Ý của Hề Văn Ngọc là Ninh Trị Đông đừng xen vào bữa ăn này nữa, nói chuyện sau đi, ba người họ đã thành lập liên minh rồi.
Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng nể tình bạn bè với Ôn Lĩnh Viễn, ông chỉ đành để lại một câu: “Lĩnh Viễn, cậu không nên như vậy” rồi rời đi.
Ôn Lĩnh Viễn hẹn ông khi nào rảnh đi đánh tennis, ông cũng chỉ xua tay, không đáp lời mà quay đi.
Ninh Tê không sợ Ninh Trị Đông tức giận, tranh luận cũng là một cách để giao tiếp.
Bây giờ ông lại bỏ đi, khuôn mặt đen kịt, chẳng chịu nói gì khiến cô không biết phải làm sao.
Hề Văn Ngọc an ủi: “Ngồi xuống ăn cơm đi.
Tính tình của Ninh Trị Đông vẫn vậy, ai mà chịu nổi.”
Tâm trạng của mọi người đều bị ảnh hưởng, ăn bữa cơm cũng chẳng còn thấy ngon.
Vì không uống rượu nên Ôn Lĩnh Viễn lái xe đưa Hề Văn Ngọc về khách sạn.
Trước khi xuống xe, Hề Văn Ngọc cười nói: “Tôi có vài lời muốn nói với Ninh Tê.”
Không được dừng xe trước khách sạn nên Ôn Lĩnh Viễn đành đậu ở ven đường, nói với Ninh Tê sẽ chờ ở đó.
Hai người không đi vào sảnh, đứng trước cửa nói chuyện.
Hề Văn Ngọc duỗi tay chỉnh cổ áo cho Ninh Tê, con gái bà ngày càng duyên dáng, còn cao hơn bà nữa.
Vốn dĩ bà định nói ‘vì lúc nhỏ đã chịu một ít khổ sở, nên bây giờ mới ngày càng có phúc’, lại cảm thấy lý do thoái thác này khác gì được tiện nghi còn khoe mẽ, đành chỉ cười nói: “Mắt nhìn tốt lắm.”
Ninh Tê nhướn mày tự đắc.
“Cậu ta khá tốt nhưng mẹ có vài lời khuyên, yêu thì được chứ đừng kết hôn sớm quá.
Quan trọng nhất là, phải tự thân kiếm tiền, xây dựng sự nghiệp.”
Ninh Tê nghe hiểu: “Con biết rồi.”
Hề Văn Ngọc sẽ không ở lại Nam Thành quá lâu, điểm dừng chân tiếp theo đã được xác định.
Bà nhìn Ninh Tê thêm vài lần, muốn lưu kỹ hình dáng đó trong lòng.
Từ khi cuộc hôn nhân với Ninh Trị Đông tan vỡ, bà luôn tránh vướng vào những cảm xúc mãnh liệt, kể cả tình thân.
Vì không muốn lưu luyến quá nhiều mà bà đi thật nhiều nơi, không dám ở lại Nam Thành quá lâu, bởi bà biết, chỉ cần còn ở đó thì lòng bà sẽ càng vướng bận.
Khi thấy Ninh Tê dần lộ ra một số biểu hiện dưới ánh nhìn của mình, bà lập tức cắt ngang, hỏi: “Hai đứa đã làm chuyện kia chưa?”
Ninh Tê xấu hổ không trả lời.
“Phải bảo vệ tốt bản thân, biết chưa?”
“…… Vâng ạ.”
Ninh Tê hỏi Hề Văn Ngọc có phải sắp đi không, bà chỉ sờ đầu cô: “Mẹ lên phòng đây, con về đi.”
Ninh Tê không hỏi bà có ở lại ăn tết không vì cô biết bà sẽ không trả lời.
Đút tay vào túi áo khoác, một bước nhảy xuống bậc thang, cô tiêu sái tạm biệt: “Bye bye mẹ.”
Đèn xe của Ôn Lĩnh Viễn dừng ở gần đó nháy lên hai nháy.
Ninh Tê ngồi vào ghế phụ, cảm xúc chán nản dần lộ ra.
Ôn Lĩnh Viễn tưởng cô lo chuyện Ninh Trị Đông, liền nói: “Anh sẽ nói chuyện với ba em, đừng lo.”
Ninh Tê lại lắc đầu: “Không phải, em đang nghĩ về mẹ.
Em nhận ra, em không tài nào nói ‘con nhớ mẹ’ được.
Thật là buồn.”
Ôn Lĩnh Viễn biết cô chỉ cần người lắng nghe chứ không cần lời khuyên.
Suy cho cùng, trên thế giới này luôn có vài người không cách nào bày tỏ tình cảm của mình.
Nhân lúc Ninh Tê còn vài việc cần phải xử lý, Ôn Lĩnh Viễn về Thanh Hạnh Đường làm việc.
Buổi chiều, Ninh Tê về nhà trước.
9 giờ tối, Ninh Tê đang thảo luận món ăn cho đêm giao thừa với dì Thang thì Ninh Trị Đông về, trên người toàn mùi rượu.
Ông uống nhiều nhưng không say.
Tuy nhiên khả năng kiềm chế cảm xúc vẫn tệ hơn lúc tỉnh táo.
Ông gọi Ninh Tê ra, hỏi chuyện Ôn Lĩnh Viễn.
Dì Thang rót một ly nước ấm, ông uống được vài ngụm rồi đặt lên bàn trà.
Nhìn Ninh Tê ngồi đối diện đang lướt điện thoại, chẳng hề có ý định nói chuyện với mình liền nổi nóng: “Con bày cái thái độ gì đó?”
“Ba uống say rồi còn nói chuyện gì nữa?”
“Ông đây còn lâu mới say! Để điện thoại xuống.”
Ninh Tê đặt điện thoại lên bàn, khoanh tay, dựa người về phía sau.
Ninh Trị Đông nhìn chằm chằm cô, cố nén cơn giận: “Chuyện này là Ôn Lĩnh Viễn chủ động à?”
“Yêu đương thì làm gì có việc ai chủ động ai không?”
“Con dám nói đây là yêu đương? Hắn hơn con mười ba tuổi, còn từng đính hôn.
Hắn đây là đang lừa gạt một con nhóc mười mấy tuổi!”
“Không thể vì ba cũng nuôi mấy tình nhân sấp sỉ tuổi con mà nghĩ là ai lớn tuổi đều giống mình nhé!”
Mắt thấy Ninh Trị Đông định ném cái ly trên bàn, dì Thang nhanh tay lẹ mắt cầm lấy: “Tổng giám đốc Ninh, để tôi lấy cho ông ly nước ấm!” Đồng thời hướng mắt nhìn về Ninh Tê, ý bảo cô bình tĩnh nói chuyện, đừng tức giận.
Cha con hai người, thở phì phì trừng nhau.
Ninh Tê cũng không muốn làm mọi chuyện tệ hơn, ai bảo Ninh Trị Đông lại dẫm vào giới hạn của cô.
“Ba không thấy mình rất buồn cười à? Trước kia con gây rối ở trong trường học cỡ nào, ba đều chẳng quan tâm.
Bây giờ yêu đương thì lại quản, làm vậy để làm gì? Con thật chẳng hiểu tại sao ba lại tức giận nữa.
Vì con kiếm cho ba một chàng rể lớn hay là vì con sẽ biến ba thành trò cười trong vòng bạn bè?”
“Con thì biết cái gì! Ba là sợ con bị bán còn giúp người ta đếm tiền!”
“Bây giờ mới quan tâm không thấy muộn ư?” Ninh Tê kiểm soát được cảm xúc, chỉ là lại có chút bi ai: “Lúc bà bị bệnh, ba thuê du thuyền cùng người phụ nữ khác đi chơi, mặc kệ sống chết của bọn tôi, là ai giúp tôi? Có người yêu tôi, chăm sóc tôi, tôn trọng, cổ vũ tôi, vì sao tôi lại không thể thích? Cùng anh ấy yêu đương?”
“Con mới hai mươi tuổi, chưa hiểu gì là yêu!”
“Nếu ba hiểu thì sao lại phá tung cuộc hôn nhân với mẹ? Bây giờ mấy người đàn bà theo ba chỉ toàn là vì tiền……”
Chưa để cô nói xong, Ninh Trị Đông đã dùng chân đá đổ cái bàn trước mặt.
Ninh Tê tức giận nhặt điện thoại lên, xoay đi, cô không muốn lãng phí thêm một lời nào nữa.
“Con mẹ nó đi đâu?!”
“Đi tìm Ôn Lĩnh Viễn!”
“Đi đi! Có giỏi thì đừng về nữa!”
Ninh Tê chạy bình bịch lên lầu.
Nhét vội mấy đồ thường dùng vào vali, khóa lại rồi xách xuống.
Đến bậc cuối cùng của cầu thang, cô nhìn qua sô pha, thấy Ninh Trị Đông vẫn ngồi đó, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Ninh Tê không nói gì, kéo vali ra cổng.
Dì Thang đuổi theo, hỏi ngày mai bà đến rồi, phải làm sao bây giờ.
Ninh Tê nghĩ nghĩ nói: “Cháu sẽ nghĩ cách.”
Ninh Tê kéo vali đến bên hồ nước gần đó, mới gọi cho Ôn Lĩnh Viễn.
Cô đặt hành lý qua một bên, ngồi xuống, nhìn về xa xa.
Mùa đông khiến mặt hồ càng thêm u ám.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe chạy đến.
Ninh Tê híp mắt, nhận ra đó là xe của Ôn Lĩnh Viễn.
Cô vội đứng dậy, vẫy tay ra hiệu.
Ôn Lĩnh Viễn dừng lại, xuống xe, kéo tay cô quan sát khắp người.
Ninh Tê cười nói: “Anh yên tâm, dù ba em có giận cũng không động tay đánh em.”
Ôn Lĩnh Viễn sờ gò má sắp đóng băng do gió lạnh, liền mở cửa ghế phụ, đẩy cô lên xe, rồi vòng ra sau, cho vali vào cốp.
Trở lại ghế lái, Ôn Lĩnh Viễn chỉnh điều hòa lên cao, xoa xoa hai bàn tay nhỏ, chờ ấm lên rồi mới khởi động xe.
Ninh Tê chưa định kể lể mà gọi về quê, bảo bà mai đừng lên, cô sẽ về ăn tết với bà.
Sau đó lại gọi cho tài xế của Ninh Trị Đông, nói không cần đón bà nữa.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô: “Không bàn bạc với ba à?”
“Không cần.
Mặc kệ ông ấy đi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười hỏi: “Cãi lớn lắm hả?”
“Cũng chỉ như hạt mưa sa thôi.
Có đợt còn căng hơn kìa.”
“Em có thể thuận theo ông ấy trước, đợi anh đến nói sau mà.”
“Không được.
Anh không biết ông ấy quá đáng thế nào đâu.”
Ôn Lĩnh Viễn muốn mọi chuyện được giải quyết sớm: “Để anh hẹn ông ấy ra nói chuyện.”
“Anh có nghĩ là sẽ không có kết quả gì không?”
“Anh chỉ làm tốt trách nhiệm của mình thôi.
Chúng ta nên đặt mình lên hoàn cảnh của người khác.
Nếu ông ấy có thể chấp nhận, trong lòng ông ấy cũng sẽ dễ chịu hơn.”
Ý ẩn sâu trong đó là, dù Ninh Trị Đông có chấp nhận hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Ninh Tê cười nói: “Thái độ của anh ngầu quá đi.”
Bây giờ đã muộn, không cần về Thanh Hạnh Đường nữa, Ôn Lĩnh Viễn trực tiếp lái xe về nhà.
Trên đường đi, Ninh Tê đã hạ hỏa hơn, còn định về đến chung cư sẽ đi ngâm nước nóng.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn WeChat từ Ninh Trị Đông: [Từ nay trở đi ba sẽ không cho con một xu nào nữa! Con tự mà suy ngẫm lại đi!]
Ninh Tê bật cười, đọc cho Ôn Lĩnh Viễn nghe: “…… Tổng giám đốc Ninh vẫn vậy.
Chẳng có gì mới.”
Cô mở tin nhắn, kiểm tra số dư trong tài khoản từ lần mua cuối, thấy hơi tiếc nuối.
Không còn nhiều tiền lắm, không thể hoang phí được.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô: “Nếu anh nói, anh muốn đưa thẻ cho em thì em có chịu không?”
“Đợi em tiêu hết tiền trong thẻ, bán quà anh tặng mà vẫn không đủ nuôi mình thì em sẽ đi tìm anh nhé.
Lúc ấy, anh không được từ chối đâu.”
“Sao mình không bỏ bớt mấy bước lặt vặt ấy nhỉ?”
“Vì em muốn giữ lại chút kiêu ngạo của mình.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười.
“Anh cứ yên tâm, em hiểu tính ba em.
Thể nào mấy ngày nữa cũng quên hết.”
Ôn Lĩnh Viễn không miễn cưỡng, chỉ trịnh trọng nhấn mạnh: “Em thích giữ mặt mũi đến lúc nào cũng được nhưng máy ảnh anh đưa thì nhất định không được bán nhé.”
Ninh Tê cười nói: “Em đùa thôi! Dù có tán gia bại sản, phải đến mức bán mình em cũng không bán quà anh đâu.”
Ôn Lĩnh Viễn lập tức ngăn lại: “Đừng nói bậy.”
Ninh Tê lấy đồ đi tắm.
Đang rửa mặt thì Ôn Lĩnh Viễn bước vào, đứng sau lưng, nhìn cô trong gương: “Anh có một đề nghị, không biết em nghĩ sao.”
“Anh nói đi.”
“Ngày mốt anh sẽ về quê với em để ăn Tết với bà.”
Ninh Tê nhìn chằm chằm anh trong gương: “Anh không thấy chuyện này rất không danh chính ngôn thuận à? Bà em sẽ rất bối rối đó.
Còn gia đình anh nữa chứ.”
Để phối hợp với câu cuối của cô, Ôn Lĩnh Viễn tỏ vẻ mặt buồn rầu.
Ninh Tê cười rộ lên: “Em thấy lời đề nghị này cũng tốt.”.