Editor: Linh LeTrì Kinh Hồng ra khỏi thư phòng, tựa người lên tường, suy nghĩ.
Sau đó, cậu nói với Mai Nặc: " Mai Nặc, các cậu có thể ở lại đây tối nay.
Tối nay tôi sẽ đưa các cậu ra bãi biển chơi."
Hai cô gái hét lên vui sướng.
Trì Hồng Nhạn bí mật rời khỏi thư phòng bằng cửa sau.
Khi tới phòng khách, cô thấy Trì Kinh Hồng đang chơi bài cùng với hai người bạn nữ của mình, tiếng cười nói của họ vang vọng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hờn dỗi của cô gái.
Nhà họ chưa bao giờ náo nhiệt như thế này cả.
Cô còn nghe được Mai Nặc dùng chất giọng nhỏ nhẹ nói với Trì Kinh Hồng, Kinh Hồng, tha cho tớ đi mà.
Cơn gió đêm ở cảng vào đầu thu mang đến một sự mát mẻ nhàn nhạt.
Trì Hồng Nhạn tìm đến bên gốc một cây dừa cao vút rồi ngồi xuống.
Cô đem bàn chân mình vùi trong cát.
Lúc này đây cô có hơi nhớ Jack một chút rồi.
Tựa đầu vào cây dừa, Trì Hồng Nhạn khẽ nhắm mắt lại.
Tiếng sóng vỗ khe khẽ khiến cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Trì Hồng Nhạn nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mở mắt ra, Trì Hồng Nhạn thấy có hai người ngồi trên bãi biển cách chỗ cô không xa, bóng dáng của họ lúc ẩn lúc hiện trong đêm tối.
Kinh Hồng của cô và một cô gái khác đang hẹn hò! Trì Hồng Nhạn cô dấu thân thể mình phía sau gốc dừa và muốn lặng lẽ rời đi.
Bỗng cô nghe thấy giọng nói của cô gái:
" Kinh Hồng, cậu nghĩ sao về tớ?"
Trì Hồng Nhạn dừng lại.
" Mai Nặc, cậu là một cô gái tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa." Giọng nói của Trì Kinh Hồng hòa lẫn với tiếng sóng nhè nhẹ.
" Vậy thì chúng ta đến với nhau đi, Kinh Hồng, cậu biết không? Thật ra, mình đã thích cậu từ rất lâu rồi."
Trì Hồng Nhạn dựa vào gốc cây và thở hổn hển.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Mai Nặc, Trì Kinh Hồng cảm thấy rằng đó là một cô gái khác xa so với Trì Hồng Nhạn.
Cô ấy khỏe mạnh, vui vẻ, xinh đẹp, hào phóng và có học thức.
Lúc đó, cậu nghĩ một cô gái thế này mới đúng nghĩa là con gái phải không? Hơn nữa, khi nhìn vào lý lịch của cô ấy, Trì Kinh Hồng đã liệt cô ấy vào danh sách những người có thể giúp đỡ mình.
Trì Kinh Hồng không phải là không hiểu chút gì về mối quan hệ tình cảm nam nữ, cậu tất nhiên biết Mai Nặc có cảm tình với mình và mình cũng không ghét cô ấy, cũng có ấn tượng tốt với cô ấy.
Nhưng lúc này đây, cậu bỗng cảm thấy do dự.
Nhờ ánh đèn của những con tàu đậu trên bến cảng, khuôn mặt của Mai Nặc trở nên càng xinh đẹp hơn.
Trong một khoảnh khắc, Trì Kinh Hồng đã cảm thấy bản thân mình bị thu hút.
Chậm rãi, Mai Nặc nhắm mắt lại.
Chậm rãi, Trì Kinh Hồng ghé sát lại với cô ấy một chút.
Khi sắp chạm vào mặt cô ấy, cậu bỗng nhớ tới những lời Trì Hồng Nhạn nói, Kinh Hồng, cậu có thể đừng động lòng với những cô gái khác quá sớm không?
Giọng nói ấy rõ ràng là chất chứa đầy nỗi bi thương.
Điều chỉnh lại tư thế, Trì Kinh Hồng mỉm cười với Mai Nặc và nói:
" Xin lỗi, Mai Nặc, hiện tại tôi chưa muốn nghĩ về những mối quan hệ tình cảm nam nữ cho lắm.
Hiện tại, tôi chỉ muốn tập trung vào việc học thật tốt, những cái khác, tôi không muốn nghĩ tới."
" Vậy thì, mình sẽ chờ cậu, Kinh Hồng."
Trì Hồng Nhạn tựa vào thân cây, chỉ cảm thấy cả người vô lực.
Rốt cục thì, chuyện gì đang xảy ra thế? Hả? Thật nực cười khi loại chuyện này lại xảy ra với cô.
Rõ ràng, khi nhìn thấy hai cái đầu đang dần ghé sát vào nhau, dường như khả năng hô hấp của cô bị đình trệ.
Rõ ràng, khi nghe thấy câu trả lời của Trì Kinh Hồng, cô nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm từ trái tim mình, giống như người sắp chìm xuống đáy biển lại lần nữa được trở về với đất liền.
Còn nói muốn xem Trì Kinh Hồng cưới vợ, còn nói muốn giúp Trì Kinh Hồng trông con.
Trì Hồng Nhạn, từ lúc nào mà mày học được cách nói chuyện giả tạo như thế?
Trở về nhà, Trì Kinh Hồng sắp xếp phòng ngủ cho Mai Nặc và cô bạn kia, xong xuôi, cậu cũng trở về phòng mình.
Cậu bỗng cảm thấy có cái gì đó không ổn, cậu nhìn một lượt xung quanh.
Đêm nay, Trì Hồng Nhạn không nói chúc ngủ ngon với cậu như thường lệ.
Ngày hôm sau, khi vừa thức dậy, Trì Kinh Hồng thấy Trì Hồng Nhạn cùng mẹ Minh đang nói chuyện với nhau về bữa sáng.
Vừa thấy cậu, họ liền im lặng.
Trì Kinh Hồng cẩn thận nhìn sắc mặt của Trì Hồng Nhạn.
Có vẻ như sắc mặt của cô không được tốt lắm.
Có phải vì thân thể khó chịu nên đêm qua cô ấy không nói chúc ngủ ngon với mình chăng? Nghĩ vậy, trong lòng Trì Kinh Hồng trở nên nhẹ nhõm hẳn đi.
Cậu đi tới cạnh Trì Hồng Nhạn giúp cô dọn bát đũa.
" Hồng Nhạn, cậu không khỏe à? Có muốn tôi gọi bác sĩ tới khám cho cậu không?"
Ngưng động tác đang dọn bát đũa của mình lại, Trì Hồng Nhạn ngạc nhiên nhìn Trì Kinh Hồng đang bận rộn.
Đây là lần đầu tiên Trì Kinh Hồng lo lắng cho thân thể của cô, cũng là lần đầu tiên cậu gọi tên cô một cách tự nhiên như vậy.
" Có chuyện gì thế?" Trì Hồng Nhạn cau mày.
" Có gì đó trên mặt tớ sao?"
" Tóc của cậu hơi rối." Để che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, Trì Kinh Hồng lấy tay vò đầu Trì Hồng Nhạn.
Cô gái đi cùng Mai Nặc rất hay nói.
Ăn sáng xong, cô ấy hỏi nhiều chuyện tới nỗi da đầu của Trì Hồng Nhạn tê rần lên.
Cuối cùng, Trì Kinh Hông phải vội vã ngăn cô ấy lại.
" Các cậu nhanh lên đi, chẳng phải còn phải lên chuyến phà buổi sớm sao?"
Qua cửa sổ phòng bếp, Trì Hồng Nhạn nhìn Trì Kinh Hồng và hai cô gái kia đi dọc theo lối đi cùng nhau.
Kinh Hồng lịch sự giúp họ cầm balo.
Kinh Hồng của cô đúng thực là một quý ông!
Mình sẽ chờ cậu, Kinh Hồng.
Tối hôm qua, cô gái ấy đã nói với Kinh Hồng như thế.
Trên tủ kính đựng các dụng cụ nhà bếp, khuôn mặt tái nhợt của cô được phản chiếu.
Trì Hồng Nhạn nhìn vào đó, xong, cụp mắt xuống, ôm chầm lấy người phụ nữ đang bận rộn, áp mặt mình lên lưng bà.
" Mẹ Minh, con hơi buồn khi thấy Kinh Hồng thân thiết với những cô gái khác."
Hai bàn tay cô được mẹ Minh cầm chặt lấy, bàn tay ấy đầy vết chai vì phải làm việc nhà trong một thời gian dài, nhưng đối với Trì Hồng Nhạn, đó là bàn tay dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ nhất thế gian.
Đôi bàn tay này đã chăm sóc cô từ khi còn là một đứa bé con cho tới thời điểm hiện tại.
" Con có muốn mẹ Minh nói với Kinh Hồng rằng sau này hãy bớt dành thời gian cho các bạn nữ hơn để con bớt phiền lòng hơn không?"
" Đừng, mẹ Minh, con hy vọng Kinh Hồng sẽ có thật nhiều bạn bè.
Con còn hy vọng những người bạn ấy có thể khiến Kinh Hồng vui vẻ hạnh phúc.
Kinh Hồng thật sự là một đứa trẻ cô đơn."
" Hồng Nhạn, khi hai đứa lớn thêm chút nữa, mẹ sẽ thuyết phục ông Trì tác hợp cho hai đứa."
Trì Hồng Nhạn lớn tiếng cười.
Trước đây khi chưa hiểu chuyện, cô cảm thấy chỉ cần được ở bên Kinh Hồng là tốt rồi.
Cô thực sự thích cậu, vì vậy khi người khác gán ghép cô và cậu thành một đôi, cô rất cao hứng.
Hiện tại, khi đã hiểu chuyện hơn, cô biết có một số thứ không thể nói một cách bừa bãi.
" Mẹ Minh của con, mẹ thật hài hước.
Có vẻ như mẹ vẫn xem Kinh Hồng là chông tương lai của con thì phải."
" Hồng Nhạn, thực ra ông Trì đưa Kinh Hồng tới đây là để..."
" Đừng nói nữa, mẹ Minh." Trì Hồng Nhạn vội ngắt lời mẹ Minh.
" Đừng nói như thế, Kinh Hồng là người thân của chúng ta, hãy nhớ rằng, sau một thời gian nữa con sẽ nói rõ ràng với ông."
" Mẹ Minh, con biết mẹ Minh và ông đều là vì muốn tốt cho con cả thôi, nhưng điều này không công bằng đối với Kinh Hồng.
Kể từ khi còn bé, anh ấy chưa bao giờ thực sự có nhà cả.
Con thậm chí còn may mắn hơn cậu ấy đó là vì con còn có ông ngoại.
Sau này, con hy vọng Kinh Hồng có thể vui vẻ hơn bất kỳ ai khác trên đời, vì vậy, cậu ấy cần phải kết hôn với một người con gái thật khỏe mạnh, có những đứa con cũng thật khỏe mạnh để cuộc sống của cậu ấy thật trọn vẹn, mẹ hiểu chứ?"
Quay đầu lại, mẹ Minh ôm chầm lấy cô: " Hồng Nhạn, con là một cô gái tốt! Thần linh sẽ nhìn thấy, các vị thần ai cũng đều yêu mến những cô gái tốt cả, phải không? Vì vậy họ sẽ phù hộ cho con có một cuộc sống thật lâu dài, đến khi trăm tuổi."
" Mẹ Minh." Cô tựa đầu lên vai bà.
" Có lẽ bây giờ các vị thần đã nghe thấy lời nói của chúng ta qua những ô cửa sổ rồi đấy.
Vì thế, con cũng tin rằng họ sẽ phù hộ cho con."
Sẽ thật tuyệt nếu những vị thần linh có thể thông qua những ô của sổ và nghe được những khát khao từ sâu thẳm đáy lòng họ.
Mùa đông năm mười sáu tuổi trong ký ức của Trì Kinh Hồng thật sự rất lạnh lẽo, một trận sốt cao ập đến bất ngờ với cậu.
Vì mang theo virus cúm loại A, Trì Kinh Hồng được đưa vào bệnh viện để cách ly theo lời khuyên của bác sĩ.
Trên chiếc giường hình chữ nhật được bao quanh bởi căn phòng màu trắng, mùi thuốc nồng nặc khiến Trì Kinh Hồng cảm thấy mệt mỏi và hoảng loạn.
Qua bức tường màu trắng, cậu dường như thấy được bản thân mình năm mười tuổi đứng bên ngoài căn phòng bệnh viện cũ kỹ, loang lổ, đưa mắt nhìn một đứa bé có gương mặt tái nhợt vì cơm cảm lạnh cấp tính.
Cuối cùng, bác sĩ dùng một tấm màn cho đi khuôn mặt nó.
Tấm màn đó có màu giống như màu trắng bợt của gương mặt đứa bé đó vậy.
Khi đó, cậu lén đưa tay ra nắm lấy tay đứa trẻ kia.
Kết quả là bàn tay ấy khiên cậu như đang chạm phải vào băng.
Đó là lần đầu tiên Trì Kinh Hồng hiểu rõ được ý nghĩa thực sự của cái chết.
Cơ thể của con người ta sau khi chết sẽ trở nên lạnh băng.
Sau đó nữa sẽ dần cứng lại như một tảng đá.
Chiếc giường hiện tại cậu đang nằm được làm bằng thép không gỉ, khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo như đứa trẻ đang nằm dưới tấm vải trắng hồi mười tuổi.
Liệu có phải là do cậu sắp chết nên cậu mới nhớ rõ mặt của đứa bé đó đến vậy? Khuôn mặt của đứa trẻ đó hiện lên rất rõ ràng trước mắt cậu.
Liệu có phải là do cậu sắp chết nên theo như người ta hay nói, hồi quang phản chiếu, cậu bỗng thấy nhớ rõ dáng hình của bố mẹ mình.
Liệu có phải do cậu sắp chết nên Trì Hồng Nhạn sẽ xuất hiện, mặc một chiếc bành tô màu đỏ, nổi lên giữa ánh sáng và bóng tối đi đến bên cạnh cậu.
(*)
(*) Cảnh bày giống với cái cảnh mà khi bạn đang gặp nguy hiểm, vị cứu tinh xuất hiện, đi ngược sáng và tới bên bạn một cách cực kỳ ngầu lòi ý.
Chắc nhiều bạn chưa tưởng tượng ra đâu nhỉ.
Kinh Hồng ốm một cái là tưởng tượng miên man ghê.
Nhưng kỳ lạ thay, cậu không muốn cô xuất hiện ở đây một chút nào cả.
Cậu không muốn cô thấy bộ dạng của cậu khi chết đi.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy một Trì Kinh Hồng bộ dạng xấu xí thảm hại, duy chỉ có Trì Hồng Nhạn là không được phép.
Cậu nghĩ cậu muốn lưu lại hình ảnh là một anh chàng đẹp trai trong lòng Trì Hồng Nhạn.
Nhưng cũng thật kỳ lạ thay, cô lại đến bên cạnh cậu, vỗ vỗ mặt cậu và gọi tên cậu.
" Kinh Hồng, có mình ở đây rồi, đừng sợ!"
Tác giả có điều muốn nói: Chương tiếp theo sẽ có một nụ hôn.
Một nụ hôn đẹp, làm cho người ta...
- ----------------------
Hết chương 8.