Đến giờ ăn tối, trên bàn ăn được trải khăn caro sọc xanh trắng là đầy ắp những món ăn ngon miệng.
Khai vị với cá tuyết muối và củ cải bào.
Món chính là gà quay nguyên con ăn kèm khoai tây chiên và salad bắp cải.
Ngoài ra còn có xúc xích cuộn thịt xông khói, kế bên là hai chai rượu được ướp lạnh trong thùng đá.
Một chai là sâm banh dành cho các trưởng bối, chai còn lại là vang sủi dành cho mấy người trẻ.
Trong phòng bếp còn có bánh táo đang được nướng cùng với bánh kem nằm trong tủ lạnh làm món tráng miệng.
Một bàn đồ ăn này đều do Ôn Tế Thâm và vợ dày công chuẩn bị.
Đặc biệt là con gà nướng kia do một tay Ôn Tế Thâm chế biến.
Khi sắp xếp chỗ ngồi, dưới sự trợ giúp của Tiểu Viên và sự tính toán của Ôn Lĩnh Viễn, Ninh Tê ngồi xuống bên cạnh bạn trai.
Câu đầu tiên mà Ninh Tê hỏi Ôn Lĩnh Viễn khi ngồi xuống là: “Nhà anh ai cũng có thiên phú nấu nướng nhỉ.
Đều được di chuyền từ cô Ôn à?”
Ôn Lĩnh Viễn cười, nhỏ giọng hỏi: “Em vẫn gọi là cô Ôn à?”
“Chứ sao nữa? Không lẽ lại gọi giống anh?”
Câu chuyện bị cắt ngang bởi Ôn Tế Thâm: “Hai đứa đang nói gì vậy? —— Hôm nay là sinh nhật của Lĩnh Viễn, mọi người cùng nâng ly chúc mừng nào.”
Ninh Tê cũng còn nhỏ nên chỉ được uống vang sủi, là vị chanh dây, chua chua ngọt ngọt, rất bắt miệng.
Uống hơn nửa ly mà cô vẫn còn thèm.
Đối diện cô là hai anh em Nam Xuyên và Bắc Ca.
Không biết hai người họ có mâu thuẫn gì mà đang dùng dao nĩa làm vũ khí chiến đấu với nhau.
Mãi cho đến khi Ôn Tế Thâm quát lên bảo ngưng lại mới chịu dừng.
Ninh Tê cảm thấy thật hâm mộ.
Không biết bao lâu rồi cô mới được trải nghiệm bầu không khí gia đình ấm áp như này.
Từ sau năm mười hai tuổi, ngay cả đêm giao thừa cũng phải nghe Ninh Trị Đông và Hề Văn Ngọc cãi nhau.
Đã rất lâu rồi ba người họ chưa ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm.
Cô bắt đầu nhận ra thứ Ôn Lĩnh Viễn mang đến cho cô không chỉ là tình yêu mà còn là gia đình.
Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Tê.
Ôn Tế Thâm khó hiểu: “Không phải đủ rồi sao? Còn ai nữa?” Ông buông nĩa, đứng dậy, đi mở cửa.
Sự chú ý của mọi người đều đặt lên cánh cửa, Ninh Tê cũng vậy.
Một người phụ nữ với mái tóc đen dài mặc một chiếc áo len cổ cao, phối với chân váy bước vào.
Lớp trang điểm tinh xảo làm nổi bật gương mặt xinh đẹp mà không hề lộ ra dấu vết của việc trang điểm.
Một tay cầm một chai rượu nho, tay còn lại bưng đĩa bánh quy việt quất, nhìn chị Kiều cười, nói: “Tôi có nướng một ít bánh quy, nên muốn mang đến mời cô giáo Kiều nếm thử.” Đồng thời, quay sang nói với cả gia đình: “Giáng sinh vui vẻ.”
Nam Xuyên và Bắc Ca đều biết đây là ai.
Họ gọi tên tiếng Anh của cô ta là “Vera” và đáp lại bằng câu “Giáng sinh an lành.”
Chị Kiều đứng dậy nhận lấy cái đĩa, cười nói: “Tôi đang nướng một ít bánh táo, lát nữa em mang về ăn nhé.
Vào đây uống ly rượu đi?”
Chị Kiều giới thiệu với mọi người đây là học viên của chị và cũng là hàng xóm trong khu.
Vera ngồi xuống, chỉ vào chữ “happy birthday” trên tường, cười hỏi: “Hôm nay là sinh nhật ai à?”
Khi biết được đáp án, Vera nhìn sang Ôn Lĩnh Viễn chúc: “Anh Ôn sinh nhật vui vẻ.”
Ôn Lĩnh Viễn lễ phép cười: “Cảm ơn, Giáng sinh an lành.”
Nháy mắt, Ninh Tê liền hiểu Vera này đến đây vì điều gì.
Quả nhiên, cô ta liền mượn cớ bắt chuyện với Ôn Lĩnh Viễn: “Nghe cô giáo Kiều nói về anh đã lâu, bây giờ mới có dịp diện kiến.
Nghe bảo anh Ôn làm trong ngành đông y nhỉ?”
Ôn Lĩnh Viễn gật đầu.
Vera cười nói: “Tôi thật sự rất muốn hỏi anh vài câu.
Không biết bình thường anh có thu phí tư vấn không?”
Ninh Tê vẫn luôn quan sát Vera, công bằng mà nói cô ta rất xinh đẹp, đẹp một cách đặc biệt.
Mũi cao, da trắng, còn có một mái tóc đen dài mềm mại.
Giọng nói thì dịu dàng, uyển chuyển.
Thật khiến người khác hâm mộ.
Ôn Lĩnh Viễn lại hoàn toàn không thấy vậy.
Ý đồ của đối phương quá rõ ràng, chắc chắn phải có sự cho phép của chị dâu thì cô ta mới có gan đến đây quấy rầy.
Ngay lập tức, anh cảm thấy bữa cơm này bớt ngon hẳn.
Tuy nhiên, sự giáo dục mấy chục năm khiến anh không thể bày sắc mặt, chỉ là ý cười đã nhạt đi vài phần: “Xin lỗi, tôi không có thói quen nói chuyện công việc trong lúc nghỉ ngơi.”
Để phá tan bầu không khí xấu hổ, chị Kiều đứng lên, cười nói với Vera: “Chắc là bánh táo cũng chín rồi đấy.
Em vào phòng bếp xem cùng tôi nhé.”
Một lát sau, Vera bưng một đĩa bánh táo đi ra, mỉm cười chào tạm biệt cả nhà.
Chị Kiều tiễn Vera đến cửa, vừa đóng cửa lại, Ôn Nam Xuyên đã ồn ào la lên: “Mẹ, mẹ lại mai mối cho chú rồi!”
Ôn Tế Thâm nói: “Trẻ con đừng nói lung tung.”
Quần chúng ăn dưa – Ôn Nam Xuyên vô cùng hưng phấn hỏi người trong cuộc: “Chú thấy dì ấy thế nào? Ánh mắt của mẹ cháu còn ổn không?”
Bắc Ca tặng cho anh mình một ánh mắt xem thường: “Anh không thấy là chú đang khó chịu à?”
Ôn Tế Thâm ngăn hai đứa lại, hoà giải, rồi cầm dao chia gà cho mọi người.
Khúc nhạc đệm này cuối cùng cũng qua.
Ninh Tê vô thức cắt gà, do thất thần mà dùng lực hơi mạnh, tạo nên tiếng rít chói tai làm cô giật mình.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn sang, cô cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của anh, cho một miếng thịt gà vào miệng.
Ăn xong bữa chính, một chiếc bánh sinh nhật cắm cây nến số “32” được bưng ra.
Ôn Tế Thâm tắt đèn, chỉ chừa lại ánh sáng phát ra từ ngọn lửa trong lò sưởi.
Thời gian Ôn Lĩnh Viễn nhắm mắt rất ngắn nên mọi người đều nghĩ anh không hề nghiêm túc ước nguyện, chỉ nói đại một câu như “giàu nhanh sau một đêm” mà thôi.
Bánh kem khá nhỏ để tránh lãng phí lương thực.
Ăn xong, mọi người sôi nổi tặng quà cho Ôn Lĩnh Viễn.
Ninh Tê không mang quà đến vì cô biết thể nào Ôn Lĩnh Viễn cũng đưa cô về, đợi lúc ấy tặng quà cũng được.
Ninh Tê lẳng lặng ngồi một góc, ngây ngốc quan sát những ngọn lửa đang bập bùng.
———–
Nam Xuyên và Bắc Ca dọn dẹp bàn, Ôn Tế Thâm đi ra ngoài đổ rác, còn chị Kiều thì loay hoay trong phòng bếp.
Khi chị đang bỏ đồ ăn thừa vào túi rác, rồi cho đĩa vào máy rửa chén thì Ôn Lĩnh Viễn bước đến.
Chị biết Ôn Lĩnh Viễn đến tìm chị để tính sổ nên thẳng thắn trước: “Xin lỗi em, Vera cứ năn nỉ hoài làm chị khó mà từ chối.
Chị nghĩ để cô ta gặp em một lần cũng tốt, như vậy sẽ hết hy vọng.”
Lần trước Ôn Lĩnh Viễn bị Ôn Tế Thâm lừa mời đi ăn trưa.
Đến nhà hàng mới phát hiện còn có một cô gái khác, cũng là học viên của chị Kiều.
Dù rất khó chịu nhưng anh không thể phất tay áo mà bỏ đi được, chỉ đành ngồi xuống ăn cho xong bữa.
Anh tin với thái độ lần đó của mình thì mọi người cũng hiểu rồi.
Chỉ là do chị dâu quá hiền, không biết cách từ chối người khác.
Giọng nói của Ôn Lĩnh Viễn nghiêm túc hơn thường ngày: “Sau này, nếu có ai còn làm phiền chị thì chị cứ nói là em có bạn gái rồi.”
Chị Kiều kinh ngạc hòi: “Thật à?”
Ôn Lĩnh Viễn tạm thời không trả lời, chỉ lướt qua vai của chị nhìn về phía cửa.
Ninh Tê đang đứng đó.
Cô đang muốn vào tìm người, ai ngờ vừa bước đến cửa thì tình cờ nghe thấy lời anh nói, làm cô hoảng sợ không thôi.
Cô điên cuồng vẫy tay, ra hiệu cho anh dừng lại.
Ôn Lĩnh Viễn không kịp kiềm lại nụ cười trên môi: “Thật ạ.”
“Là ai? Sao hôm nay em không dẫn đến?”
Ôn Lĩnh Viễn nói: “Có.
Chị quay đầu lại xem đi.”
Chị Kiều xoay lại thì nhìn thấy Ninh Tê chưa kịp chạy trốn.
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại.
Ninh Tê xấu hổ thả tay xuống.
Chị Kiều thảng thốt che miệng, cả buổi trời vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này.
Hồi nãy, trên bàn ăn bà có hỏi tuổi Ninh Tê, mười chín tuổi, dù có lớn hơn Nam Xuyên một chút nhưng vẫn nhỏ hơn Tiểu Viên hai tuổi.
Không ngờ một người đàng hoàng, nghiêm khắc và có tính kỷ luật cao như Ôn Lĩnh Viễn lại làm ra chuyện kinh hãi thế tục như vầy.
Ninh Tê biết mình nên đến bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn, tự giới thiệu lại một lần nữa nhưng mà cô còn có nhiệm vụ khác.
Nhìn sang Ôn Lĩnh Viễn, cô khó khăn mở miệng: “À…… Ông nội Ôn muốn anh ra đánh cờ với ông.”
“Ừ.
Anh đi một lát sẽ quay lại.” Ôn Lĩnh Viễn đi về phía cửa, biết cô đang rất bối rối nên vươn tay xoa nhẹ đầu cô an ủi.
Ninh Tê do dự một chút rồi đi vào phòng bếp.
Chị Kiều mở lời: “Xin lỗi em, nếu biết trước thì chị đã không để Vera đến nhà rồi.”
“Không sao ạ.
Là do em.
Chúng em cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp để công khai nên mới giấu diếm.
Mong chị tạm thời giữ bí mật, đừng nói với ai khác, nhất là ông nội Ôn ạ.”
“Tất nhiên rồi.” Chị Kiều không phải người thích phán xét cách sống của người khác.
Nếu đây lựa chọn của Ôn Lĩnh Viễn thì chị sẽ tôn trọng.
Tất nhiên một phần cũng là vì ấn tượng ban đầu Ninh Tê mang đến cho chị rất tốt.
Cô ngoan ngoãn, thông minh lại hào phóng, hòa thuận với tất cả mọi người.
Không khó để hiểu vì sao Ôn Lĩnh Viễn lại thích cô.
Nếu năm đó tuổi tác là lý do để ngăn cản họ thì bây giờ không còn nữa.
Ôn Lĩnh Viễn nói đi một chút sẽ về mà mãi không thấy đâu, có vẻ là bị ông cụ Ôn giữ chân rồi.
Chị Kiều biết Ninh Tê đang rất xấu hổ nên để cô mang pudding chia cho mọi người, kết thúc cuộc nói chuyện này.
11 giờ tối, bữa tiệc Giáng sinh cộng sinh nhật của Ôn Lĩnh Viễn chính thức khép lại.
Ông cụ Ôn muốn ở lại đây nên Ôn Tế Thâm nhờ tài xế đưa đám Ôn Lĩnh Viễn về.
Chở Tiểu Viên về Thanh Hạnh Đường trước rồi lại chạy đến nhà Ninh Tê.
Vốn dĩ Ôn Lĩnh Viễn ngồi ở ghế trước, giờ lại chui xuống ghế sau.
Ninh Tê quay sang nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không thèm quan tâm anh.
Lạ cái là Ôn Lĩnh Viễn cũng chẳng bắt chuyện.
Vài phút sau, Ninh Tê bị sự tò mò dày vò, quay sang thì thấy Ôn Lĩnh Viễn đang chăm chú nhìn đồng hồ.
“…… Anh làm gì vậy?”
Ôn Lĩnh Viễn đáp: “Anh đang tính xem em giận anh bao lâu.”
Ninh Tê bị anh chọc cười, nguôi ngoai phần nào: “…… Em đã bảo là đừng nói mà sao anh cứ một hai phải nói vậy?”
Ôn Lĩnh Viễn cười cười: “Nếu anh không nói thì không phải bây giờ em sẽ càng tức giận hơn sao?”
“Anh nghĩ em sẽ ăn giấm của cô Vera xa lạ ấy à? Còn lâu nhé!”
“Ừ, em nói không thì là không.”
“Nghe giọng anh có vẻ không phục nhỉ?”
“Không có.” Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Không dám không phục.”
Ninh Tê tức giận, muốn nhéo anh lại bị anh bắt được.
Anh kéo tay cô chạm vào gò má đang nóng lên vì men rượu của mình, than thở: “Muốn đưa em đi ăn một bữa tối vui vẻ lại bị người không liên quan quấy rầy.”
Ninh Tê dịu lại, an ủi: “Không sao đâu…… Đúng là em hơi không vui nhưng giờ thì hết rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, đôi mắt đang ủ rũ sáng lên.
Anh dịu dàng tách từng ngón tay của cô ra, tặng cho lòng bàn tay một nụ hôn.
Mặc dù rất nhột nhưng Ninh Tê không rút tay lại.
Hôm nay Ninh Trị Đông không có ở nhà nên có thể chạy thẳng xe vào sân.
Ninh Tê bảo Ôn Lĩnh Viễn chờ ở phòng khách, rồi chạy lên lầu lấy quà cho anh.
Ôn Lĩnh Viễn ngồi một hồi vẫn không thấy cô đâu, nhìn xuống đồng hồ thì đã mười lăm phút trôi qua rồi.
Anh đứng lên, tiến đến ngắm nhìn bể cá.
Vài phút sau, tiếng bước chân rầm rầm vang lên, xoay lại thì Ninh Tê xách cả một cái vali xuống, dưới nách còn kẹp một hộp quà.
Ninh Tê đi tới, đưa quà cho anh.
Ôn Lĩnh Viễn đang ở do dự có nên mở ra hay không thì Ninh Tê chỉ vào một con cá màu nâu, hỏi anh: “Anh có thấy con cá này rất đặc biệt không?”
Ôn Lĩnh Viễn nghiêm túc quan sát, đáp: “Ban đầu anh thấy nó không có gì đặc biệt, nhưng nếu em đã nói như vậy thì nó phải rất đặc biệt.
Chắc là xuất thân của nó rồi.”
“…… Nói chuyện với người thông minh sao mà mệt quá đi.
Chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nhìn cô, có phần cảm động: “Không ngờ em có thể nuôi nó lâu như vậy.”
“Thật ra em chỉ đại thôi.
Ở đây có ba con màu nâu, em đã sớm không thể phân biệt được con nào với con nào rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn chăm chú quan sát rồi chỉ vào một con có đuôi đậm hơn: “Là con này.”
Ninh Tê kinh ngạc, “…… Thật à? Anh vẫn nhận ra à?”
“Chính là nó.”
Ninh Tê bật cười, là vì rượu sao? Sao mà lại ngây thơ thế này.
Cô nghiêng đầu, nhìn anh rồi chỉ vào cái vali: “Tối nay em muốn qua chỗ anh ngủ.”
Ôn Lĩnh Viễn im lặng vài giây mới nói: “Tối nay anh uống rượu.”
Ninh Tê cũng im lặng vài giây hỏi lại: “…… Vậy thì?”.