Ôn Hạc Đình nói: “Ninh Tê, cháu không cần phải bảo vệ nó.”
Ông trừng mắt nhìn Ôn Lĩnh Viễn, trách anh không biết chịu trách nhiệm, phải để cô gái nhỏ xông ra chắn đạn cho mình.
Ôn Lĩnh Viễn dở khóc dở cười, với anh mà nói chẳng có vấn đề gì khi phải thừa nhận những lời buộc tội này, ông nội có mắng thêm vài câu cũng được.
Anh chân thành đáp: “Ông nói đúng lắm.”
Ninh Tê lại lo lắng, bước lên phía trước, che chở cho Ôn Lĩnh Viễn: “Là cháu chủ động theo đuổi anh ấy trong một thời gian dài.”
Ôn Hạc Đình hỏi Ôn Lĩnh Viễn: “Ninh Tê theo đuổi cháu liền đồng ý sao? Không biết nghĩ lại về những quy tắc mà mình đã được dạy à?”
“……”
Ninh Tê cười nói: “Ông đừng để anh ấy nghĩ lại! Cháu vất vả lắm mới theo đuổi được, lỡ anh ấy từ bỏ thì phải làm sao.”
“Nó dám!”
Ôn Lĩnh Viễn liền cười hỏi: “Việc đã đến bước này, tụi cháu biết làm sao bây giờ? Thôi thì ông thành toàn cho tụi cháu đi.”
Ôn Hạc Đình không để ý đến anh, kéo Ninh Tê qua một bên, dịu dàng dò hỏi: “Cháu chủ động thật à? Cháu có bằng lòng không? A Viễn không ép buộc chứ?”
Ninh Tê còn định nói là mình ăn hiếp anh lại sợ Ôn Hạc Đình cảm thấy không nghiêm túc nên đành nghiêm trang trả lời là mình bằng lòng, không hề bị ai ép buộc.
“Vậy người nhà cháu có biết không? Họ nói gì?”
“Đều biết ạ, cũng đồng ý rồi.” Ninh Tê sờ sờ mũi: “…… Không dối gì ông, ông là người cuối cùng biết chuyện.”
Ôn Hạc Đình “Hừ” một tiếng, lại đưa mắt nhìn Ôn Lĩnh Viễn: “Nếu người nhà con bé đều đồng ý rồi thì ông cũng không nói gì nữa.
Nhưng cháu phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình, nếu sau này cháu làm gì có lỗi với Tê Tê, ông sẽ là người đầu tiên đứng ra xử lý cháu.”
Ninh Tê cảm thấy lúc này mình càng dựa dẫm sẽ càng làm Ôn Hạc Đình vui hơn liền ôm lấy tay ông, thân thiết nói: “Về sau ông nội sẽ là chỗ dựa của cháu!”
Quả nhiên Ôn Hạc Đình vô cùng hưởng thụ, dặn dò hai người dù Ninh Tê còn nhỏ, chưa thể kết hôn nhưng Ôn Lĩnh Viễn không được vì thế mà bắt nạt cô.
Nói chuyện xong, lúc đi ra ngoài, Ôn Lĩnh Viễn xoa bóp gáy của Ninh Tê, cười hỏi “Vui lắm à?”
“Cảm giác như em mới là cháu gái ruột vậy.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Sau này thể nào ông nội cũng khuyên em học Thái Cực kiếm.”
“…… Bây giờ đổi ý còn kịp không?”
“Không kịp rồi.” Anh mỉm cười, ánh mắt chắc chắn, không cho cô có cơ hội nói từ “Không”.
——
Ngày 6 tháng 5, Ninh Tê từ thành phố Sùng quay về Nam Thành.
Cuối cùng cô cũng có xe, do Ninh Trị Đông tài trợ, chính là chiếc mini cooper với thân xe bo tròn và hai chiếc đèn pha sáng như cặp mắt to mà Ôn Lĩnh Viễn nhìn trúng. Kiểu dáng dễ thương, nhỏ nhắn này rất được các nữ sinh yêu thích.
Tuy nhiên bạn đồng hành – Tô Dục Thanh lại cảm thấy chật chội.
Thân xe khá nhỏ, không gian ở ghế sau không đủ cho cậu để chân.
Cậu ta nhân cơ hội nói xấu xe của Ninh Tê, được mỗi cái vỏ ngoài đẹp còn lại chẳng ra gì.
Không đợi Ninh Tê lên tiếng, Tô Vũ Nùng ngồi ở ghế phụ đã mở miệng: “Nếu không quen thì tự bắt xe mà đi.”
Tô Dục Thanh lập tức im lặng.
Từ lúc quen nhau, cậu đã bị Tô Vũ Nùng ăn đến gắt gao.
Lần này, Tô Vũ Nùng và Tô Dục Thanh cùng cô về Nam Thành là vì “Mega Neon” sẽ mở một liveshow nhỏ ở đó.
Với tâm lý muốn thử, Ninh Tê đã gửi tin nhắn đến ca sĩ chính của ban nhạc kể về việc mình và người yêu đã trùng hợp mua cái CD của họ ở lễ hội năm đó.
Ngoài ra, người yêu cô còn mua hơn 10 bản khác.
Buổi liveshow này sẽ là khoảnh khắc tuyệt vời để cô thực hiện lời hứa cầu hôn của mình.
Nhắn xong, Ninh Tê thấy hơi làm phiền, muốn rút về lại không kịp.
Không ngờ, tối hôm ấy cô lại nhận được tin nhắn trả lời, nói anh ấy sẵn sàng cung cấp cơ hội này, còn bảo: “Cô gái được anh cầu hôn nhất định sẽ rất hạnh phúc”.
Ninh Tê gửi qua một tràng cười, nói mình là con gái.
Ca sĩ chính: “Wow, thật là rock and roll nha.” Sau đó, anh ấy cho cô WeChat của người đại diện để cô liên lạc rồi thảo luận chi tiết.
Ninh Tê lập một nhóm chat, thêm Tô Dục Thanh, Tô Vũ Nùng, Trì Tiểu Viên và cả anh em họ Ôn vào, gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn của cô với chàng ca sĩ cho họ xem.
Ngay sau đó, mọi người đồng loạt nhắn qua: [Đây có phải cảnh giới cao nhất của theo đuổi không?]
Ôn Bắc Ca ăn ngay nói thật: [Em cảm thấy danh tiếng của ban nhạc này không đủ lớn.]
Ôn Nam Xuyên đứng ra hoà giải: [Bắc Ca, nếu em không chịu sửa cái tính này, ra ngoài xã hội sẽ chịu thiệt đó.]
Nhóm chat hoạt động rất tích cực, Ninh Tê liên tục cập nhật tình hình giao tiếp với quản lý.
Kế hoạch cuối cùng chính là, trong thời gian tạm nghỉ, ban nhạc sẽ tổ chức một trò chơi nhỏ tên là “Me and The Neon”, mời vài bạn fan lên sân khấu, trong đó có Ninh Tê.
Liveshow sẽ được tổ chức vào tối thứ bảy, những người hâm mộ có mặt trên sân khấu cần đến duyệt vào sáng hôm đó để chạy kịp thời lượng chương trình.
Đưa Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng về nhà xong, Ninh Tê lái xe đến Thanh Hạnh Đường.
Khi rẽ vào một góc, cô có thể nhìn thấy những khóm hoa nhỏ màu tím mọc đầy trong sân.
Ninh Tê kéo vali vào trong, giữa đường gặp phải Trình Cảnh Thiên ở sảnh lớn.
Cậu ta mỉm cười hỏi cô có muốn gọi Ôn Lĩnh Viễn qua không.
“Không cần đâu, tôi lên lầu cất hành lý xong sẽ xuống tìm anh ấy.”
Trên bàn trà lầu hai có đặt máy tính của Ôn Lĩnh Viễn, vẫn chưa đóng lại, màn hình bảo vệ liên tục chớp nháy.
Ninh Tê muốn gập màn hình xuống, lại vô tình làm máy kích hoạt, hiện ra một video đang tạm dừng.
Hình ảnh trên cái video ấy quá quen thuộc khiến Ninh Tê sửng sốt.
Cô mỉm cười, cất hành lý, xuống tìm Ôn Lĩnh Viễn.
Ôn Lĩnh Viễn đang khám bệnh trong văn phòng, cuộc thăm khám có vẻ sắp kết thúc.
Bệnh nhân là một người mẹ dắt theo bé gái khoảng 7, 8 tuổi.
Ôn Lĩnh Viễn viết đơn thuốc cho hai người, bảo khi dùng hết liều này thì không cần đến nữa.
Bé gái đỡ mẹ đứng dậy, cầm đơn thuốc, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn Ôn Lĩnh Viễn, cất giọng trẻ con: “Bác sĩ Ôn có bạn gái chưa? Nếu chưa thì có thể chờ cháu lớn lên gả cho chú không?”
Ôn Lĩnh Viễn và người mẹ đều ngơ ngác, bà mẹ vội vàng che miệng con gái mình, cười nói với Ôn Lĩnh Viễn: “Bác sĩ Ôn đừng để tâm, trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ.”
Ôn Lĩnh Viễn cười, không hề lờ cô bé đi: “Xin lỗi, chú đã có bạn gái rồi, không thể kết hôn với cháu.”
Cô bé thở dài như người lớn: “Vậy được rồi, chú cũng không cần phải đợi cháu.”
Những y tá, bệnh nhân khác đứng đợi ở cửa đều bật cười.
Ninh Tê cũng vậy.
Ước chừng với hàng người ngoài cửa, Ôn Lĩnh Viễn sẽ không xong liền nên cô không vào làm phiền them mà quay về phòng nghỉ, nhắn cho anh người yêu một tin bảo cô đã đến.
Một lát sau, Tiểu Viên tranh thủ lúc rảnh rỗi qua đây.
Cả hai không hề nhiều lời, trực tiếp bàn chuyện cầu hôn.
Đang thảo luận hăng say thì có bóng người thấp thoáng trước cửa phòng nghỉ, hai người lập tức dừng lại, nhìn qua, hóa ra là Trình Cảnh Thiên.
Trình Cảnh Thiên định tìm Tiểu Viên nói chuyện nhưng thấy Ninh Tê ở đây, nên có chút ngại ngùng.
Sau vài giây xấu hổ, cậu đưa một tấm vé qua: “Tôi đã mua vé liveshow của Mega Neon, cô có muốn tối mai cùng đi xem không?”
Trì Tiểu Viên ngạc nhiên: “…… Cậu cũng thích ban nhạc này à?”
“Không phải,” Trình Cảnh Thiên cười thẹn thùng: “Mấy ngày nay cô thường xuyên nhắc tới nên tôi tưởng cô thích.”
Trì Tiểu Viên há hốc mồm, đưa mắt nhìn Ninh Tê cầu cứu.
Cô lỡ mua vé rồi, phải làm sao đây?
Ninh Tê cười hì hì cầm lấy vé, nhét vào tay Trì Tiểu Viên: “Tối mai Tiểu Viên rảnh, chị ấy nhất định sẽ đi!”
Trình Cảnh Thiên cười, nhìn Tiểu Viên nói: “Vậy chiều mai gặp nhé —— à, tối mai hình như tôi phải tăng ca.”
Ninh Tê hết sức vui mừng: “Không sao.
Tan ca xong rồi cùng đi luôn!”
Trình Cảnh Thiên vui vẻ gật đầu, nói: “Vậy tôi làm việc tiếp đây.”
Tiễn người đi rồi, Trì Tiểu Viên lật qua lật lại tấm vé trong tay.
Ninh Tê chống cằm nhìn cô, lộ ra vẻ mặt “Trẫm rất hài lòng”: “Hai người tiến triển nhanh ha?”
“Nhanh cái gì, em không thấy hai chữ ‘buồn rầu’ viết trên mặt chị sao?”
“Sao thế? Trình Cảnh Thiên không tốt à?”
“Cũng…… Không phải không tốt, chỉ là không phải gu chị.”
“Hình mẫu lý tưởng có quan trọng đến vậy sao?”
Trì Tiểu Viên thở dài, cất vé vào trong túi áo blouse: “Tính chuyện của em trước đi.”
Đang thảo luận đến khí thế ngất trời thì cửa lại mở ra, lần này là Ôn Lĩnh Viễn.
Ninh Tê vội thu giấy và bút trên bàn, đưa cho Trì Tiểu Viên cất vào túi.
Trì Tiểu Viên biết hai người có chuyện muốn nói nên tự giác tránh xa, còn cẩn thận giúp họ đóng cửa phòng nghĩ.
Ninh Tê nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Em chỉ vắng mặt một tí thôi đã có một đống hoa đào vây quanh anh rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn không hiểu gì.
“…… Trẻ con 7, 8 tuổi cũng không tha.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười: “Chờ lâu không?”
“Cũng may còn có Tiểu Viên nói chuyện phiếm.”
Ôn Lĩnh Viễn ngồi xuống cạnh cô, thấy chai nước đang uống dở trước mặt liền cầm lấy, mở ra, uống vài ngụm.
Ninh Tê xoa bóp vai cho anh: “Mệt lắm à?”
“Đáng lẽ còn định làm thêm giờ nhưng vừa thấy em thì muốn tan tầm ngay.”
“Thôi đừng, còn nhiều người đang đợi anh lắm.”
Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười, “ừm” một tiếng, nhưng không đi vội, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi tối nay muốn ăn gì.
“Về nhà ăn cơm hộp nhé? Em muốn ngủ sớm, ngày mai còn có việc.”
“Không phải em nói tối mai sẽ đi xem liveshow sao?”
“Là sáng mai có việc.” Ninh Tê không dám nhiều lời, sợ bị lộ, chủ động hôn anh một cái rồi đẩy anh đi giải quyết công việc cho xong.
6 rưỡi tối, Ôn Lĩnh Viễn xem qua danh sách bệnh nhân đã hẹn, tạm thời không ghi thêm.
Giao công việc đóng cửa cho Tiểu Viên, anh về Ninh Tê về trước.
Cất hành lý vào cốp xong, Ôn Lĩnh Viễn vòng ra phía trước, ngồi vào ghế lái.
Thấy Ninh Tê còn đang mân mê đai an toàn, anh nghiêng người qua, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại vòng ra sau gáy, một nụ hôn sâu rơi xuống.
Mới một tuần không gặp đã biến anh thành người hấp tấp..