Ninh Tê xách vali vào, TV trong phòng khách đang phát bản tin nửa đêm, còn Ninh Trị Đông đang nói chuyện điện thoại, có vẻ là về công việc.
Cuộc gọi này rất quan trọng nên dù thấy con gái về ông cũng không thể cúp máy mà chỉ giơ tay chào.
Ninh Tê về phòng, thay quần áo, rồi lại xuống lầu, dì Thang đã để sẵn một chén chè trên bàn.
Ninh Tê bưng lên, ra sô pha ngồi xuống.
Mùi khói khiến cô khó chịu, cô chỉ vào điếu thuốc trên tay Ninh Trị Đông, Ninh Trị Đông cúi người, nhấn điếu thuốc còn thừa hơn nửa xuống gạt tàn.
Gọi xong, Ninh Trị Đông buông di động, nhìn Ninh Tê: “Thực tập ở Bắc Kinh có ổn không?”
“Vẫn tốt.”
“Có thiếu tiền không?”
“Không thiếu.”
Mỗi cuộc trò chuyện của hai cha con đều khá là gượng ép nhưng so với cứ gặp là cãi như trước đây thì đỡ hơn nhiều.
Ninh Tê cho rằng đây chính là công của Ôn Lĩnh Viễn.
Nhờ có anh bao dung, yêu thương mà vết thương của cha mẹ để lại trong lòng cô nhạt dần, để giờ đây cô có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Ninh Trị Đông, ngay cả khi đó là một chủ đề rất nông cạn.
Ninh Trị Đông hỏi vài câu về công việc thực tập, cô cũng trả lời như đang báo cáo công việc.
Ăn xong, Ninh Tê để thìa xuống: “Con có bạn trai rồi.”
Những lời này khiến cho cuộc trò chuyện nhàm chán trở nên hỗn loạn, Ninh Trị Đông hỏi: “Người Bắc Kinh à? Đồng nghiệp hay bạn học?”
“Không phải người Bắc Kinh, là người Nam Thành.”
“Cũng tốt, gần nhà.
Có thời gian thì gọi về nhà ăn cơm đi.”
“Vâng.” Ninh Tê biết mình rất xấu khi âm thầm sắp xếp một cuộc gặp ngượng ngùng cho Ninh Trị Đông và Ôn Lĩnh Viễn.
Không biết sẽ như thế nào nhỉ? Càng nghĩ cô càng lo lo.
Trước khi về phòng, Ninh Tê đến bể cá xem cá chép.
May sao tụi nó vẫn sống và khỏe mạnh.
Trưa ngày hôm sau, Ninh Tê cùng Ninh Trị Đông ăn cơm.
Buổi chiều Ninh Trị Đông có việc phải rời khỏi Nam Thành nên Ninh Tê đến Thanh Hạnh Đường tìm Ôn Lĩnh Viễn và Trì Tiểu Viên.
Thanh Hạnh Đường vẫn duy trì sự trang nghiêm của một nhà thuộc đông y.
Dù không hề trang trí theo phong cách Giáng Sinh nhưng trên bàn gỗ ở phòng chờ vẫn có rất nhiều thiệp chúc mừng, bưu thiếp và quà tặng, tràn ngập không khí lễ hội.
Trong lúc Ôn Lĩnh Viễn và Tiểu Viên xoay vòng vòng thì Ninh Tê tìm thấy một hộp chocolate Godiva trong đống quà đã mở, liền lấy ra ăn luôn.
Trời bên ngoài quá lạnh nên Phục Linh cũng không đi chơi mà cuộn mỉnh ở một góc, ngủ gật.
Ninh Tê ngồi một hồi cũng cảm thấy chán nên đứng dậy, lượn một vòng.
Ở phòng châm cứu, cô nhìn thấy bóng dáng của Ôn Lĩnh Viễn và Trì Tiểu Viên.
Thấy cả hai vẫn còn bận nên cô không đến làm phiền mà đi lên lầu hai.
Trên bàn trà lầu hai cũng có một ít quà, còn có bưu thiếp người bệnh viết cho Ôn Lĩnh Viễn.
Vì để mở nên Ninh Tê có thể nhìn thấy những câu như “Diệu thủ hồi xuân”, “Hành y tế thế”,… đều là mấy câu miêu tả khí chất trên người Ôn Lĩnh Viễn.
Sau khi ngồi xuống bàn trà theo thói quen, Ninh Tê gửi Wechat cho Ôn Lĩnh Viễn, hỏi: “Em có thể ngủ trưa ở phòng anh không?”
Hai mươi phút sau vẫn chưa thấy Ôn Lĩnh Viễn trả lời, Ninh Tê biết anh rất bận nên cũng không hối.
Cuối cùng, thứ cô nhận được không phải câu trả lời mà tiếng bước chân ngoài cửa.
Ôn Lĩnh Viễn đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, lười thay giày nên không bước vào, chỉ đứng đó, cười nói: “Em đến từ lúc nào vậy?”
“Khoảng nửa tiếng trước.” Ninh Tê đứng lên.
Anh đang mặc áo blouse trắng, trên mũi là cặp kính gọng, vẫn ung dung, dịu dàng như trong trí nhớ của cô.
Ôn Lĩnh Viễn chỉ tay vào cửa phòng ngủ: “Lần sau em cứ trực tiếp vào nhé, không cần hỏi anh đâu.”
Ninh Tê vừa nói, vừa lại gần anh: “Lỡ may anh giấu người trong đó thì sao? Không sợ em phát hiện à?”
Còn nhỏ mà lanh quá đi.
Ôn Lĩnh Viễn cười giơ tay gõ lên trán cô: “Em nghỉ ngơi trước đi, 6 giờ mình đi ăn tối.”
Ninh Tê tiến lên một bước, muốn ôm anh lại bị anh dùng tay ngăn lại, chỉ lên chiếc áo blouse trên người: “Bộ này không phải ngày nào cũng giặt đâu.”
“Em không chê.”
“Anh sợ em dính lên giường.”
“Á à, anh dám ghét bỏ em cơ đấy?”
Ôn Lĩnh Viễn cười nhéo cái má bánh bao: “Anh xuống trước nhé.”
Phòng ngủ được trang trí theo phong cách tối giản với bộ chăn ga gối nệm màu xanh biển.
Ninh Tê cởi áo khoác và áo len, treo lên giá treo bằng gỗ được đặt cạnh cửa.
Khăn trải giường có mùi bột giặt như trên quần áo của Ôn Lĩnh Viễn khiến cô cảm thấy như được nằm trong lòng anh, vô cùng an tâm.
Đến khi tỉnh dậy thì tấm rèm tối màu đã được kéo ra, không gian yên tĩnh, không biết là mấy giờ rồi.
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cô cùng với giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: “Dậy thôi nào, em không nên ngủ trưa lâu như vậy.”
Bây giờ, Ninh Tê mới nhận ra là mình bị Ôn Lĩnh Viễn đánh thức.
May mà ngoài phòng vẫn có chút ánh sáng, giúp cô nhìn rõ hình dáng của anh.
Có vẻ anh đang ngồi trên sàn nhà, hai cánh tay đặt lên giường, một bàn tay đang xoa đầu cô: “Chưa tỉnh ngủ à?”
Ninh Tê cầm lấy tay anh, nghiêng người, hôn lên, hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Hai tiếng.
Tối qua nói ngủ ngon xong em không ngủ ngay đúng không?”
Ninh Tê cười nói: “…… Không chỉ đêm qua mà tối nào em cũng vậy.
Lúc nào cũng phải xem vài video, lướt lướt Weibo rồi mới ngủ được.”
Ôn Lĩnh Viễn hơi bất lực: “Em cứ ỷ mình còn trẻ đi.”
“Anh tan làm rồi à?”
“Chưa.
Thấy em không nhắn gì nên anh lên xem thử.” Anh dịu dàng trả lời.
Anh giơ tay giữ nút đèn bàn: “Anh bật đèn nhé?”
Cả phòng sáng lên, Ninh Tê thấy anh không còn mặc áo blouse trắng, có lẽ đã cởi ra trước khi vào phòng.
Ngủ quá lâu khiến Ninh Tê có chút choáng như say rượu liền mượn cơ hội làm nũng: “Em muốn ôm ôm cơ.
Còn muốn hôn nhẹ nữa.”
Ôn Lĩnh Viễn nở nụ cười cưng chiều, anh đứng lên, chống tay lên mép giường rồi cúi xuống.
Một nụ hôn ấm áp xen lẫn dịu dàng, Ninh Tê chạm vào bả vai rắn chắc dưới lớp áo len.
Cô lén mở một mắt, quan sát hàng lông mi cong dài.
Anh hôn rất nhập tâm.
Sau khi rời giường, Ninh Tê ôm di động chơi trong lúc đợi Ôn Lĩnh Viễn và Trì Tiểu Viên tan tầm.
Đúng sáu giờ tối, ba người xuất phát.
Ninh Tê chưa từng gặp vợ chồng Ôn Tế Thâm, nghe Tiểu Viên kể rằng Ôn Tế Thâm đã mập ra ở tuổi trung niên.
Sau khi gặp mặt mới biết chị ấy nói đúng.
Quả là anh ấy khá béo nhưng mà là một ngài béo vui tính.
Vợ của Ôn Tế Thâm họ Kiều, có mở một lớp học làm bánh, các học viên đều gọi chị ấy là “cô giáo Kiều”.
Dần dần, mọi người đều gọi cái tên đấy, kể cả Ôn Tế Thâm.
Thỉnh thoảng Ôn Nam Xuyên và Ôn Bắc Ca cũng không biết lớn nhỏ mà gọi vậy.
Thế là Ninh Tê cũng thuận lý thành chương mà gọi chị là cô giáo Kiều.
Biệt thự nhà họ Ôn được trang trí theo phong cách Âu Mỹ, hoàn toàn khác với phong cách cung điện Châu Âu nhà Ninh Tê.
Để có không khí lễ hội hơn, họ đặt một cây lớn trong phòng khách cùng với vài hộp quà lớn nhỏ khác nhau.
Đằng sau có một lò sưởi được đóng kín, ngọn lửa đung đưa sau tấm kính khiến sử Ninh Tê thích thú.
Ở đây chỉ có vợ chồng Ôn Tế Thâm không biết Ninh Tê.
Ôn Lĩnh Viễn giới thiệu với họ, nói đây là con gái Ninh Trị Đông.
Cảm giác chỉ mình mình biết khiến Trì Tiểu Viên có cảm giác tự hào một cách khó hiểu.
Ông cụ Ôn và Bắc Ca đang chơi cờ vây, có vẻ là suýt thua nên ông cứ thở ngắn than dài mỗi khi một quân đổ xuống.
Ninh Tê tiến đến chào hỏi: “Cháu chào ông nội Ôn.”
Ôn Tế Thâm sờ đầu, khó hiểu cười hỏi: “Không phải cháu nên gọi ông cố giống Tiểu Viên sao?”
Ông cụ Ôn xua tay: “Không sao, Tiểu Ninh Tê muốn gọi thế nào cũng được.”
Ôn Lĩnh Viễn và Ninh Tê liếc mắt nhìn nhau.
Ninh Tê sờ sờ mũi, không phải cô cố ý mà là gọi ông nội Ôn quen rồi.
Chị Kiều đang ở trong phòng bếp chuẩn bị nướng bánh táo bèn gọi Nam Xuyên đến giúp.
Nam Xuyên đang chơi switch, miễn cưỡng đứng dậy, Ninh Tê kéo Tiểu Viên đi theo.
Chị Kiều và Ôn Tế Thâm kết hôn sớm, 22 tuổi đã sinh Nam Xuyên, nên năm nay mới hơn 40 tuổi.
Chị rất đẹp, không phải ở vẻ ngoài mà là khí chất.
Chị nói chuyện rất dịu dàng, nhưng khác xa sự dịu dàng mà xa cách của Ôn Lĩnh Viễn.
Chị Kiều cũng theo Tiểu Viên gọi Ninh Tê là “Tê Tê”, cười hỏi: “Tê Tê đã từng làm bánh chưa?”
Ninh Tê lắc đầu trả lời.
“Vậy…… Cô giao cho cháu một việc đơn giản,” Chị Kiều lấy ra ba quả táo, rồi đưa dụng cụ cho cô: “Cháu gọt vỏ trước rồi cô chỉ cho làm nhân bánh.”
*Bông: về cách xưng hô giữa vợ chồng Ôn Tế Thâm và Ninh Tê, hiện giờ hai người vẫn chưa biết NT là bạn gái OLV nên mình vẫn để là cô chú – cháu, khi nào họ phát hiện ra quan hệ của NT và OLV thì mình sẽ đổi lại.
Và lý do mình để Chị Kiều và để Ôn Tế Thâm là anh ấy cũng vì hai người là anh trai và chị dâu của OLV nên mình không muốn để là Bà Kiều và Ông Ôn, mặc dù tính về tuổi thì nên để xưng hô như vậy.
Trong phòng khách, Ôn Lĩnh Viễn đang trò chuyện với Ôn Tế Thâm.
Anh vẫn luôn chú ý đến Ninh Tê, sợ cô không thoải mái nên anh nhanh chóng kết thúc chủ đề rồi vào bếp xem thử.
Ninh Tê và Tiểu Viên đều mặc tạp dề màu xanh lá đậm, rất ra dáng học việc, nghiêm túc đứng ở quầy bếp, một người gọt táo, một người nhào bột.
Ôn Lĩnh Viễn bất giác mỉm cười, đến bên Ninh Tê, cười hỏi: “Đã quen chưa?”
Ninh Tê gật đầu, dường như không có thời gian để quan tâm anh, cô ngẫm nghĩ: “Em nghĩ quả táo nào rất ngon”.
Sau đó, cô quay đầu hỏi cô giáo: “Cháu có thể ăn thử không ạ?”
“Có thể, nhưng không được ăn nhiều nhé.”
Ninh Tê cầm lấy miếng táo cho vào miệng, gật gật đầu: “Ngon quá”.
Lúc này, Tiểu Viên xoay người, gọi chị Kiều đến xem độ dày của vỏ bánh.
Ninh Tê nhanh tay nhặt một miếng khác đưa đến bên miệng Ôn Lĩnh Viễn.
Anh ngẩn người một giây rồi há mồm cắn nó, còn tặng cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Ninh Tê chỉ cười, khẽ hỏi anh: “Ngon không?”
Ôn Lĩnh Viễn nâng tay xoa đầu cô, dặn dò: “Cẩn thận một chút.” Rồi xoay người rời đi..