cùng thủ lĩnh kỵ sĩ nói: "Đã tắt…"

"Đã tắt?" Cink Leier kích động la lên, thanh âm của nàng vang vọng cả bầu trời cứ địa.
"Dạ!" Thủ lĩnh kỵ sĩ liều mạng nói.
Cink Leier không khỏi ngây dại nhưng rồi lại im lặng suy nghĩ hồi lâu. Không một ai dám quấy rối nàng, không khí im lặng đến phảng phất nghe được cả tiếng gió.
"A ha ha ha ha ha!" Nàng đột nhiên cười mà tiếng cười càng lúc càng lớn, đến sau còn dọa mấy con chim trong rừng cây gần đó bay mất.
Tiếng cười như điên của nàng kéo dài cả mười phút rồi mới dần lắng lại, trên mặt nàng hiện vẻ đỏ ửng càng thêm yêu mị.
Thật không dễ dàng nàng mới thở hổn hển nói: "Như vậy chúng ta đã tới một vị diện hoàn toàn mới và cũng không về được! Những lão già ở Noland cũng không tìm được chúng ta trừ khi chúng ta châm đốt thời quang hải đăng! Thật con mẹ nó quá tốt rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi những lão già tự cho là đúng kia! Các ngươi hiện tại phải quyết định có theo ta làm lớn một phen không?"
Thủ lĩnh kỵ sĩ và hai vị đại ma đạo sư nhìn lẫn nhau rồi cùng biểu thị tiếp tục cùng nàng chinh chiến ở vị diện xa lạ này hơn nữa hoàn toàn nghe nàng chỉ huy. Cho dù bọn họ không muốn cũng không được, con đường chinh phục dị vị diện xưa nay chỉ có hai đường, một là bạo lực chiếm đóng, đi đường này sẽ trở thành kẻ địch của dân bản địa, con đường thứ hai là ngầm tan vào chế độ của vị diện như vậy sẽ có thể tìm được đồng minh từ dân bản địa nhưng con đường thứ hai còn nguy hiểm hơn con đường đầu tiên vì chịu thần minh vị diện chú ý nhiều hơn.
Thủ lĩnh kỵ sĩ và hai vị đại ma đạo sư chỉ biết chém giết, phương diện chính trị mưu lược thua xa Cink Leier, không có Noland chi viện thì dù bọn họ ở vị diện giới hạn 18 cấp này cũng không sống được lâu. Hơn nữa lấy tính cách của Cink Leier, nếu bọn họ không bằng lòng theo nàng thì rất có thể nàng sẽ giết ngay tại chỗ.
Cink Leier như cười như không quét mắt qua ba người rồi nói: "Coi như các ngươi thông minh! Nhưng là các ngươi cũng may mắn đấy, có cảm giác được gì không?"
Hai vị đại ma pháp sư đều sử dụng ma pháp thám trắc nhưng chỉ khẽ cảm giác được có gì đó mà không biết đến cùng là gì. Mà cảm ứng không phải sở trường của thủ lĩnh kỵ sĩ nên hắn dứt khoát không tốn sức vô ích.
Nhìn thấy ba người còn mờ mịt, Cink Leier đầy quỷ dị cười, đầu lưỡi đỏ tươi của nàng khẽ liếm môi nói: "Tốc độ thời gian của vị diện này chỉ bằng một phần tám tốc độ thời gian Noland! Chính là vị diện này đã có thần ân mà chúng ta cũng có thể hưởng ké nó! Cho nên chờ khi chúng ta đánh xuống vị diện này rồi về đến Noland, nhất định có thể cho những lão già kia một ấn tượng sâu sắc! Ta có chút không nhịn được muốn thử mùi vị trái tim những lão già đó rồi!"

Nàng vỗ vỗ cổ gáy hạt sư, con hạt sư lập tức đứng lên phát ra tiếng gầm gào kinh thiên động địa!
"Đi cùng ta! Trước đêm nay nhất định phải tìm được chỗ ngủ tốt, tốt nhất có nhiều nam nhân đẹp trai và nữ nhân xinh đẹp!" Trong tiếng hô, hạt sư nhảy qua đầu đông đảo trấn hùng kỵ sĩ dẫn đầu xuống núi.
Trong đại thần điện của công quốc Bạch Nham, Essien đang quỳ trong thiên sảnh lớn kể lại chuyện kẻ xâm nhập ở lãnh địa nam tước Bodhisattva. Thiên sảnh diện tích không lớn, một bên có đài cao, đằng sau đài cao là ba vị thần quan lớn tuổi. Bất luận từ thần lực nồng nặc hay trang phục trên người cũng có thể thấy bọn họ cao cấp hơn Essien nhiều. Mà từ bố cục thiên sảnh, có thể thấy Essien đang chịu thẩm phán.
Hắn quả thật đang chịu thẩm phán, thần điện bị hủy, ngay cả trang sách chịu lực thần điện coi trọng cũng bị mất, kỵ sĩ thần điện và mục sư toàn bộ bị giết, bất cứ tội nào trong ba tội này cũng đủ để ban cho Essien một chén rượu độc rồi.
Nhưng là thanh âm Essien vẫn hùng hồn tràn đầy lực lượng trần thuật lại mọi chuyện, hắn không biện hộ cho tội của mình chỉ khẩn thiết thỉnh cầu đại thần điện phái thần quan đoàn và chủ lực kỵ sĩ thần điện đi tiêu diệt những kẻ xâm nhập.
"Lý do?" Lão thần quan ở giữa uy nghiêm hỏi.
"Những kẻ xâm nhập này khác với trước kia, bọn họ tuổi rất trẻ, tiềm lực vô cùng, thủ đoạn gian xảo mà độc ác, phong cách chiến đấu không phải đường đường chính chính mà xuất quỷ nhập thần. Quang trọng nhất là bọn họ có mục sư!"
Lão thần quan bên trái nghiêm túc nói: "Một nhóm kẻ xâm nhập bé không đáng kể có cần phải dùng thần quan đoàn và những kỵ sĩ thần điện cấp cao không? Dù cho chúng khác trước kia thì cũng không cần làm lớn chuyện như vậy."
"Lần này khác, ta có dự cảm những kẻ xâm nhập này sẽ đem đến chiến tranh vị diện." Essien cười khổ nói.
"Chiến tranh vị diện?" Lão thần quan bên phải cười lạnh nói: "Mấy chục kẻ xâm nhập có thể dẫn đến chiến tranh vị diện sao? Nhưng là từ ngữ này cũng có chút ấn tượng ban đầu đấy. Ngươi cho rằng những kẻ xâm nhập bé không đáng kể này có thực lực ngang với tinh thú năm xưa sao?"

Essien thở dài đành chịu nói: "Bọn họ có mục sư…"
Lão thần quan bên phải cười lạnh, thanh âm càng thêm chói tai: "Mục sư? Có thể thi triển bao nhiêu thần thuật chứ? Đừng nói với ta là hơn 10! Trong vị diện của thần dũng cảm, không tà thần nào có thể đưa thần lực vào. Đây là kiến thức trẻ con cũng biết, thần quan Essien à, trước kia ta còn cảm thấy ngươi có trí tuệ và năng lực nhưng không ngờ ngươi lại nói láo để che dấu lần thất bại này."
Essien hơi mở miệng nhất thời không biết nói gì. Lão thần quan nói không sai, trước khi hắn thấy mục sư kia, cho dù thu được tin tức từ đám tàn binh của nam tước Bodhisattva, hắn cũng chỉ cho rằng những kẻ này vì giảm tội mà nói dối.
Dù cho biết rõ hậu quả nhưng sau tiếng thở dài nặng nề, Essien vẫn gật đầu nói: "Mục sư kia không chỉ thi triển 10 thần thuật." Câu trả lời này nhất định sẽ làm hình phạt nặng lên nhưng hắn muốn cảnh báo đại thần quan.
Câu này vừa nói ra, ba vị lão thần quan trên đài cao đều biến sắc, không phải vì kinh ngạc mà là vì tức giận. Sau chốc lát yên lặng, lão thần quan ở giữa hỏi: "Xử phạt như nào?"
Lão thần quan bên trái do dự một chút rồi bất nhẫn nói: "Khổ dịch tuyệt địa."
Lão thần quan bên phải hừ một tiếng, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm Essien rồi nói: "Khổ dịch tuyệt địa."
Lão thần quan ở giữa gật gật đầu rồi nhìn Essien nói: "Essien, do sai lầm của ngươi làm thần điện bị hủy, thánh vật bị mất, kỵ sĩ đoàn bị giết hại nên thần quan đoàn phát quyết ngươi khổ dịch tuyệt địa trong năm mươi năm. Ngươi có ý kiến gì không?"
Essien lắc lắc đầu. Thật ra đây đã là thần quan đoàn bảo vệ hắn, dù cho rất ít người khổ dịch tuyệt địa sống quá ba năm, hắn là thần quan cũng khó mà chống đỡ nổi mười năm nhưng dù sao so với lập tức xử tử thì vẫn để lại cho hắn một đường sống. Cho dù là khổ dịch ở tuyệt địa cũng đã là đại xá rồi, nếu như đủ may mắn thì hắn có thể còn sống trở về.
Lão thần quan ở giữa nói: "Essien, ngươi còn có yêu cầu gì không?"
Essien ngẩng đầu lên kiên định nói: "Yêu cầu cuối cùng của ta là phái thần quan đoàn và ít nhất một trăm kỵ sĩ thần điện tiêu diệt những kẻ xâm nhập này, không để kẻ nào sống sót!"
Gương mặt lão thần quan thoáng hiện vẻ khó khăn, cuối cùng lão thở dài nói: "Essien, có việc ngươi còn chưa biết. Có một nhóm kẻ xâm nhập mới đến mà thực lực rất mạnh. Thần quan đoàn của đại thần điện và một nửa kỵ sĩ thần điện cấp cao bị pháp đi chặn những kẻ xâm nhập này, hiện tại chiến quả đã có, thần quan đoàn của hai đại thần điện và những kỵ sĩ kia đã chết hết."
"Cái gì?" Essien gần như đứng lên nói.

"Cho nên hiện tại tạm thời bỏ qua những kẻ xâm nhập ở lãnh địa nam tước Bodhisattva, những kẻ này để quân đội của bá tước Lieang xử lý đi. Chúng ta cần dốc hết lực tiêu diệt những kẻ xâm nhập mới, lần này đã kinh động khu cơ đoàn của chủ thần điện, rất nhanh thôi sẽ có quân đoàn thần điện được phái đến."
Essien thở dài đành chịu nói: "Nhưng ta vẫn kiên trì với quan điểm bản thân. Những kẻ xâm nhập kia mạnh nhưng không có mục sư, sẽ bị tiêu diệt thôi. Những kẻ xâm nhập này thì khác, bọn họ có thể mọc rễ phát triển ở đây, cuối cùng hủy diệt cả vị diện này!"
"Đủ rồi! Essien, ta chịu đựng đủ tưởng tượng hoang đường của ngươi rồi!" Lão thần quan bên phải tức giận nói: "Nếu như ngươi không suốt ngày sinh hoạt trong tưởng tượng và dùng thêm thời gian nghiên cứu giáo nghĩa thần dũng cảm thì thành tựu của ngươi hơn xa hiện tại rồi."
"Có lẽ…" Essien than thở không nói gì và mặc cho hai kỵ sĩ thần điện kéo mình đi.
Sáng sớm hôm đó, Richard mang theo đội ngũ rời khỏi cứ địa, lần rời đi này rất dài lâu, ai cũng không chắc có thể trở về hay không.
Hai thực nhân ma và Just mỗi người vác theo một rương lớn, những người còn lại mang theo trang bị của bản thân đi sâu vào rừng rậm. Bởi vì thiếu dụng cụ vận chuyển nên lượng lớn vật tư bị bỏ lại cứ địa. Lựa chọn tiêu hủy hay để lại cũng tốt rất nhiều thời gian của Richard, cuối cùng hắn chọn để lại. Lấy thực lực của nam tước Bodhisattva thì coi như là có người quản lý hộ hắn, đợi khi hắn trở về có thể nhanh chóng lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Con đường đi hướng tây bắc thật ra không có đường lớn, đều là đường nhỏ uốn lượn nơi rừng rậm nguyên thủy, vài trăm cây số xung quanh đều không có người ở thậm chí rất ít thấy bóng dáng những kẻ mạo hiểm. Dù cho như vậy, để ẩn giấu tung tích, Richard vẫn tránh đường nhỏ thành hình và chỉ huy mẫu sào đi trước tạo thành một con đường nhỏ mới. An toàn không thành vấn đề bởi vì mẫu sào đi qua đâu là tất cả sinh vật bị quét sạch.
Đường đi vô cùng thuận lợi, đừng nói là ma thú lớn, ngay cả dã thú cũng không thấy con nào. Trên đường có thể thấy mấy động địa tinh hoặc huyệt cư quái nhưng là không có chút sinh khí, xem dấu vết có lẽ vừa bỏ đi không lâu. Cả ngày đều là đi trong rừng cây trầm lặng làm ngoài Richard ra thì tâm tình mọi người nhanh chóng giảm thấp. Ngay cả đôi anh em thực nhân ma lúc đầu còn vui vẻ pha trò thì giờ không nhếch miệng lên nổi nữa. Trong phiến rừng như vùng đất chết này, tâm tình mỗi người đều như bị bóng ma bao phủ.
Chỉ có Richard biết đây là vì sao, bởi vì đây là con đường kiếm ăn của mẫu sào, trên cơ bản ma thú đều thành thực vật cho nó mà dã thú còn sống khi ngửi thấy mùi mẫu sào thì đều vội vã chạy xa. Hắn đột nhiên dừng chân nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận. Trong biển ý thức có một tia ba động quen thuộc truyền đến, đó là khí tức của mẫu sào, gần như đồng thời Richard cũng cảm giác được số lượng mãnh thú bên người mẫu sào giảm đi, nháy mắt đã có ba điểm sáng sinh mạng bị dập tắt.
"Mẫu sào? Chuyện gì vậy?" Richard kinh ngạc lập tức hỏi.
"Nơi này có một kẻ địch rất quái lạ, cũng rất mạnh. Chủ nhân, có thể ta cần ngài giúp." Mẫu sào đưa đến ý thức đáp lại. Richard khẽ ngớ người, đây là lần đầu tiên mẫu sào cầu viện hắn. Hắn lập tức phán đoán cự ly đôi bên, đôi bên cách nhau không đến mười cây số.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận