Mấy hôm vừa rồi nóng quá, mắt lại mờ nên không đăng chương
Khi bàn tay nhỏ bé của Richard chạm vào bức tượng thứ bảy thì tượng thần chợt biến thành một bóng mờ rồi chui tọt vào trong cơ thể nó. Thoáng chốc, Richard cảm thấy như đầu mình bén phải mồi lửa, não sôi trào lên. Loại đau đớn tác động trực tiếp tới linh hồn này khiến nó gần như muốn điên luôn, thế mà nó vẫn không ngất xỉu. Từng dòng chảy lạnh băng đang tỏa ra khắp người, rồi xung đột kịch liệt với luồng nhiệt vô hình đang trùm lên cơ thể nó khiến Richard cảm thấy mỗi tấc máu thịt trên người như đang nứt ra.
Richard đau khổ chịu đựng, tính cách cứng cỏi và bất khuất được tôi luyện từ nhỏ lúc này biểu hiện ra rõ ràng, không ngờ nó kiên trì được đến khi toàn bộ bóng mờ chui vào trong cơ thể. Sau khi hấp thu xong toàn bộ bóng đen, tinh thần Richard rốt cục thả lỏng. Lúc này, khung cảnh trước mặt nó mờ đi, sau đó đền thờ nữ thần cũng từ từ biến mất.
Trong tầm nhìn mơ hồ, dường như Richard thấy được khuôn mặt xinh đẹp và ân cần của mẹ, nhưng cuối cùng nó cũng lặng đi rồi mất ý thức.
"Ta đạt được hai loại năng lực, mẹ sẽ tự hào về ta." Trôi nổi trong bóng tối, tiềm thức Richard chợt nghĩ.
Trên gác xép, bỗng dưng bàn thờ Nữ thần Mặt trăng hiện lên một vết nứt rõ ràng rồi phát ra tiếng vỡ. Không ngờ rằng tế đàn độc đáo này là dạng sử dụng tiêu hao. Sắc mặt Elaine tái nhợt, bên khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi nhưng nàng vẫn không hề nhận ra, chỉ chăm chú nhìn khắp người Richard, tới khi thấy con mình vẫn nguyên vẹn như cũ, không bị thương gì mới khiến lòng nàng thả lỏng. Nhưng khi phát hiện ra có bóng mờ xung quanh chỗ mi tâm của Richard thì sắc mặt nàng lại tái nhợt thêm lần nữa.
Trên gác xép có đèn dầu và ánh trăng soi sáng, Richard thì đang nằm ngửa, vì thế nguồn sáng nào cũng sẽ không lưu lại bóng mờ trên mi tâm của Richard được. Một mảng bóng mờ như sương, như khói, nhè nhẹ chuyển động nhưng vẫn tụ mãi không tan. Nếu người bình thường nhìn vào sẽ không nhận ra nó nhưng người nắm giữ sức mạnh của trăng lưỡi liềm thứ năm lại thấy được. Nàng run rẩy chạm tay đến, dường như trên đầu ngón tay truyền về cảm giác lạnh buốt và nhoi nhói, đó là cảm giác do năng lượng của bóng tối và thần lực Ai Lucia xung đột mang lại.
"Sinh vật bóng tối?" Elaine thốt lên nghẹn ngào. Nàng cắn răng tiếp tục chạm tay vào chỗ bóng mờ trên mi tâm của Richard, trong lòng đã thầm khấn với lời lẽ rất kì lạ. Đó là thần thuật Dự Đoán mà năm xưa Elaine cũng không nắm được, nhưng giờ đây lòng nàng đã rối như vò mà trong kiến thức của nàng chỉ có thần thuật này mới truy ra được nguồn gốc của bóng mờ trên mi tâm Richard nên dù hi vọng rất xa vời nhưng nàng cũng phải thử một lần.
Kể từ khi bản thân mất đi thân phận đại tế tự thì nàng cũng mất luôn sự phù hộ của nữ thần và toàn bộ thần thuật. Vốn chỉ là hành động bộc phát trong sự tuyệt vọng nhưng Elaine không ngờ được thần thuật Dự Đoán lại thành công.
Trước mặt Elaine xuất hiện một cuốn tranh, đó là hình ảnh một không gian trống rỗng tối tăm, chỉ có năng lượng hỗn độn chứ không có trăng sao. Ở trong không gian hỗn độn có từng mảng bóng mờ khổng lồ đang từ từ chuyển động, quỹ tích vận hành của chúng nhìn như lộn xộn nhưng lại cùng theo một quỹ đạo mà đích đến cuối cùng chính là cậu bé Richard!
Cuốn tranh chợt lóe lên rồi biến mất, thời gian tiên đoán ngắn ngủi đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh khiến nàng không đủ sức ngón tay nhúc nhích nữa. Mà cho dù còn sức thì những hình ảnh vừa thấy cũng đủ khiến cho nàng thêm một lần nữa rơi vào trong tuyệt vọng.
Bóng Mờ cũng không giống với bóng tối, nó là một loại năng lượng không tồn tại hiện hữu nhưng lại có dủ thuộc tính không gian. Có vô số chủng loại Bóng Mờ, đa phần bọn chúng đều bay lang thang không mục đích giữa các vị diện. Năng lượng hỗn loạn giữa các vị diện chính là nguồn dinh dưỡng mà thiên nhiên ban tặng cho chúng. Bọn chúng nguy hiểm, xảo quyệt và mạnh mẽ làm cho các vị pháp sư vừa thích thú vừa sợ hãi. Triệu hồi Bóng Mờ là một pháp thuật khá hoàn thiện, có thể phát triển lên cấp cao. Tuy nhiên, nó vẫn có một tỷ lệ sác xuất thất bại rất nhỏ. Khi đó, sinh vật bóng tối được triệu hồi ra sẽ mất đi khống chế và các pháp sư có ma lực là một trong những món ăn ngon lành đối với chúng. Cho nên, hàng năm ở mỗi đại lục đều có tin pháp sư bị sinh vật bóng tối được triệu hồi đến ăn thịt.
Bóng Mờ đang chiếm cứ mi tâm Tiểu Richard có dấu hiệu của sự sống nhưng không phải là một sinh mạng hoàn chỉnh. Năng lượng Bóng Mờ ẩn chứa trong nó rất yếu, chỉ cần một tế tự bình thường là có thể tinh lọc được. Nó chỉ có tác dụng giống như một ngọn hải đăng xác định ra vị trí mục tiêu trong vũ trụ vô vàn vị diện để gọi một đám sinh vật bóng tối tiến vào vị diện này, cũng là cảnh tượng Elaine đã dự đoán thấy. Hiện tại, cho dù tinh lọc xóa bỏ Bóng Mờ cũng chậm, đám sinh vật bóng tối kinh khủng kia đã xác định được tọa độ và đang tìm đến.
Còn cậu bé Richard chính là thứ để chúng xác định vị trí và đổ bộ vào vị diện này.
Khi đám sinh vật bóng tối đông đúc này bắt dầu tấn công vào vị diện, kết cục của cậu bé Richard sẽ chỉ có thể có hai khả năng, hoặc là bị năng lượng công kích kịch liệt tiêu diệt, hoặc bị sinh vật bóng tối mạnh mẽ nhập vào và vĩnh viễn mất đi khả năng điều khiển thân thể. Khi đó, nó sẽ trở thành chỗ sinh sống và phát triển của loài sinh vật bóng tối.
Không ai rõ pháp tắc giữa các vị diện, có khi sinh vật bóng tối đang tiến đến cần mất thời gian hàng trăm năm mới hoàn thành cuộc hành trình nhưng cũng có thể chỉ tốn một tháng đã tới đích.
"Tại sao lại như vậy..." Elaine ôm Richard vào lồng ngực và lẩm bẩm, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, nhìn vào vầng trăng khuyết thứ năm đang treo trên bầu trời thì thấy ngay một thứ trông như vệt máu khô trên mặt trăng. Thì ra sức mạnh mặt trăng khuyết đã phát sinh biến dị mới dẫn đến nghi thức cũng bị thay đổi. Nhưng nếu nàng vẫn là đại tế tự Ai Lucia thì lúc Chỉ Dẫn đã không phát sinh biến dị.
Đây là sự trừng phạt của Ai Lucia sao?
Elaine cay đắng nghĩ. Nàng không còn sức để oán trách số phận hay hối hận gì nữa, đành ôm Richard xuống lầu rồi nhẹ nhàng đặt nó nằm trên giường và đắp tấm chăn lên. Trong mê man Richard khẽ nhíu mày, sau đó lại cười, chắc rằng đang mơ về những chuyện vui vẻ. Nó là một đứa trẻ dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bớt đi vẻ ngây thơ và đã khá tuấn tú rồi. Elaine im lặng đứng nhìn con mình, nó là toàn bộ mục đích sống của nàng trong mười năm qua. Mặc dù mười năm chẳng là bao so với tuổi thọ dài lâu mà nàng có được nhưng giờ nó lại dài dằng dặc như cả cuộc đời vậy. Richard bé nhỏ rất nhanh đã khôn lớn, tuy so với thiếu niên cùng lứa thì có vẻ non nớt hơn. Đó là bởi vì huyết mạch, Richard có một nửa huyết thống Tinh linh Ngân Nguyệt, đồng nghĩa với tuổi thọ lên đến năm trăm năm. Còn dung mạo của nó là dung hòa giữa nét đẹp kiên cường cứng rắn và tinh tế của Ngân Nguyệt Tinh Linh. Cũng chỉ có Elaine mới biết tại sao như thế.
Đốm bóng mờ nho nhỏ vẫn đang lượn vòng dạo chơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Richard.
Elaine thở dài, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Richard rồi rời khỏi phòng. Nàng ngồi một mình trong phòng khách ngắm bầu trời đêm, những chuyện cũ như một dòng nước khẽ trôi qua đáy lòng nàng. Mấy đêm đó gần như cô đọng mọi cảm xúc, căm giận và nhiệt tình yêu thương của đời nàng! Và hiện giờ nàng không thể không nhớ lại về chúng.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết nhuộm máu thứ năm kia đã lặng lẽ dời đi và thay vào đó là vầng trăng khuyết thứ sáu tỏa sáng ánh vàng long lanh. Khi vầng trăng khuyết thứ bảy lấp ló phía chân trời là lúc bình minh.
Những tia sáng của vầng trăng khuyết thứ bảy rốt cục đã tràn qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt Elaine. Nàng tiều tụy đi nhiều nhưng cũng đẹp hơn trước nhiều. Chiếc gương trên tường phản chiếu lại một bóng người vô cùng quyến rũ, đây mới thật sự là nàng. Mười năm qua chính nàng cũng quên mất khuôn mặt ấy, phong thái này chỉ Ngân Nguyệt Tinh Linh mới có được.
Nàng đứng dậy, sau đó cẩn thận lấy ra cuộn giấy ma pháp in đầy hoa văn tinh tú rồi trải trên bàn. Tiếp đó, nàng lấy thêm ra một chiếc bút ma pháp được gói gém rất đẹp đẽ, rồi kiểm tra qua một lượt. Rất may mắn, mực ma pháp chứa trong bút ma pháp làm từ lông đuôi Grriffin vẫn còn khá tốt. Mực này được chế từ máu của thú một sừng, tuy chỉ có vài giọt nhưng nàng muốn viết không quá nhiều nên vừa khéo đủ.
Chẳng qua bút lông chim vốn rất nhẹ nhưng khi nàng cầm vào tay thì như nặng ngàn cân, cứ giơ lên mãi mà vẫn không thể viết. Khi tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, nàng mới mỉm cười, lẩm bẩm: "Kẻ có thể phá hủy Vương triều Tinh Linh chắc sẽ đối phó được sinh vật bóng tối thôi, hơn nữa đã mười năm trôi qua..."
Cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình, nàng bắt đầu vẽ một pháp trận tinh xảo lên phía trên cuộn giấy in hình tinh tú và sau đó viết thêm một cái tên dài:
Gordon Isaiah Setannisi Anatolia Archimonde. . .
Vừa viết xong cái tên này thì bút ma pháp chợt chấn động, toàn bộ cái tên dưới ngòi bút bắt đầu phát sáng lóng lánh, phun ra hào quang đỏ rực như một ngọn lửa đang cháy. Khi ngọn lửa dần tắt thì cái tên dài dòng kia cũng mờ dần đi, chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt gần như không thể nhìn thấy nhưng dù thế thì nó vẫn khắc sâu trên giấy. Trừ khi tờ giấy có in hoa văn tnh tú quý giá này bị hủy đi hoàn toàn mới có thể xóa đi dấu vết. Từng làm đại tế tự nên nàng cũng biết bí ẩn về huyết mạch. Ngọn lửa bèng lên cho thấy cái tên được viết ra đã tác động tới pháp tắc và khiến người mang tên này nhận thấy được. Như thế, mọi nội dung nàng đã viết sẽ vượt qua rất nhiều không gian và thời gian truyền tới tay người chủ của cái tên.
Bút ma pháp lại dừng trên không trung. Cánh tay cầm bút khẽ rung rung. Hiện tượng vừa rồi đã chứng minh một sự thật, đây là tên thật của Gordon. Mặc dù những năm qua nàng không từng nghi ngờ nhưng cũng là lần đầu chứng thực. Với việc nắm được tên thật thì nàng chỉ tiêu hao chút ma lực đã có thể nguyền rủa nó bằng lời nguyền độc ác nhất. Cho dù Gordon đã là cường giả huyền thoại, cũng không thể phản kháng lại lời nguyền. Tên thật ẩn chứa một phần bí mật của huyết mạch.
Hắn...lại nói tên thật cho người khác biết!
Nàng bất giác nghĩ vậy, nhưng thoáng xúc động liền được bị hình ảnh một cánh rừng bị thiêu cháy nghiêng ngả trong trí nhớ thay thế. Tay nàng lạnh buốt, liên tục run rẫy, cố gắng viết ra vài điêu muốn nói rồi ký tên. Nàng thoáng do dự, cuối cùng cũng ưu nhã viết tên của mình.
Ilhan Moon Song
Tờ giấy in hoa văn tinh tú bùng cháy dữ dội, thoáng cái đã thành tro. Dòng tin tức trên đó đã thông qua pháp tắc thần bí cổ xưa bay tới phương xa.
Đặt bút ma pháp xuống, Ilhan cũng trút bỏ mọi u sầu, lại trầm tĩnh và xinh đẹp.