Mời Ôn Lĩnh Viễn đi xem triển lãm nhiếp ảnh, thành thật mà nói là do Ninh Tê nhất thời níu kéo không muốn chia xa, nhưng đồng thời cũng vì cô thật sự không tìm được người đi cùng.
Đương nhiên, cô đã rủ người đi cùng, cũng chính là Tô Vũ Nùng và Tô Dục Thanh.
Tô Vũ Nùng không đi, còn Tô Dục Thanh đồng ý đi với điều kiện tiên quyết là Tô Vũ Nùng phải đi cùng.
Chuyện này làm Ninh Tê hơi buồn bực.
Rõ ràng hai người đó nhờ có cô giới thiệu mới quen biết nhau, sao cô quay đầu một cái, lúc quay lại bản thân đã bị cho ra rìa rồi.
Buổi tối cô gọi điện cho Tô Vũ Nùng kể chuyện ngày mai đi xem triển lãm, Tô Vũ Nùng được thể lên giọng: “Cậu xem, có thấy may là tớ từ chối cậu không? Không là cậu lại vì Ôn Lĩnh Viễn mà cho tớ leo cây, lúc đấy há chẳng phải cắn rứt lương tâm à?”
Ninh Tê lạnh nhạt đáp: “Tuyệt đối không, cảm ơn.”
“Bọn cậu phát triển thần tốc ghê, trước đây đúng là coi thường cậu rồi.”
“Thế là thế nào cơ!” Thiếu nữ rơi vào bể tình thường hay muốn nghe những câu nói tốt đẹp tích cực.
“Theo như hiểu biết nửa vời của tớ về Ôn Lĩnh Viễn thì anh ta, chắc không rảnh vậy đâu nhỉ? Ăn lẩu xong lại còn đi triển lãm….
Anh ta không định ở phắt Sùng Thành luôn đấy chứ.”
Ninh Tê cực kì vui vẻ, nhưng vẫn cố ý ra vẻ đáp: “Anh ấy bảo ăn cơm cùng tớ là nhân tiện……”
“Sau này hai người mà có phát triển tới chuyện giường chiếu thì cũng có thể nói là nhân tiện đấy.”
Ninh Tê có thể tưởng tượng cảnh cô nàng ở trước mặt, trợn ngược mắt nói câu này, “Ồ, Tô Vũ Nùng, cậu học đâu ra kiểu nói chuyện xấu hổ này thế.”
“Ký túc xác của bọn tớ, có một cô nàng, tối hôm qua nói chuyện cùng bạn trai kiểu đó…….”
“Cậu định mở lớp giáo dục giới tính hả? Tớ hồi hộp quá, tớ hình như còn chưa sẵn sàng đâu.”
“Biến!” Hình như Tô Vũ Nùng đang rơi vào vòng xoáy nghi hoặc, muốn thổ lộ cùng cô, “Sau đó, cô ấy quay về ký túc xá chia sẻ với bọn tớ, bảo là trải nghiệm chuyện đó rất kinh khủng.
Vì sao lại như thế, tiểu thuyết tớ xem đều là lừa gạt à?”
“Tớ biết sao được, cậu tự mình trải nghiệm là biết ngay thôi.”
“Tớ trải nghiệm cùng ai?”
Ninh Tê buột miệng không kịp nghĩ: “Thì Tô Dục Thanh đó.” Nói xong đầu óc cũng trống rỗng….
Cô đang bán đứng đồng đội đúng không nhỉ?
Đầu dây bên kia chìm trong im lặng cả nửa phút đồng hồ, mãi sau Tô Vũ Nùng mới nói: “Cậu gán ghép bạn thân mình với anh em huynh đệ sẽ gặp quả báo đấy.”
Vì buổi hẹn ngày mai – tạm gọi là hẹn hò, buổi tối Ninh Tê không thức khuya, hơn mười một giờ đã ngoan ngoãn đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô chọn một chiếc váy đen ôm dáng, chất liệu mềm mại, mặc một chiếc áo khoác denim màu xanh loang, giày da đế bằng màu đen.
Tóc buộc đuôi ngựa, đuôi tóc cuốn lọn tự nhiên.
Trang điểm nhẹ, không đeo kính áp tròng, mí mắt đánh một lớp phấn mắt màu cam đất rất nhạt, trên môi cũng thoa một lớp son cùng màu.
Mưa vẫn chưa ngừng, nhưng đã ngớt hơn so với hôm qua, mưa phùn giăng giăng mù mịt, đi trong mưa thật lâu, mới cảm giác được sự ẩm ướt.
Cô không mang ô, lúc đi tới cửa thang mới mới nhận ra điều này, nhưng lại lười chẳng muốn quay về lấy.
Cô xuống lầu sớm mười phút, nhưng không ngờ là Ôn Lĩnh Viễn đã tới rồi, xe dừng bên đường, hai đèn xi nhan đang bật.
Ninh Tê kéo cửa ra ra ngồi vào, mang theo một luồng không khí ẩm ướt lành lạnh.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, trên mái tóc tơ của cô đọng một lớp nước li ti, trong suốt, lại trông như một lớp nhung tơ, “Cháu không mang ô à?”
“Tôi quên mất.” Cô nhìn túi giấy in hình logo Starbucks đặt trên chỗ điều khiển trung tâm, cười hỏi anh: “Cho tôi à?”
“Chắc cháu chưa có thời gian ăn sáng.”
“Chú hiểu chế độ sinh hoạt của người trẻ tuổi bọn tôi thật đấy.”
Trong túi là cà phê Cold Brew kem ngọt vị dâu tây và bánh mì vòng nhân phô mai kem.
Xe không thể dừng ở đây lâu, không thể đợi cô ăn xong bữa sáng mới xuất phát, vì thế cô ăn rất cẩn thận, dùng giấy ăn hứng, tránh cho vụn bánh rơi ra xe anh.
Ôn Lĩnh Viễn liếc nhìn cô, “Hóa ra lần trước vụn bánh quy cháu và Tiểu Viên làm rơi trên thảm trải sàn của tôi là cố ý hả?”
“Đúng rồi.” Ninh Tê thừa nhận vô cùng dứt khoát.
Ôn Lĩnh Viễn chỉ cười, không nói gì.
Ninh Tê có cảm giác, chỗ này đáng lẽ còn có một câu “Vì sao” nữa, nhưng Ôn Lĩnh Viễn không hỏi.
Cô không tiện bổ trang ngay trước mặt Ôn Lĩnh Viễn, Ninh Tê nhìn vết son bị quẹt trên giấy ăn, lòng thầm lo lắng không biết có bị lộ sắc mặt bợt bạt không.
Cô kéo tấm gương trên tấm che nắng, nhìn qua một cái, vẫn ổn.
Từ đây đến phía tây mất khoảng nửa tiếng.
Hai người không thiếu chuyện để nói, chẳng sợ nói một vòng liền hết chủ đề.
Ninh Tê hỏi anh: “Chú có cần tôi giới thiệu về Ansel Adams không?”
“Thật ra tối qua trước lúc ngủ, tôi có search Baidu rồi, hay là cháu có gì muốn bổ sung thêm?”
“Ồ, vậy thì hết rồi ạ.
Vì hiểu biết của tôi về ông ấy cũng chỉ giới hạn trên những bức ảnh ở Baidu Baike và các trang mạng khác thôi ạ, với lại, ‘Òa, ông già này chụp phong cảnh sao mà ngầu thế này’.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười thành tiếng.
Ninh Tê trước giờ không hề ngại bộc lộ sự kém cỏi của mình, cô thành thực, thành thực lại đáng yêu.
Bảo tàng Mỹ thuật Thành Tây là một tòa kiến trúc theo phong cách Corbusier kì lạ, từ xa nhìn lại, giống hình một cây nấm màu trắng không theo quy chuẩn.
Khi xe đậu ở chỗ để xe của khu bảo tàng, trời đã lại nổi mưa to.
Lúc Ninh Tê đi cùng Ôn Lĩnh Viễn dưới một chiếc ô, đột nhiên lại nghĩ, chẳng biết anh có nghĩ cô cố tình không mang ô không nhỉ?
Không dám đào sâu nữa, cũng may là cái ô cán dài màu đen này đủ to rộng, đủ để cô và anh có thể duy trì khoảng cách nửa cánh tay.
Nhưng đương nhiên vẫn không thể tránh khỏi việc nghe được hơi thở của anh vọng từ trên đỉnh đầu, đồng thời ngửi được hương thêm nhàn nhạt như mùi trời xanh sau khi được mưa gột sạch.
Cô biết anh không dùng nước hoa, thế có thể là mùi gì nhỉ, mùi nước xả vải chăng?
Cúi đầu bước đi, nhìn đôi giày da đen của anh đạp lên mặt đất ướt nhèm nhẹp, mũi giày dính ít nước, nhưng vẫn khá sạch.
Cô đi từng bước dè dặt, thậm chí cố tỏ vẻ sợ lạnh, ôm lấy cánh tay mình, tránh cho tiếp xúc với cánh tay anh.
Bước tới cửa bảo tàng mỹ thuật, Ninh Tê chỉ cần hai bước sải là có thể tới mái hiên trú mưa.
Bấy giờ cô mới nhớ ra một chuyện, mình vẫn chưa mua vé.
Cửa bán vé ở đầu bên kia, Ôn Lĩnh Viễn bảo Ninh Tê đứng đây chờ còn mình cầm ô đi mua vé.
Mặt vé được thiết kế đặc biệt, có thể giữ lại để sưu tầm, cũng thích hợp dùng làm kẹp sách.
Hai phần ba bên trái là một bức tranh phong cảnh đen trắng hoàn chỉnh, góc bên phải thì viết thông tin buổi triển lãm như thời gian, địa điểm, giá vé, v.v.
Ôn Lĩnh Viễn một tay cầm ô, một tay cầm vé trên tay xem, rẽ qua một khúc ngoặt, lọt vào tầm mắt anh là hình ảnh Ninh Tê đang đứng đợi ở cửa ra vào, cùng với, một chàng trai lạ mặt.
Không chỉ thế mà còn trẻ tuổi.
Kỳ quặc là thứ đầu tiên anh chú ý tới, liền sau đó, anh nhìn đến những thứ khác.
Tỷ như dáng người cao gầy, nụ cười thoảng mang ngại ngùng khiến cậu ta trông giống một cành trúc xanh, khí chất như hòa hợp với cảnh trời mưa này.
Chẳng biết hai người đang nói cái gì, Ninh Tê cười rạng rỡ, còn chàng trai trẻ tuổi kia cười có phần ngại ngùng, thậm chí ánh mắt trốn tránh, giơ mu bàn tay che má.
Tâm tư chàng trai trẻ tuổi đều treo hết lên trên mặt, anh chẳng cần tốn nhiều công sức cũng thấy được tình cảm của cậu ta dành cho Ninh Tê.
Mà dựa trên hiểu biết của anh về tính cách Ninh Tê, cô cũng không ghét cậu ta, bằng không đã chẳng chuyện trò vui vẻ như thế.
Ôn Lĩnh Viễn ngừng bước một lúc, xỏ tay trái cùng với hai tấm vé vào túi áo khoác, thong thả bước lại gần.
Ánh mắt Ninh Tê nhìn về phía anh, có lẽ cô giới thiệu về anh với chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh nên cậu ta cũng quay lại nhìn anh.
Bước tới trước mặt hai người, Ôn Lĩnh Viễn gập ô lại, giơ tay ra trước, mỉm cười tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên Ôn Lĩnh Viễn.”
“Chào chú, cháu tên Chu Cảnh.”
Hai người bắt tay nhau, Chu Cảnh không hề che giấu ánh mắt đang đánh giá anh.
Ôn Lĩnh Viễn cười hỏi: “Cháu mua vé chưa? Có muốn cùng tham gia không?”
Chu Cảnh nhìn Ninh Tê một cái, sau đó gật đầu đồng ý.
Cách bài trí bối cảnh trong bảo tàng rất đơn giản.
Trên bức tường trắng tinh treo những bức tranh đen trắng khổ lớn đã đủ tạo tác động mạnh mẽ tới thị giác, không cần thêm bất cứ bài trí nào nữa.
Ninh Tê bước vô định ở phía trước, phía sau lưng vọng tới tiếng bước chân của hai người, lòng cô rối bời bời.
Cô không ngờ sẽ gặp Chu Cảnh ở chỗ này.
Lần gặp trước, Chu Cảnh đã bày tỏ lập trường của mình, biểu hiện chân thành của anh khiến cô dễ dàng tin tưởng, anh thật sự đã lui về vùng địa giới bạn bè.
Nói cách khác, thâm tâm cô muốn tin vào điều đấy, nên mới lựa chọn đặt niềm tin ở anh.
Ôn Lĩnh Viễn đi sau cùng.
Đi dạo một vòng, ngắm nhìn rất nhiều tác phẩm khiến người nhìn có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng rõ ràng anh không phải người duy nhất cảm thấy vậy, Ninh Tê và Chu Cảnh thường sẽ dừng chân trước một bức tranh, rất ăn ý bàn luận về những khía cạnh ngoài phạm vi “đẹp mắt”, liên quan tới kết cấu, ánh sáng, sắc thái, thậm chí còn cả những kiến thức liên quan tới thiết bị chụp.
Đi dạo một vòng xong liền tới cửa ra.
Ôn Lĩnh Viễn mời Chu Cảnh đi ăn nhưng cậu ta từ chối, lại hỏi ý tiện đường muốn tiễn cậu ta một đoạn, cũng bị từ chối.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn Chu Cảnh và Ninh Tê, quyết định rời đi một lát, cho hai người có chút thời gian nói chuyện riêng với nhau.
Vì thế bảo với Ninh Tê: “Tôi đi lấy xe, cháu đứng ở bên đường đợi tôi nhé.”
Anh đi được hai bước, nghĩ ra cái gì đó bèn quay lại, nhét túi nhựa đựng chiếc ô cán dài vào tay Ninh Tê, sau đó nhanh chóng chạy vào màn mưa.
Chu Cảnh nhìn bóng lưng của Ôn Lĩnh Viễn, cười hỏi Ninh Tê: “‘Bản gốc’ của em là đây hả?”
“Ừm.”
“Hai người vẫn chưa ở bên nhau à?” Có thể nhìn ra được tuổi tác giữa Ôn Lĩnh Viễn và Ninh Tê cách biệt rất lớn, nhưng Chu Cảnh sẽ không hỏi nhiều.
“…..Vẫn chưa đâu, chắc còn ngàn gian vạn khổ nữa cơ.” Ninh Tê cười khổ đáp.
“Sau khi gặp mặt, anh có thể hiểu vì sao em nhớ mãi không quên rồi.”
“Đừng có chế giễu em nữa.”
Chu Cảnh nhận ra sự chú ý của cô đã bị bóng hình trong mưa hút mất.
Cán ô trong tay cô liên tục xoay xoay tiết lộ sự bồn chồn lo lắng.
Chu Cảnh cầm ô của mình lên, cười hào sảng: “Vậy anh đi trước nhé, lần sau rảnh, gọi thêm anh Bác cùng đi chụp phố dạo.”
“Được.”
Sau khi Chu Cảnh rời đi.
Ninh Tê mới nhấc ô, bước tới bên đường.
Cô ngẩn ngơ mà bước, chẳng nhận ra mình đã đi hết một đoạn đường mãi tới khi xe của Ôn Lĩnh Viễn lọt vào tầm mắt.
Cô thu ô lại, cố nhét vào trong túi nhựa để ô, đúng lúc này, Ôn Lĩnh Viễn bấm còi một cái, dọa cô giật nảy mình.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, bảo: “Cháu lên xe trước đi, đừng để bị ướt.”
“Nhưng mà sẽ làm ướt xe chú…..”
“Không cần quan tâm tới xe.”
Ninh Tê kéo cửa xe ra ngồi vào, tiếp tục nhét chiếc ô cán dài sũng nước vào túi đựng đi cùng, Ôn Lĩnh Viễn nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Ninh Tê xoa mặt, giọng điệu kiểu sao cũng được: “…..
Tôi không biết nữa, chú quyết định đi.”
Cô thừa nhận, khí chất của Ôn Lĩnh Viễn là thứ hấp dẫn cô, nhưng đồng thời cũng làm cô phiền lòng.
Anh rất điềm tĩnh, đôi khi nó là cái khiến cô thưởng thức, nhưng với rất nhiều chuyện, anh chỉ đơn thuần duy trì sự quan tâm trong phạm vi xã giao.
Ví dụ như bây giờ, anh thậm chí lười cả hỏi cô thêm một câu, xem cô và Chu Cảnh quen nhau như nào?
Cô vì vậy mà khó chịu không vui, cô không biết có nên chủ động nói với anh không.
Có khi với anh mà nói, chuyện cô quen ai cũng chẳng phải cái gì quan trọng.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí quá tĩnh lặng, Ôn Lĩnh Viễn bấm mở đài radio trong xe.
Lúc anh muốn tăng âm lượng lên, Ninh Tê đột nhiên thò tay qua ngăn lại.
Động tác này chẳng có bất cứ ý gì, ngoài việc phát tiết tâm trạng không vui của cô.
Ôn Lĩnh Viễn trầm mặc nhìn gương mặt cô.
Cô cố ý không nhìn vào mắt anh, dụi mắt, dụi xong nước ngân ngấn vành mắt lại vội vàng lau đi, không muốn để anh nhìn thấy.
Buổi trưa, Ôn Lĩnh Viễn đưa cô tới một quán ăn tư gia.
Hoa hồng nấu với bột gạo đường đỏ, trắng, còn cả một món thịt bò om mùi cay sực, dầu nóng hôi hổi.
Tâm trạng tồi tệ của Ninh Tê nhanh chóng tiêu tan vì đồ ăn ngon trước mắt, “Buổi chiều mấy giờ chú về Nam Thành?”
“Đưa cháu về nhà xong tôi sẽ về.”
Ninh Tê tính toán thời gian, từ bỏ cách ăn như rồng như hổ, biến thành một thiếu nữ nhai kỹ nuốt chậm.
Chỉ mong anh sớm có dịp “nhân tiện” mời cô ăn thêm một lần, bằng không cô lại kìm nén không nổi, chạy về tìm gặp anh.
Một ngày này, cuối cùng vẫn lại kết thúc, chẳng đủ cho Ninh Tê vui vẻ, còn cảm thấy hơi nuối tiếc.
Nhưng nói sao thì cũng không thể tính nợ lên đầu Chu Cảnh được, anh ta chẳng có tội tình gì.
Vì thế lúc chia tay ngày hôm nay cô rất trịnh trọng, không qua quýt chiếu lệ như hôm qua, dặn anh đi đường cẩn thận, dặn anh trời mưa thì phải chú ý giữ ấm, kẻo cảm lạnh.
Cứ như vĩnh biệt luôn vậy, làm Ôn Lĩnh Viễn bật cười, “Chúng ta không đến mức không gặp lại nhau nữa nhỉ? Trừ phi, cháu hy vọng tôi trở thành kiểu trưởng bối bất cứ lúc nào cũng có thể tới chỗ bố cháu mách chuyện của cháu, rồi còn quản thúc cháu nữa.”
“Ồ, tôi chẳng cảm thấy chú đang quản thúc tôi.
Vả lại oan có đầu nợ có chủ, trước giờ tôi đâu nói thế.” Ninh Tê quay quay đầu, nhìn anh, biện bạch vẻ không phục, “Là chú tự nói mà, chăm sóc cho tôi giống như người lớn đối với trẻ con.”
Ôn Lĩnh Tê ngớ người, “Ừ, là tôi đã nói vậy.”
Ninh Tê biết chuyện cũ cô vừa lật lại chính là một quả mìn bị giấu, đây hoàn toàn không phải lúc nói những lời này, nhưng hôm nay cô giận dỗi Ôn Lĩnh Viễn, đầu óc bộp chộp, cứ vậy giẫm lên quả mìn này.
Giẫm phải mìn xong liền cảm thấy hối hận, cô đang làm gì nữa không biết, sao lại nhắc nhở anh cái này?
Tuyệt vọng vào biểu hiện của bản thân, cảm giác chán nản như vừa thiêu hết đống củi kiếm suốt ba năm ròng, Ninh Tê cũng chẳng biết nói thêm gì nữa, liền giơ tay đẩy cửa xe, “Tôi đi đây!”
“Cầm ô này.”
“Không cần ạ!”
Cô đẩy cửa xe ra, đóng sầm cửa xe lại, chạy như bay vào màn mưa, giày da đạp lên mặt đường xi măng, vang lên âm thanh nặng nề.
Cánh tay Ôn Lĩnh Viễn đặt trên vô lăng, thầm nghĩ bản thân hôm nay thật đúng là chẳng có phong thái, cũng chẳng có chừng mực.
Có lẽ nguyên nhân là anh đã bước lệch khỏi lập trường của một kẻ ngoài cuộc tỉnh táo mới làm ra những chuyện không hoàn hảo, chu đáo mọi bề như bình thường.
Xuyên qua cửa kính ô tô mờ hơi sương, nhìn bóng cô biến mất, anh chợt rơi vào dòng suy tư dài đằng đẵng..