Editor: Linh LeBóng lưng bận rộn trong bếp khiến quản gia Hách có chút xót xa.
Trong mắt ông, Lệ Xuân Hiểu đã rất bướng bỉnh kể từ khi còn nhỏ.
Khi cô được đưa về nhà năm mười ba tuổi, cô đã gọi bố mình là chú, nhưng sự bướng bỉnh này đã biến mất sau khi gặp Trì Kinh Hồng.
Cô thu hồi những góc cạnh của mình và biến mình thành một người vợ dịu dàng như nước như vậy.
Lúc này đây, mới sáng sớm cô đã dậy để nấu cho chồng mình một bát canh giải rượu.
“ Quản gia Hách, bác có nghĩ bát canh giải rượu của cháu nấu giống với canh giải rượu không?” Lệ Xuân Hiểu dè dặt hỏi.
Sau khi nhìn vào bát canh, quản gia Hách dở khóc dở cười.
Canh giải rượu thì chính là canh giải rượu, lại còn hỏi cái gì mà giống hay không giống, nhưng mà, nó phải cần thêm chút “ hỗ trợ”.
“ Giống, cực kỳ giống.”
“ Được rồi, cháu đi gọi Kinh Hồng.”
Lệ Xuân Hiểu trong lòng ngọt ngào.
“ Xuân Hiểu.” Quản gia Hách vội ngăn cô lại.
“ Để tôi đi gọi, tôi biết cậu ấy đang ở đâu, cô cứ ở đây chờ đi.”
Dứt lời, ông vội vã rời đi mà không chờ xem phản ứng của Lệ Xuân Hiểu.
Ông sợ rằng Lệ Xuân Hiểu sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Vừa nãy, ông thấy Trì Kinh Hồng đang ngồi trong hoa viên với khuôn mặt hướng về phía tây ngôi nhà.
Ông định bước tới chào một tiếng nhưng người đó cứ như lão tăng nhập định, đôi mắt cứ ngây ngốc dán vào căn phòng phía tây.
Nhìn theo hướng mắt của anh, quản gia Hách thấy một hình bóng trên cửa sổ kính phòng phía tây.
Đó là vợ của Tống Thư Nhiên, cô ấy đang dựa mình vào chiếc ghế quý phi, mái tóc đen dài hơi che đi gương mặt của cô ấy.
Có vẻ như cô ấy đang ngủ.
Cảm xúc toát lên từ trong đôi mắt của Trì Kinh Hồng khiến ông cảm thấy hoang mang.
Lúc đó, ông thật sự hy vọng mắt mình chỉ đang bị mờ đi thôi.
Vợ của Tống Thư Nhiên, tên là Tracy, quản gia Hách có ấn tượng ban đầu rất tốt về cô ấy, không kiêu ngạo, không kén chọn, trầm tĩnh và lễ phép.
Trong vô hình, quản gia Hách dường như nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Tại sao Trì Kinh Hồng lại nhìn vợ của Tống Thư Nhiên với ánh mắt đó, hai người ấy có liên quan gì đến nhau đâu.
Trì Kinh Hồng vẫn duy trì tư thế ngồi đó, nhưng cảm xúc trong mắt anh đã thay đổi, trở nên lạnh lùng.
Quản gia Hách lại nhìn vào cửa sổ phòng phía tây.
Tống Thư Nhiên không biết từ khi nào cũng ngồi trên chiếc ghế quý phi đó, lấy tay đùa nghịch với mái tóc của vợ mình.
Quản gia Hách thấy Trì Kinh Hồng nhất điện thoại lên và nói: “ Lâm An, cậu lập tức tìm một giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha cho tôi.
Tôi muốn học tiếng Tây Ban Nha.”
Lâm An đặt điện thoại xuống và thở dài.
Ông trì đúng thật là một người sắt, làm việc như máy.
Một người không có mấy thời gian rảnh rỗi bây giờ lại muốn dành thời gian học tiếng Tây Ban Nha.
“ Có chuyện gì vậy anh?” Lâm Kiểu nhỏ giọng hỏi.
“ Anh Trì muốn anh tìm giúp một giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha.”
“ Anh ơi.” Lâm Kiểu ngập ngừng, lấy hết can đảm nói: “ Em liệu có nên dạy anh ấy không đây?”
“ Em?” Lâm An nghi ngờ nhìn em gái mình.
“ Anh quên rồi sao? Em là một sinh viên hàng đầu trong ngành ngôn ngữ, hơn nữa từng có một công việc dịch thuật.
Lúc đó, giáo viên hướng dẫn còn nói rằng với trình độ của mình, em có thể làm việc một cách độc lập.”
Sau hồi lâu, Lâm An luôn nói, Tiểu Kiều, em và anh Trì sẽ không có khả năng đâu.
Em quên anh ấy đi.
“ Không đâu, anh, anh hiểu nhầm rồi, đối với anh Trì em chỉ có lòng biết ơn thôi.
Bây giờ, vất vả lắm mới có cơ hội giúp anh ấy, em không muốn bỏ lỡ mất.”
Vội vàng, Lâm Kiều nói.
“ Là như vậy ư?”
“ Vâng! Chỉ có thế thôi!” Lâm Kiều cúi đầu trả lời.
Lệ Xuân Hiểu lặng lẽ đứng sau lưng Trì Kinh Hồng, si ngốc nhìn bóng lưng anh.
Chồng cô lại hút thuốc.
Trong mấy đêm gần đây, anh luôn lặng lẽ dậy vào giữa đêm, rồi đứng cạnh ban công cạnh phòng phía tây hút thuốc.
Anh ngồi đó vài tiếng rồi lại quay về thư phòng.
Khi trời tờ mờ sáng, anh lại lặng lẽ trở về phòng.
Anh cứ nghĩ là cô không biết gì.
Nhưng mà làm sao cô lại không biết được cơ chứ? Anh là người bên gối của cô mà!
Lúc ăn sáng, Trì Kinh Hồng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “ Anh trai em khi nào thì về, đã đi một tuần rồi!”
Tống Thư Nhiên đưa Tracy đến Nam Kinh một tuần trước để thăm ông bà ngoại, nói rằng muốn đưa cháu dâu về gặp ông bà, nói rằng sẽ đi mất ba ngày, nhưng đến giờ đã là một tuần.
“ Tối qua em có nói chuyện điện thoại với anh ấy.
Anh ấy nói rằng một vài ngày nữa sẽ về.
Anh ấy cũng nói là Tracy thích ở đó.
Nếu không phải vì công việc, anh ấy còn muốn ở lại lâu hơn nữa.”
“ Vì công việc? Ý em là sao?”
“ À, vài ba ngày nữa anh ấy sẽ đến Ấn Độ để hội họp với đội ngũ y tế của mình.
Lần này, đội ngũ y tế của họ đang hợp tác với hội chữ thâp đỏ của Đức và sẽ đi chữa bệnh tình nguyện một tháng ở vùng hẻo lánh của Ấn Độ.”
Trì Kình Hồng, người đang ăn cơm nãy giờ, động tác bỗng bị đình trệ, vẻ mặt trở nên cứng đờ.
“ Ý em là họ sẽ rời đi? Họ sẽ rời đi à? Không phải họ nói sẽ ở đây ba tháng sao?”
Lệ Xuân Hiểu cho rằng Trì Kinh Hồng bây giờ hơi lạ.
“ Không phải họ, chỉ anh ấy thôi.
Tống Thư Nhiên liệu có bằng lòng để Tracy của mình đến một chỗ xa xôi hẻo lánh như thế để chịu khổ không?” Lệ Xuân Hiểu cảm thấy chua chát, chồng cô mà có một nửa sự xót vợ như Tống Thư Nhiên thì tốt rồi.
“ Em không nghĩ là Tống Thư Nhiên sau khi cưới vợ sẽ như một bà mẹ chồng như thế.
Xem cách anh ấy hận không thể ngậm Tracy trong miệng cả ngày kìa...”
Trì Kinh Hồng hung hăng đặt chiếc cốc xuống.
Sự bất bình của Lệ Xuân Hiểu cứ như thế dừng lại.
“ Ý em là, anh ta đi Ấn Độ một mình.”
“ Vâng! Chỉ có một mình Tống Thư Nhiên đi thôi! Anh ấy đã giao vợ mình cho chị họ chăm sóc rồi.”
Lệ Xuân Hiểu trong lòng hung hăng mắng Tống Thư Nhiên.
Hôm đó, anh ấy rất nghiêm túc.
“ Chị họ của em, trong lúc em phải đi xa, chị phải trông chừng Tracy nhà em cho thật tốt.
Hãy cũng cô ấy đi mua sắm nếu có thời gian.
Hiệu sách và rạp chiếu phim là những nơi yêu thích của Tracy.
Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đem cô ấy tới mấy nơi bát nháo đó, cũng đừng đưa cô ấy đi gặp đàn ông mà thỉnh thoảng hãy đem cô ấy đi nếm thử mấy món ngon của Thượng Hải.”
Anh ấy nói một loạt làm Ngôn Bảo Châu chỉ biết lắc đầu.
Cuối cùng, anh ấy cảnh báo Lệ Xuân Hiểu một cách quyết liệt: “ Còn nữa, Lệ Xuân Hiểu, em! Cô ấy là chị dâu của em, em phải biết quan tâm cô ấy, đúng rồi, nếu chồng em uống say, đừng đem anh ta tới trước mặt Tracy.”
Người đàn ông này vẫn còn canh cánh trong lòng về hai lần say rượu của Trì Kinh Hồng.
“ Vậy, ý em là, cô ấy sẽ ở lại?”
Câu hởi bất ngờ của Trì Kinh Hồng làm gián đoạn sự mỉa mai trong lòng Lệ Xuân Hiểu đối với Tống Thư Nhiên.
“ Cô ấy?” Một lúc sau Lệ Xuân Hiểu mới hiểu những gì Trì Kinh Hồng nói.
Anh có thể đang nói về Tracy, chị dâu cô: “ Đúng rồi! Tracy, cô ấy sẽ ở lại!”
“ Nhưng mà, Kinh Hồng.
Hình như em chưa từng nghe anh gọi cô ấy là chị dâu, cô ấy cũng là chịu dâu của anh...”
Cô chưa kịp nói xong, Trì Kinh Hồng đã rời đi với một gương mặt khó hiểu rồi.
Hai ngày sau, Tống Thư Nhiên và Tracy trở lại, Tống Thư Nhiên trở lại với một khuôn mặt nhăn nhó, Tracy cũng đi sau anh ấy với với khuôn mặt khó chịu.
Đến bữa tối, hai vợ chồng im lặng không nói gì.
Hai người chơi trò nguýt mắt, cuối cùng, Tracy rời đi khi mới ăn được mấy miếng.
Sau khi Tracy không vui bỏ đi, Tống Thư Nhiên cũng bỏ đi với vẻ mặt không vui.
Gương mặt của Lệ Xuân Hiểu được in trên bàn ăn, mù tịt không hiểu gì.
Lệ Xuân Hiểu vươn tay che nó lại.
Do dự một lúc, Lệ Xuân Hiểu đến gần hoa viên nơi có bóng người ngồi đó.
Tracy nghiêng người ngồi trên ghế trong hoa viên, hai chân gập lại để lên ghế, cằm gối lên đầu gối, ánh mắt cô rơi thẳng vào bụi dây leo trong hoa viên.
Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “ Cãi nhau với anh em à?”
“ Ừm!” Tracy không ngước mắt lên nhìn cô, tầm mắt cô ấy vẫn rơi trên bụi cây kia.
“ Thật không ngờ Tống Thư Nhiên trông như thế mà cũng cãi nhau với chị được.”
Cuối cùng cô ấy vẫn ngẩng đầu lên và mỉm cười với cô.
Có một núm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện trên má trái của cô ấy khi cười.
“ Em đã từng cãi nhau với anh Trì chưa?” Cô ấy cụp mắt xuống.
“ Chị nói Kinh Hồng á? Thỉnh thoảng.” Lệ Xuân Hiểu cười.
“ Nhưng mà, là do em gây sự vô lý. Ở cả cái bến Thượng Hải này, Kinh Hồng nhà em nổi tiếng là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.”
Ngoại trừ...
Đúng vậy, Trì Kinh Hồng chưa từng đỏ mặt với mình, thỉnh thoảng mặt anh không có cảm xúc và thỉnh thoảng còn không tức giận nữa.
Có một lần, khi anh đi ăn với cô, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh đã nghe điện thoại tới bốn lần.
Cô muốn anh tắt điện thoại đi, anh chỉ bình tĩnh giải thích với cô rằng anh đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng từ khách hàng.
Lần đó, cô đã tức giận và ném luôn điện thoại của anh vào cốc nước.
Anh cũng không tức giận, chỉ nói, được rồi, bây giờ chúng ta có thể yên tâm ăn cơm rồi.
“ Là như vậy à!” Tracy nhẹ nhàng tiếp lời, tiếp tục ngẩn người nhìn vào bụi dây leo đó, nửa ngày sau mới lặng lẽ chỉ vào bụi dây leo.
“ Nơi tôi từng sống có rất nhiều mấy loại cây này.
Chúng phủ kín những bức tường của nhà chúng tôi vào mùa xuân, từ xa nhìn thấy một màu xanh mơn mởn, rất đẹp.”
Người phụ nữ này có chút kì lạ.
Nói một hồi bỗng nhiên nói sang chủ đề thực vật.
Lệ Xuân Hiểu nhìn vào những dây leo đó, cũng không biết chúng được Trì Kinh Hồng trông từ khi nào.
Một ngày nọ, cô nhìn thấy anh trong hoa viên suy nghĩ hồi lâu, sau này mới biết được một con người như anh lại có một ý thích bất chợt, nổi hứng muốn đùa nghịch với hoa cỏ.
Lệ Xuân Hiểu vừa định theo Tracy nói về chủ đề hoa cỏ để có thể bồi đắp tình cảm với cô ấy hơn.
“ Em có yêu anh ấy không?” Thình lình cô ấy hỏi lại.
“ Á...” Tracy này đúng là thiên mã hành không (*) mà, lại...
(*) Nguyên văn là天马行空.
Nghĩa là suy nghĩ phong phú, dồi dào, không bị bó hẹp.
Trong trường hợp này nghĩ là giỏi tổ lái đó.
“ Có, em yêu anh ấy.
Em đã yêu anh ấy kể từ khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy vào năm hai mươi tuổi.”
Có lẽ chính sự yên tĩnh của Tracy khiến Lệ Xuân Hiểu vô thức muốn nói cho cô ấy biết cô yêu người đàn ông ấy đến mức nào.
“ Vậy là tốt rồi.” Tracy đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Lệ Xuân Hiểu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng đột nhiên, cô lại cảm thấy rằng có một chút cô đơn đang in hằn trên đôi lông mày của người phụ nữ đang cầm tay cô.
Vào lúc muốn nhìn kỹ hơn, phòng phía tây truyền đến tiếng hét như mổ lợn của Tống Thư Nhiên: “ Tracy, em đến đây cho anh.”
Rất lâu về sau, Lệ Xuân Hiểu nghĩ lại về khoảnh khắc này, khi Tracy nắm tay cô, cô ấy giống như đang phó thác, đem điều mà bản thân mình quý trọng nhất phó thác cho cô.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm...!Gần đây hội Chữ Thập Đỏ Trung Quốc là một vấn đề khá nhạy cảm, tôi vào góp vui một chút.
- ------------------------
Hết chương 23.