Editor: QingWeii
“Hồng Nhạn, Hồng Nhạn!” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Em không sao chứ?”
Trì Hồng Nhạn chợt nhớ tới hình như bản thân đã tắm lâu lắm rồi, cô tắt đài sen.
Mới phát hiện khăn tắm đã bị ướt.
“Kinh Hồng, khăn tắm của em bị ướt, anh lấy cho em cái khác đi.”
Nghe lời này, Trì Kinh Hồng như mở cờ trong bụng, Trì Hồng Nhạn lại bắt đầu ngang nhiên dụ dỗ anh rồi, vì vậy anh đẩy cửa phòng tắm ra.
Tiến đến cơ thể cô, anh nghe thấy tiếng nức nở như một con thú nhỏ của cô, anh ngừng lại, thở nghẹn: “Sao vậy, Hồng Nhạn?”
Sau lưng cô là gạch tường lạnh băng hoàn toàn ngược lại với thân thể và hơi thở nóng bỏng của Trì Kinh Hồng, cô vắt chân lên eo anh, ghé đầu vào vai anh, một bên thở hổn hển, một bên hôn lên vành tai của anh: “Kinh Hồng thân mến của em, không tiếp tục sao?”
Trì Kinh Hồng hung hăng cắn một cái vào xương quai xanh của cô, ép người cô lại gần anh hơn.
Trần nhà đung đưa theo từng cú va chạm mãnh liệt của Trì Kinh Hồng, mờ mịt như một cảnh tối trong một bộ phim nào đó, mà họ là đôi nam nữ yêu đương vụng trộm trong một khách sạn giá rẻ dưới lòng đất.
Trì Kinh Hồng lấy chiếc khăn tắm sạch sẽ quấn lên người cô, còn không quên tạo chút sóng gió trên ngực cô, Trì Hồng Nhạn vươn tay ra, hung hăng nhéo mũi Trì Kinh Hồng: “Đàn ông xấu xa.”
Đúng vậy! Trì Kinh Hồng là đàn ông xấu xa, nói chuyện điện thoại với vợ, chớp mắt sau đó liền mây mưa với cô, thực sự là người đàn ông xấu xa, nhưng, là cô, đúng là cô đã biến Trì Kinh Hồng thành người đàn ông như vậy.
Vừa chạm vào giường, Trì Hồng Nhạn đã vùi đầu vào tay của Trì Kinh Hồng, vòng tay ấp áp của anh giống như người mẹ chắc chắn và ấm áp nhất.
Khi còn nhỏ, cô thường trốn trên ban công và lén nhìn trộm dì nhà bên cạnh cho con bú sữa nhìn đến rơi nước mắt.
Trì Kinh Hồng dậy rất sớm, anh nhẹ nhàng đứng dậy, hôn lên má cô rồi nhẹ nhàng bước xuống, một lúc sau liền truyền đến tiếng mở cửa.
Trong mơ hồ, có tiếng dao cắt gì đó truyền từ phòng bếp dưới lầu, âm thanh rõ ràng đang được cực lực khống chế, Trì Hồng Nhạn bật cười, Trì Kinh Hồng sợ làm cô tỉnh giấc! Cô là vua ham ngủ có tiếng mà.
Nhưng có lẽ Trì Kinh Hồng còn không biết, đã rất lâu rồi, Trì Hồng Nhạn không thích ngủ nướng nữa rồi, vào thời điểm trời còn sớm, cô thường mở mắt ra nhìn bầu trời sáng lên từng chút một.
May mắn thay, hòn đảo nhỏ này vẫn như cũ duy trì thói quen không cho xe động cơ qua lại, buổi sáng sớm ở đây vẫn như trước, ngoại trừ tiếng thủy triều, tiếng hải âu còn có tiếng còi phà cập bến.
Cô rón rén xuống giường, vừa đến gần bếp liền ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của cháo, trước đây cô không thích ăn sáng, nhưng mẹ Minh đã sáng chế ra một loại cháo nấu với nấm hương và thịt nạc rất hợp khẩu vị của cô, vì thế cô bữa sáng của cô bỗng biến thành món cháo thịt nấm cô ăn chưa bao giờ ngán.
Không nghĩ Trì Kinh Hồng sẽ nấu loại cháo này, lẽ ra cô nên dậy sớm, đi chợ mua đồ, đáng lẽ phải là cô nấu bữa sáng cho anh.
Hai mắt của cô như bị châm chích, cô không kìm được mà vùi mặt vào lưng anh, trong căn nhà cũ nơi anh và cô sống đã lâu, cô lại trở thành cô gái bám người.
“Kinh Hồng, anh thật tốt!” Cô ôm eo anh, dụi mặt vào lưng anh như một con mèo đang cố lấy lòng chủ nhân của nó.
Trì Hồng Nhạn sao cô dám làm việc nguy hiểm như thế này, cô không biết hầu hết đàn ông đều tinh lực tràn trề vào buổi sáng sao?
Vặn lửa bếp nhỏ xuống một chút, anh đưa miệng lại gần hơn.
“Em chưa đánh răng.” Trì Hồng Nhạn che miệng.
Trì Kinh Hồng kéo tay cô ra: “Anh đánh răng rồi, vừa vặn, anh cho em ít kem đánh răng thơm vào miệng.”
Theo logic kế tiếp là Trì Hồng Nhạn ăn xong bữa sáng rồi đến lượt Trì Kinh Hồng ăn Trì Hồng Nhạn, ngày thứ nhất và ngày thứ hai, họ đều trốn trong nhà không rời khỏi.
Vào ngày thứ ba, Trì Hồng Nhạn tức giận: “Trì Kinh Hồng, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì… sớm muộn gì…”
Trong đầu Trì Hồng Nhạn không ngừng tìm kiếm những bộ phim Hồng Kông hài hước mà cô đã xem trước đó, giống như bạn học Châu Tinh Tinh thích nói những gì mà cậu ta thích…
“Sớm muộn gì…” Vẫn là không nghĩ ra được, nhưng cuối cùng cô đã nghĩ ra: “Trì Kinh Hồng, em sợ anh cứ như thế này thì sớm muộn gì cũng tinh tẫn nhân vong*.”
*Tinh tẫn nhân vong – 精尽人亡: thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động tình dục quá nhiều mà dẫn đến tử vong.
Trì Kinh Hồng bật cười, kéo kéo tóc cô: “Nói như vậy thì em là nữ quỷ, em chắc hẳn là biết tất cả tinh của anh đã đi đâu cả rồi.”
“Hồng Nhạn, anh là muốn em ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.” Anh tốt lòng nhắc nhở.
Trì Hồng Nhạn cười lạnh, nghỉ ngơi? Nhìn xem cái nhìn của bản thân đều trở thành bảo vật quốc gia rồi.
Trì Kinh Hồng, anh thật đúng là tiểu gia hỏa tràn đầy năng lượng.
“Được rồi.” Trì Kinh Hồng kéo cô vào lòng, chỉ về phía mặt trời đỏ rực bên ngoài: “Hôm nay, chúng ta sẽ rời bến, đi câu cá.
Anh sẽ câu cá, cũng sẽ nướng cá, còn em chỉ cần phụ trách nằm trên boong thuyền tắm nắng thôi.”
Ở bến tàu, trên du thuyền cỡ trung sang trọng, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi và một thanh niên hơn hai mươi tuổi bước xuống.
Người đàn ông ngoài năm mươi thấy Trì Kinh Hồng liền kính cẩn: “Trì tiên sinh, đã lâu cậu không trở lại rồi.”
Trì Kinh Hồng nhíu mày liếc nhìn người thanh niên một cái.
“Trì tiên sinh, đây là con trai út của tôi, vừa khéo hôm nay là ngày nó nghỉ nên đến tìm tôi.
Cho nên…”
Trì Kinh Hồng vẫy vẫy tay, ý bảo anh không muốn nghe tiếp.
“Kinh Hồng.” Trì Hồng nhạn nhìn lướt qua du thuyền: “Du thuyền này chắc không phải là của anh đấy chứ?”
“Phải nói là của nhà chúng ta, nhớ kỹ, của anh thì đều thuộc về nhà chúng ta!” Trì Kinh Hồng hơi giận nói.
Người đàn ông họ Lục kia là người có chuyên môn mà Trì Kinh Hồng thuê để quản lý và lái du thuyền, ông ta lái du thuyền đến một nơi xa bến tàu, nơi được nghe nói là nơi lý tưởng nhất để câu cá.
Vì vậy, Trì Kinh Hồng bắt đầu phụ trách câu cá, cô chuyển đến một chiếc ghế tựa nằm ngả sang một bên tắm nắng.
Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, biển xanh trời xanh và không quá nhiều gió.
Cô vừa uống nước chanh vừa nghe nhạc trên boong thuyền, nhưng tại sao lâu như vậy Trì Kinh Hồng vẫn chưa bắt được con cá nào?
Cô giơ chân chọc vào lưng anh: “Kinh Hồng, anh bắt được con cá nào chưa?”
Một lúc sau: “Kinh Hồng, sao anh vẫn chưa bắt được con cá nào vậy?”
Một lúc sau: “Anh thật ngốc! Đã lâu như vậy đến một con tôm nhỏ vẫn còn chưa bắt được.
“
Một lúc sau: “Kinh Hồng, khi nào anh mới bắt được cá thế?”
“Im lặng.” Trì Kinh Hồng quay đầu lại hung dữ cảnh cáo cô, vẫn mặt mày nhăn nhó như cũ: “Đều là em dọa cá bỏ chạy đấy.”
Thật vất vả, mới câu được một con cá đầu tiên, nhưng Trì Hồng Nhạn nói con cá quá đẹp nên không thể ăn được, vì vậy anh phải thả con cá xinh đẹp đó trở lại biển cả.
Khi bắt được con cá thứ hai lên, Trì Hồng Nhạn lại nói con cá này quá nhỏ và nó vẫn còn có thể trưởng thành nếu ăn thì rất đáng tiếc.
Đến con cá thứ ba rốt cuộc cũng đẹp và không quá nhỏ, Trì Hồng Nhạn lại nói rằng ánh mắt con cá này trông thật tội nghiệp nên chúng ta không thể ăn nó.
Sau đó, cô lại nhỏ giọng nói: Kinh Hồng, anh câu rắn biển, em nhất định sẽ cắt nó thành tám khúc.
Rắn biển, nơi này làm sao có thể câu được rắn biển.
Chỉ là, cô yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng mà sự yên tĩnh có chút kỳ lạ, Trì Kinh Hồng cảm thấy Trì Hồng Nhạn lúc này không phải là đang niệm chú trong lòng mong cá đừng cắn câu đấy chứ.
Cuối cùng, Trì Kinh Hồng gỡ mồi, đi đến dựa vào ghế của Trì Hồng Nhạn, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau, thuyền cô đi qua thuyền động cơ của hai cô gái trẻ, các cô gái dừng lại bên cạnh thuyền họ, dùng giọng bản địa Hạ Môn hỏi Trì Kinh Hồng từ đâu đến, nhưng Trì Kinh Hồng một chút cũng thèm không để ý.
Những cô gái đó dường như không chịu bỏ qua, đứng dậy dùng giọng quốc ngữ nói: “Anh đẹp trai, anh có thể mời chúng tôi lên thuyền của anh uống hai ly không?”
“Anh đẹp trai, mời chúng tôi lên ngồi đi!”
“Anh đẹp trai, cho chúng tôi lên đi! Chúng tôi đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng.”
Trì Hồng Nhạn rốt cục không thể ngồi yên được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, những người phụ nữ đó có phải coi thuyền là giường luôn không, cô đá vào chân Trì Kinh Hồng: “Anh thật hưởng thụ đấy!”
Anh quay đầu và mỉm cười với cô, sau đó anh chợt nghe thấy các cô gái hét lên: “Anh đẹp trai, anh cười lên thật sự rất mê người.”
Lần này, Trì Hồng Nhạn cúi người xuống, trực tiếp hôn môi Trì Kinh Hồng, sau đó nhướng mày nhìn các cô gái, dùng ánh mắt nói với họ rằng các người đừng mơ nghĩ đến người đàn ông này, không được ai.
“Chị gái, du thuyền này là chị tặng anh ấy đúng không?”
“Có ý gì?” Trì Hồng Nhạn sững sờ hỏi.
“Ý là có phải em đang bao dưỡng anh không.” Trì Kinh Hồng nói bên tai cô, “Ở trong mắt họ, ngoại hình của em không đủ để thu hút anh, trừ khi, trừ khi, ừm…”
Trì Kinh Hồng hiện tại rõ ràng thật hưởng thụ nhìn cô nổi hỏa.
Được rồi! Trì Hồng Nhạn nắm lấy tay Trì Kinh Hồng đặt lên miệng hôn một lên một chút, được thôi, cô cũng nên thể hiện sự giàu có của mình.
Chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay Trì Kinh Hồng: “Các em gái nhỏ, các em có biết chiếc đồng hồ này không? Nó đến từ cuộc đấu giá của Cung điện Buckingham, cuộc đấu giá từ thiện!”
Các cô gái nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ: “Cung điện Buckingham là ở đâu?”
Đúng là còn ngốc hơn cả cô! Vì vậy: “William, Hoàng tử William, chắc hẳn là biết chứ?”
Thấy họ gật đầu, Trì Hồng Nhạn kéo thêm giọng: “Cung điện Buckingham hàng năm đều sẽ tổ chức đấu giá từ thiện, mọi đồ vật được đấu giá đều là vô giá, mà chị đây hàng năm đều sẽ đến đó để lấy các vật phẩm để tặng lấy lòng anh ấy, nên du thuyền này tính là cái gì? “
“Còn có, các cô gái nhỏ, hãy đem tâm tư của mình tập trung vào việc học đi, Cung điện Buckingham là nơi Hoàng tử William sinh sống, hãy nhớ lấy.”
“Gạt người!” Một trong hai cô gái sẵn giọng hét.
Trì Hồng Nhạn phớt lờ, lạnh lùng và trên cao nhìn xuống: “Nếu hai người còn không đi, tôi sẽ gọi Louis của chúng tôi ra để chào đón các cô đấy nhé! Louis này là một con chó biết bơi mà tôi nuôi.
Năm ngoái, tôi vừa nhận nó từ trụ sở FBI.
À đúng rồi, FBI này là tên viết tắt của Cục điều tra liên bang Hoa Kỳ.”
Các cô gái nháy mắt ra hiệu với nhau.
“Kinh Hồng!” Trì Hồng Nhạn vỗ vỗ đầu Trì Kinh Hồng: “Huýt sáo gọi giúp em Louis của chúng ta đến để mở rộng tầm mắt cho các cô gái nhỏ này đi.”
Xin lỗi cậu, Louis, vì đã kéo cậu vào vai người khách mời thân thiện này.
Trì Kinh Hồng rất hợp tác, anh giơ tay huýt sao, anh còn chưa thổi thì đã nghe thấy tiếng nhiên liệu của xuồng máy chạy đi.
- Hết chương 45-.