Sau khi ổn định tâm trạng, họ nhanh chóng thu dọn hành lý, lên đường ra sân bay đúng 4 giờ 30 như đã lên kế hoạch.
Ninh Tê hay đỏ mặt khi bị kích động, trên gò má phúng phính còn có xíu đo đỏ do bị nhéo.
Mở cửa ra, gió lạnh ùa vào, thổi đi hơi nóng trên mặt.
Không biết có ai như cô không? Vì không muốn xa người yêu mà suýt khóc.
Đỡ ngượng ngùng rồi cô mới quay qua ghế lái, nhìn Ôn Lĩnh Viễn, nói: “Có phải vừa rồi em hơi trẻ con không?”
“Anh chỉ nghĩ rằng nếu được quay ngược thời gian, được bé lại, chắc chắn anh sẽ làm một việc để giải quyết phiền não của em.”
“Việc gì?”
“Đó là vung tay, thu mua công ty mà em đang thực tập.
Sau đó, anh sẽ trực tiếp ký tên vào bảng điểm giúp em, để em khỏi phải vất vả như bây giờ.”
Ninh Tê cười ha hả: “Anh mà làm được như vậy thì sợ là ba em đã chẳng có cơ hội để quen biết anh rồi.
Lúc ấy, chúng mình làm gì còn gặp được nhau.”
“Cũng đúng.
Duyên phận gặp gỡ đều đã được trời cao an bài.”
“Nói đến đây” Ninh Tê đỏm dáng nhìn anh: “Em mới nhớ tối trước ngày đầu tiên đưa bà đến Thanh Hạnh Đường á, em có nằm mơ.”
“Mơ gì?”
“Em mơ thấy một tòa tháp cao màu trắng, rất cao.
Không biết vì sao em lại chạy về phía đó, nhưng chạy mãi mà vẫn không tới.
Sau này khi nhớ lại, em nghĩ đó là một giấc mơ tiên tri.”
“Vậy lời tiên tri đó có nói rằng sẽ có một ngày em ngồi bên cạnh anh kể về nó không?”
Ninh Tê cười đến hai mắt cong cong: “Em phát hiện anh theo chủ nghĩa vô thần nha.”
Chiếc xe chạy qua con phố sầm uất nhất gần đó, những cửa kính ven đường đều được trang trí theo chủ đề Giáng Sinh, Ninh Tê còn nhìn thấy một vòng hoa treo trước lối vào cửa một cửa tiệm.
Cô rất thích không khí náo nhiệt này.
Nhân lúc kẹt xe, Ôn Lĩnh Viễn tranh thủ thời gian nhìn cô, nghĩ rằng cô thích con gấu bông cao gần hai mét trong tủ kính, liền hỏi: “Muốn à?”
Ninh Tê vô thức gật đầu, một lát sau mới ngớ ra, quay sang hỏi: “Muốn gì cơ?”
Ôn Lĩnh Viễn cười: “Anh đang hỏi em mà.”
“Anh đang nói đến cái gì?”
Ôn Lĩnh Viễn chỉ vào cái cửa hàng gần đó: “Đây.”
“Oa, em có ngây thơ như vậy đâu?”
Ôn Lĩnh Viễn cười, không muốn tranh luận bởi anh chỉ cần lấy bộ đồ Pikachu và cây kem đánh răng trái tim kia ra là cô thua rồi.
Khi xe chạy đến ngã tư, mới nghe Ninh Tê lẩm bẩm: “…… Đúng là đáng yêu thật.”
Ôn Lĩnh Viễn không nhịn được mà bật cười.
Đoạn đường đến sân bay đủ dài để họ có nhiều thời gian nói chuyện.
Chủ đề xoay quanh việc Ninh Tê trải qua nghỉ đông như thế nào.
Ôn Lĩnh Viễn hỏi: “Anh nhớ hè năm ngoái em đã lấy bằng lái rồi nhỉ? Sau lại đi bộ đi học?”
“Nhà em gần trường mà, đi một xíu là đến.
Vả lại em cũng chẳng có xe.”
Thấy vẻ mặt suy tính của Ôn Lĩnh Viễn, cô vội vàng nói: “Anh đừng có mà mua xe cho em đấy nhé, em không lấy đâu.
Biết là anh có khả năng chi trả nhưng hiện tại em không có cách nào đền đáp nổi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười, đúng là anh có suy nghĩ này thật.
Lần trước khi Nam Xuyên la hét muốn đi chọn xe trước để lấy động lực thi đại học nên anh đã dẫn đến vài chỗ.
Ở đó, vừa nhìn thấy cái mini cooper màu dưa hấu thì trực giác đã cho anh biết rằng Ninh Tê nhất định sẽ rất thích.
Đến sân bay, Ninh Tê làm thủ tục xong vẫn còn dư một ít thời gian, đủ cho họ chào tạm biệt.
Mặc dù cô táo bạo hơn Ôn Lĩnh Viễn, nhưng cũng không thể bình tĩnh đứng hôn anh giữa chốn đông người này.
Thế nên, họ chỉ ôm nhau, vùi mặt vào lòng anh, nhân lúc anh mất cảnh giác, cô lén hôn lên sau vạt áo khoác đang mở rộng.
Ôn Lĩnh Viễn vẫn dõi theo bóng dáng của Ninh Tê.
Mãi đến khi cô qua cổng an ninh mới quay đi.
Trên đường trở về, Ninh Tê có nhắn cho anh một tin ngay lúc Ôn Lĩnh Viễn sắp chạy đến ngã tư.
Từ đây, đi thẳng là đến Thanh Hạnh Đường, còn quẹo trái là về nhà.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại quẹo trái trước, đi về khu phố nhộn nhịp hồi nãy, mua con gấu bông hai mét, chất kín dãy ghế đằng sau.
Về đến chung cư, khi vác lên lầu, Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy mình thật là ngây thơ.
Chắc chắn là lây từ Tê Tê rồi.
—————————–
Ôn Lĩnh Viễn không thể ra sân bay ngày Ninh Tê kết thúc kỳ thực tập, trở lại Nam Thành, vì anh bận đi công tác, hai ngày sau mới về.
Tô Dục Thanh xin nghỉ học một ngày, mang theo Tô Vũ Nùng, lái xe nhà đến đón Ninh Tê.
Đã nửa năm không gặp, không ngờ Tô Vũ Nùng lại thay đổi tạo hình, nhuộm một đầu xanh nhạt.
Ở trên xe, Ninh Tê nghiên cứu màu tóc ấy: “Nhuộm màu này có nhanh phai không?”
“Có chứ.
Lúc trước đậm hơn mà giờ hơi ngả vàng rồi.”
Ninh Tê vuốt nhẹ đuôi tóc, quấn vào tay, rồi lại thả ra: “Sao lại chọn màu xanh lá? Muốn cuộc sống tươi đẹp hơn à?”
“Tô Dục Thanh cũng từng hỏi câu này, cậu có biết kết cục của cậu ta là gì không?” Tô Vũ Nùng tặng cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Ninh Tê lập tức câm miệng, làm động tác kéo khóa.
Ngồi ở trên ghế lái, Tô Dục Thanh bật cười ha hả khi thấy Ninh Tê ăn mệt: “Ninh Tê, cậu với Ôn Lĩnh Viễn không tính mời tụi tôi ăn cơm à?”
“Có chứ, muốn ăn gì.”
Tô Dục Thanh nêu tên một tiệm đồ nhật với mức giá trung bình là 1500 tệ.
“Mơ tiếp đi.”
“Cũng đâu phải cậu trả tiền.”
“Tiền của Ôn Lĩnh Viễn không phải là tiền của tôi sao?”
Ninh Tê không mấy quan tâm đến vẻ mặt buồn nôn của Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng: “Có bản lĩnh thì hai cậu cũng tìm người yêu giống vậy đi.”
Tô Dục Thanh vẫn là kiểu phản ứng “thôi đi, cậu đùa à”.
Còn Tô Vũ Nùng lại khác, có chút bất an nhìn Tô Dục Thanh một cái, nhưng cũng không nói gì.
Giữa trưa, ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó Tô Dục Thanh đưa Ninh Tê về nhà, Tô Vũ Nùng cũng ở lại đó vì có chuyện muốn nói.
Sau một chuyến bay dài, Ninh Tê có hơi mệt nên muốn đi ngủ.
Cô tắm qua loa nhanh chóng, rồi thay một bộ đồ thoải mái.
Lúc bước ra, Tô Vũ Nùng đang nằm trên giường chơi điện thoại, Weibo của cô nàng có mười mấy vạn fans, 4 đến 500 người theo dõi, còn có nhiều nhóm họa sĩ lớn nhỏ khác nhau.
Chỉ cần rời xa điện thoại vài giây thôi là đã bỏ lỡ nhiều tin tức rồi.
Ninh Tê lấy mỹ phẩm dưỡng da từ vali ra, ngồi trước bàn trang điểm thoa kem: “Cậu muốn nói gì?”
Tô Vũ Nùng tắt di động, ngồi dậy, hành động này cho thấy việc sắp nói khá là quan trọng: “…… Có người theo đuổi tớ.”
Ninh Tê sửng sốt: “Rồi thì?”
“Tớ không biết có nên đồng ý hay không.
Mọi người đều nói tốt về cậu ấy, cũng rất đẹp trai, tính cách thì ôn nhu, tôn trọng tớ……”
Ninh Tê thầm mắng Tô Dục Thanh trăm ngàn lần, sau đó mới hỏi: “Tại sao cậu do dự.”
“Tớ không biết mình có thích cậu ấy hay không.”
“Không cần suy nghĩ, nếu cậu không biết có thích hay không thì chắc chắn là không thích rồi.”
“Thật à?” Tô Vũ Nùng hoang mang: “Nhưng mà lúc ở cạnh nhau tớ thấy rất thoải mái.”
Ninh Tê khẳng định cậu ấy do dự không chỉ vì mỗi nguyên nhân này.
Tuy nhiên, cô cũng không thể thay Tô Dục Thanh tỏ tình được, chỉ có thể nói: “Mặc dù không nên nhắc tới tên cặn bã này, nhưng cậu nhớ lại Diêu Chiêm Vân đi.
Sao cậu có thể không biết cảm giác thích là gì được?”
Tô Vũ Nùng thở dài một hơi, cong người về phía trước, vẫn vắt chéo chân, nhưng trán lại chạm giường, làm Ninh Tê suýt thốt lên vì thân thể mềm dẻo của cô nàng.
Ninh Tê và Tô Vũ Nùng ăn tối xong, hẹn ngày mai đi bảo tàng xem triển lãm, rồi nhờ tài xế trong nhà lái xe đưa cô bạn về.
Chuyện đầu tiên mà Ninh Tê làm khi Tô Vũ Nùng đi là lấy di động, gọi ngay cho Tô Dục Thanh: “Nửa năm qua cậu làm gì hả? Chiều nay Tiểu Vũ vừa nói với tôi có người theo tuổi, nó đang tính nên đồng ý hay không đó.”
Có vẻ Tô Dục Thanh còn định biện minh, nhưng sau khi nghe đến câu hai, cậu lập tức nghẹn đến thở hổn hển: “…… Thật à?”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Có tính tỏ tình nữa không?”
“Cậu có thể hỏi giúp xem cậu ấy có ý gì với tôi không?”
Ninh Tê sắp tức chết rồi: “Hay là để tôi tỏ tình dùm cậu luôn nhé.”
“Nếu cậu ấy không đồng ý thì chẳng phải tình bạn này cũng mất sao.”
Cái lời kịch cũ rich ấy càng làm Ninh Tê nổi điên: “Vậy chứ cậu ấy ở bên người khác thì còn làm bạn được chắc.”
Tô Dục Thanh có chút bực bội: “Được rồi, đừng la nữa, để tôi suy nghĩ.”
Ninh Tê trực tiếp dập điện thoại.
Một lát sau, cô lại gọi video cho Ôn Lĩnh Viễn.
Anh đang ở trong phòng khách sạn, mặc tây trang, trên cổ còn đeo thẻ hội nghị.
Anh nói: “Để anh thay đồ đã.” Rồi hướng camera lên trần nhà.
Ninh Tê nâng má, kể chuyện Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng cho anh nghe.
Ôn Lĩnh Viễn nêu suy nghĩ của mình: “Càng để ý lại càng cẩn thận.
Chuyện này cũng bình thường thôi.
Em chưa từng có tâm trạng này à?”
Nhờ anh nhắc mới nhớ, đúng là cô từng có cảm giác này, càng muốn có lại càng không thể nói ra.
Chỉ là cô rất tò mò: “Lúc ấy việc gì đã thôi thúc anh tỏ tình với em?”
“Sự sợ hãi mất đi lớn hơn mong muốn có được.”
Ninh Tê cười cười: “Kết quả của chuyện này, anh có muốn đánh cược với em không?”
“Anh không biết quá nhiều về họ, khả năng thắng không cao.”
“Vậy thì đặt cược khi nào Tô Dục Thanh sẽ tỏ tình đi.
Nhiều hơn một tháng với ít hơn một tháng, anh chọn cái nào?”
“Anh chọn cái em không chọn.”
“Anh nghiêm túc đi.”
Hình ảnh hơi rung lắc, Ôn Lĩnh Viễn một lần nữa xuất hiện trên màn hình.
Anh đã thay áo choàng tắm của khách sạn, cười nói: “Anh chọn ít hơn.”
“Đúng lúc em muốn chọn lớn hơn.
Với sự hiểu biết của em, hơn một năm rưỡi mà Tô Dục Thanh không nói ra thì trong khoảng thời gian ngắn cậu ấy cũng thể mở miệng được.”
Ôn Lĩnh Viễn không quan tâm đến kết quả: “Phần thưởng là gì?”
“Em có ý này nhưng sợ anh không dám.”
“Nếu đây là phép khích tướng thì em thành công rồi.”
Ninh Tê khá đắc ý: “Ai thua thì cầu hôn nhé.
Phải trước sự chứng kiến của trên mười người cơ.”
Ôn Lĩnh Viễn cười: “Như vậy là anh thắng rồi.”
Ninh Tê không hiểu gì.
Ôn Lĩnh Viễn giải thích: “Em muốn kết hôn với anh thì không phải anh lời to rồi à.”
Ninh Tê mím môi cười cười, vậy mà anh cũng tự hào được.
10 giờ sáng hôm sau, Ninh Tê đến điểm hẹn gặp Tô Vũ Nùng.
Tô Dục Thanh cũng ở đó, có vẻ là Tô Vũ Nùng gọi đến.
Chỉ là bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ, cả hai đều xụ mặt, chẳng nói với nhau câu nào, chỉ thỉnh thoảng giao tiếp với Ninh Tê.
Mà Ninh Tê bị kẹt ở giữa, không dám tùy tiện mở miệng.
Trước khi vào bảo tàng, nhân lúc Tô Vũ Nùng đi toilet, Ninh Tê hỏi Tô Dục Thanh: “Cãi nhau à?”
Tô Dục Thanh than thở: “Hôm qua tôi hỏi có người theo đuổi à thì cậu ấy đáp lại bằng câu ‘Liên quan quái gì đến cậu’.”
“Vừa lắm.”
Tô Dục Thanh ủ rũ, không có tâm trạng để cãi lại cãi lại.
Ninh Tê nghĩ đến lời Ôn Lĩnh Viễn nói, cảm thấy mình nên khuyên bảo vài câu: “Cậu luôn muốn xác định tâm tư của Tiểu Vũ nên cứ chần chừ mãi, nhưng chuyện tình cảm đâu phải là trò chơi mà cậu cứ thích chờ là được.
Nếu cậu cứ nghĩ mình còn thời gian thì sẽ để vuột mất cậu ấy vào tay kẻ khác đó.”
Tô Dục Thanh vẫn cúi đầu, không biết có vào được chữ nào không.
Ninh Tê thở dài, không thể chịu được vẻ mặt sầu thảm ấy nữa, đành nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ hỏi Tiểu Vũ giúp cậu được chưa?”
Im lặng một lát, Tô Dục Thanh lau mặt, ngẩng đầu: “Không, không cần.
Cậu nói đúng, bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu ấy nói rõ ràng.”
Ninh Tê trợn mắt há hốc mồm, không hiểu vì sao bạn mình lại đột nhiên nghĩ thông: “…… Cậu ấy còn đang đi vệ sinh đấy!”
Tô Dục Thanh không nói lời nào, chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Cậu cứ đứng chờ ở cửa, Tô Vũ Nùng vừa ra đã bị nắm lấy tay, kéo chạy về phía cổng.
Tô Vũ Nùng không hiểu chuyện gì, hỏi mãi mà vẫn không nhận được câu trả lời.
Cứ như vậy, hai người biến mất trong tầm nhìn.
Ninh Tê: “……”
Có phải mình thua quá nhanh rồi không?
Mười phút sau vẫn không thấy ai quay lại.
Dù sao cũng tới rồi, Ninh Tê quyết định một mình đi xem triển lãm.
May mà cô đã đặc biệt mang theo một chiếc máy ảnh nên cũng không mấy cô đơn.
Triễn lãm này lấy chủ đề là “rắn”, quy tụ đủ loại tác phẩm từ điêu khắc, hội họa, đến hiện vật, trang phục, …
Phòng cuối cùng chứa đầy trang sức lấy cảm hứng từ rắn do BVLGARI cung cấp.
Một chiếc vòng cổ ngoằn ngoèo, khẳm ngọc bích nằm trong tủ trưng bày đã thu hút ánh nhìn của Ninh Tê.
Đang chỉnh cam để chụp thì đằng sau có người kêu cô: “Ninh Tê?”
Ninh Tê lập tức quay đầu lại, không ngờ rằng Chung Ánh đang đứng cách đó không xa.
Chị ta mặc một cái váy len màu cà phê nhạt, khoác bên ngoài là chiếc blazer màu trắng, vẫn nhã nhặn như vậy.
Nếu nói sự thay đổi lớn nhất thì đó là mái tóc dài đã được cắt ngắn đến mang tai.
Chị ta không đi một mình mà nắm tay một người đàn ông.
Người ấy có khuôn mặt điển hình của người Châu Âu, mũi cao, hốc mắt sâu với đôi mắt màu xanh xám.
Cô không chắc lắm nhưng có vẻ là người Italy.
Ninh Tê chào lại: “Chào chị.”
Chung Ánh nhìn cô, mỉm cười: “Có thể chiếm dụng một ít thời gian của cô không? Tôi muốn nói vài câu.”.