Editor: Linh LeTrì Hồng Nhạn ôm chầm lấy Trì Kinh Hồng: "Đừng nói nữa, Kinh Hồng, đừng nói nữa!"
Trì Kinh Hồng dường như không nghe thấy, ánh mắt dán chặt phía bên ngoài cửa sổ.
"Hồng Nhạn, có thể em không tin, nhưng kỳ thực, Trì Kinh Hồng thường sống trong sự tự lừa dối chính mình, anh ta thường đến Ireland vào một khoảng thời gian nhất định, không làm gì cả, chỉ ngồi một chỗ ngây ngốc trong hai ngày.
Trong thế giới nội tâm của anh ta, Hồng Nhạn luôn luôn ở đất nước mang tên Ireland kia, chỉ bởi vì một lý do nào đó mà em không ở bên anh, mà anh cũng là chỉ vì một lý do nào đó mà chưa tìm ra em thôi."
Lúc này, Trì Hồng Nhạn đã không nói được thành tiếng, cô vùi đầu trong vòng tay Trì Kinh Hồng mà nức nở, anh thật ngốc, thật ngốc, chúng ta đều giống nhau, đều thật ngốc!...
"Kinh Hồng, anh nói xem, có phải Thượng Đế đặc biệt không thích những người ngốc không, cho nên, chúng ta mới luôn không được Ngài chiếu cố?" Cuối cùng, cô ngước mặt lên, đôi mắt đã đẫm ánh lệ.
Trì Kinh Hồng khẽ lau đi những giọt nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói, không phải, nếu Thượng Đế không chiếu cố thì Ngài đã không an bài chúng ta có thể gặp lại nhau như thế này!
"Nếu là gặp lại như thế này, chẳng thà đừng gặp lại còn hơn."
Đúng vậy, nếu không gặp lại thì thật tốt đúng không? Nếu không tái ngộ thì sẽ không phải chứng kiến cảnh anh trở thành chồng của một người phụ nữa xinh đẹp khác, tay trong tay với một người phụ nữ khác, ngủ cùng giường với một người phụ nữ khác, cô ấy gọi anh là Kinh Hồng nhà chúng tôi, cô ấy danh chính ngôn thuận ngồi ở chỗ phụ lái bên cạnh anh, cô ấy có thể vì anh mà chuẩn bị canh giải rượu...
Những hình ảnh như vậy cũng đủ để cô tan nát cõi long rồi.
"Không gặp lại còn hơn?" Trì Kinh Hồng lặp lại lời cô nói, sau đó:
"Trì Hồng Nhạn, hiện tại, có phải em muốn phủi sạch mọi thứ đi không? Có phải không, hả?"
"Xem đi!" Trì Hồng Nhạn đờ đẫn nói: "Kinh Hồng, anh xem đi! Vận mệnh đúng thật là không chiếu cố chúng ta!"
"Là do em mượn cớ thôi.
Sở dĩ anh kết hôn là do em ban tặng! Sao em dám nói như vậy?" Tờ giấy thỏa thuận ly hôn nằm yên lặng trên sàn nhà, nghĩ đến việc cô không đồng ý việc ly hôn, nghĩ đến việc sau này cô vẫn tiếp tục mang cái danh bà Tống, con sâu mang tên ghen tuông trong tận đáy lòng khiến Trì Kinh Hồng nói mà không nghĩ: "Em mà cũng dám nói mấy lời này, có phải em luyến tiếc hắn, nếu em thực sự luyến tiếc hắn, có thể nói thẳng với anh, anh sẽ can tâm tình nguyện mà rời đi, cần gì phải ở đây giả bộ còn tình còn nghĩa với anh nữa?"
"Giả bộ? Được rồi! Anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đi!" Cô cố thoát ra khỏi vòng tay của Trì Kinh Hồng: "Anh xem đi, Kinh Hồng, trong vòng chưa tới hai mươi tư giờ, chúng ta đã cãi nhau tới hai lần."
Nghe tiếng bước chân đã xa, nghe tiếng anh mở cánh cửa ra, Kinh Hồng chắc là tức giận rồi đúng không? Cô thật sự không ngờ tới rằng anh đã vì cô mà làm nhiều chuyện như thế, chành thiếu niên năm ấy cứng đầu tới bao nhiêu, chàng thiếu niên năm ấy lạnh lùng tới bao nhiêu? Thế nhưng giờ anh lại như vậy, như một lẽ dĩ nhiên, sao không cảm động được đây!
Nhưng giờ phải làm như nào mới đúng? Cô không thế nói cho anh được.
Không thể nói cho anh được! Ông ngoại đã nói rằng sống trên đời cần phải tuân thủ những phép tắc của thế giới này, trước lúc sắp rời đi, ông ngoại đã một mực tha thiết nói với cô như vậy.
Vợ của Trì Kinh Hồng thật đẹp! Hệt như tiên nữ vậy.
Cô ấy cũng yêu anh một cách hết sức sâu sắc nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Trì Hồng Nhạn bước ra khỏi phòng, đúng rồi, cô phải gọi cho Thư Nhiên một cuộc điện thoại, không biết tín hiện chỗ đó có tốt không nữa.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Trì Kinh Hồng dựa người vào bên tường, anh đang hút thuốc, cô đột nhiên giật lấy điếu thuốc và vứt đi, thỉnh thoảng hút thuốc cũng được nhưng hút một cách thường xuyên sẽ gây ảnh hưởng cực xấu tới sức khỏe.
"Về sau, hút ít đi cho em!" Cô hung hăng cảnh cáo anh
"Anh biết rồi." Trì Kinh Hồng khoan khoái đáp, còn cùng cô ngồi lên chiếc xe cũ kia.
Trì Hồng Nhạn liếc mắt nhìn chiếc xe Cayenne kia của anh một cái, nhíu mày: "Anh không có xe sao?"
"Nhưng giờ anh thích đi nhờ xe hơn." Anh tự nhiên ngồi vào ghế phụ lái, còn khom người qua cài dây an toàn giúp cô.
Độ an toàn của chiếc dây an toàn kia thoạt nhìn có vẻ không đáng tin cậy, làm Trì Kinh Hồng nhướng mày.
"Sau này đừng lái chiếc xe này nữa, không an toàn."
"Nhưng mà em thích nó, chiếc xe này trông như xe của The Beatles thời đó vậy, khi lái có cảm giác như em được trở về thời đại của họ!"
Trì Hồng Nhạn khởi động chân ga, còn tiện tay mở một bản nhạc giao hưởng, sau đó, một giai điệu nhịp nhàng vang lên, cô một bên như đang lái xe theo điệu nhạc, một bên nhìn anh nhướng mày một cái với vẻ mặt hết sức tự mãn.
Nhìn Trì Hồng Nhạn như thế khiến trái tim Trì Kinh Hồng không tự chủ được mà mềm mại theo, muốn để cô cao hứng, muốn hưởng ứng theo cô.
Vừa nãy, anh mới bình tĩnh lại, cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình có chút nóng vội, hiện tại, nếu muốn khiến Hồng Nhạn ly hôn là quá gấp, quá nóng nảy.
Cho nên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, trước hết mục tiêu trước mắt đó là phải ăn sạch sành sanh trái tim của Hồng Nhạn cái đã.
Như vậy nghe có chút hơi bỉ ổi, nhưng từ lâu trước kia, Trì Kinh Hồng đã là như vậy rồi.
Trì Kinh Hồng bảo cô đưa anh tới công ty.
"Anh không về nhà thay quần áo đã sao?" Những lời này vừa thốt ra, Trì Hồng Nhạn đã lập tức cúi gằm xuống, giờ nó như lời thoại trong phim điện ảnh, giống như lời thoại sau buổi hẹn hò của một đôi nam nữ vậy.
"Trong văn phòng anh có!" Trì Kinh Hồng không có ý định rời đi.
"Không đi sao?" Hiện tại, đang là giờ hành chính, lỡ bị người trong công ty thấy được thì phải làm sao bây giờ? Còn "hoàn hảo" hơn nữa là cô lái một chiếc xe đời cũ rất bắt mắt.
"Chuyển về nhà đi!" Trì Kinh Hồng nói một cách hết sức ép buộc.
Liếc mắt nhìn anh một cái, Trì Hồng Nhạn ngoan ngoãn lên tiếng, cô không muốn làm Kinh Hồng tức giận, cũng không muốn cãi nhau lần thứ ba với anh.
"Khi nào thì định chuyển!"
"Trở về là em chuyển luôn, em đảm bảo với anh là chỉ cần anh về nhà là có thể thấy em ngay!" Vừa dứt lời cô liền há hốc miệng.
Trong lòng Trì Hồng Nhạn thở dài một hơi, đấy chính là một thói quen không tốt.
Giống như kiểu, cô không tự chủ được mà cho rằng mình và Kinh Hồng vẫn là hai đứa trẻ không rành thế sự trên hòn đảo kia, ở sâu trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, bướng bỉnh đi bấm trộm chuông cửa mấy nhà hang xóm, rồi thử thi xem ai nhanh hơn, ai không bị người ta bắt.
Editor: Linh Le"Ngoan!" Trì Kinh Hồng hài lòng véo vào mặt Trì Hồng Nhạn.
Khuôn mặt cô giờ gầy hơn trước rất nhiều.
"Buổi tối em muốn ăn gì? Để anh bảo nhà bếp chuẩn bị cho em."
Thấy Trì Kinh Hồng không có ý muốn rời đi, cô nghiêng người giúp anh cởi dây an toàn ra.
Khi cơ thể cô ghé sát lại, Trì Kinh Hồng một thỏa mãn hít một hơi thật sâu mùi hương thuộc về riêng cô, sau đó anh đặt tay lên tóc cô, thầm hy vọng rằng dây an toàn sẽ khó cởi hơn một chút.
"Được rồi, gia (*), ngài mau đi làm đi!" Trì Hồng Nhạn đẩy đẩy anh.
(*) Gia: ông
"Hôm nay anh sẽ về sớm." Anh vỗ nhẹ vào mặt Hồng Nhạn, khẽ nói.
Trì Hồng Nhạn ngây người rất lâu, nhìn theo thân ảnh Trì Kinh Hồng tiến vào tòa nhà, ngay sau khi Trì Kinh Hồng bước vào, cô đã nhìn thấy ngay chiếc Bentley màu trắng của Lệ Xuân Hiểu đang đậu ở chỗ bãi đỗ xe cho người thân, ngay khi cô ấy vừa bước xuống, lập tức có rất nhiều người tới chào hỏi với cô ấy, không ai trong số những người đó biểu hiện ra sự nịnh hót trên khuôn mặt cả.
Lệ Xuân Hiểu là công chúa, còn Trì Hồng Nhạn là cái gì? Cô không là gì cả! Không thể cho Kinh Hồng cái gì cả.
Kinh Hồng của cô trời sinh đã là một người làm việc lớn rồi.
Trì Kinh Hồng năm mười lăm tuổi đã viết trong bài văn của mình rằng, sau này tôi muốn mua lại một tòa nhà cao tầng, muốn khắc tên mình ngay trên tầng cao nhất, tôi muốn có một chiếc máy bay tư nhân, tôi muốn đứng trên đỉnh cao nhất nhìn xuống những người đã từng cười nhạo tôi, khinh thường thôi, thậm chí là những người đã từng thương hại tôi.
Giờ đây, Trì kinh Hồng cũng đã đứng trên đỉnh cao nhất, những tòa nhà cao tầng, máy bay tư nhân đối với anh mà nói đã là việc hết sức dễ dàng.
Mà những thứ này có sự liên quan hết sức mật thiết với vợ anh.
Cô đờ đẫn khởi động xe.
Hành lý chỉ bao gồm vài bộ quần áo đối với Trì Hồng Nhạn khi bước vào khuôn viên hoành tráng của nhà họ Lệ cũng trở nên nặng nề.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình tiếp theo, cô cũng không biết mình có thể tiếp tục giữ vững lập trường hay không.
Quản gia Hách khi thấy cô trở về có vẻ mặt rất phức tạp, cô cúi đầu đi qua người ông ấy.
- --
Đây là lần thứ ba cô đến văn phòng của Trì Kinh Hồng, Lệ Xuân Hiểu ra hiệu cho Lâm Kiều đang ở một bên giữ im lặng.
Chồng cô bận quá! Anh vùi đầu vào ký từng trang văn kiện, nhưng mà, chữ ký của Kinh Hồng thật đẹp, ba chữ kia hết sức tiêu sái, giống như chúng sắp bay lên vậy.
Trì Kinh Hồng ký xong phần văn kiện kia, nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu đang như cười như không, nhíu nhíu mày.
"Được rồi, đừng giận mà." Lệ Xuân Hiểu đi đến phía sau Trì Kinh Hồng, để tay lên vai anh đùa nghịch massage: "Em biết anh không muốn em đến văn phòng của anh, nhưng mà tối qua em không gọi được cho anh, sau đó em mới nghe thư ký Lâm nói là anh bận rộn suốt đêm."
Tiếp đó, Lệ Xuân Hiểu nhỏ giọng nói: "Kinh Hồng, có phải những thứ bố để lại này khiến anh mệt lắm đúng không, thật ra, Kinh Hồng, những thứ này không quan trọng, em chỉ cần thân thể anh thật khỏe mạnh là được, những thứ này có cũng được, không có cũng chẳng sao!"
Trì Kinh Hồng nhắm chặt hai mắt lại, vì sao Lệ Xuân Hiểu lại gặp phải Trì Kinh Hồng cơ chứ, Lệ Xuân hiểu phải nên gặp được một người đàn ông thật sự yêu cô, thật sự biết quý trọng cô.
Đã từng, anh đã từng thử yêu cô, cũng đã từng nghĩ rằng để yêu một cô gái tốt như vậy chắc cũng phải là chuyện gì đó quá khó khăn.
Nhưng mà sau đó anh mới nhận ra rằng, tình yêu không phải là một bài toán số học mà có thể thông qua công thức để tính ra được đáp án chính xác.
"Kinh Hồng, em chưa nói trước với anh mà đã đến đây, anh tức giận đúng không." Lệ Xuân Hiểu dè dặt nói, đưa tay xoa xoa thái dương của anh, chồng cô đang nhíu mày lại.
Trì Kinh Hồng khẽ tránh tay cô ra, khi đã không có tình yêu rồi thì những việc tốt đẹp đều trở thành gánh nặng.
"Xuân Hiểu, em có muốn đến công ty làm việc không, trước kia em từng học qua học ngành quay trị khách sạn, anh sẽ tìm một người bồi dưỡng thêm cho em, sau này..."
"Không...!Không..." Lệ Xuân hiểu vội vàng xua tay: "Kinh Hồng, anh cũng biết em không thích những thứ này mà.
Em học quản lý khách sạn cũng là vì anh, anh biết đấy."
"Hơn nữa, không phải công ty còn có anh sao?"
Lệ Xuân Hiểu bỗng thấy hoảng sợ vô cớ, trực giác của phụ nữ nói với cô rằng những gì Kinh Hồng sắp nói tiếp theo là những điều cô không thích nghe, thậm chí có thể khiến cô cảm thấy thương tâm.
"Kinh Hồng, em còn có việc, em phải đi đây."
Vì thế mà, cô vội vàng cầm lấy túi xách rời khỏi văn phòng anh như đang chạy trốn.
- ---------------------
Hết chương 35.