Thái tử đứng ngoài cửa, thân thẳng như ngọc, ánh mặt trời chiếu vào trong vạt áo xanh nhạt của hắn, ấm áp không ngấm một chút lạnh lẽo.
Ta sửa sang lại vạt áo, ôn nhu, "Bái kiến thái tử điện hạ.
"
Sau đó như cũ không để Lý Hà vào cửa, ánh mắt liếc về phía sau, Bảo Châu ôm một quyển sách vội vàng đi tới.
Ta nhìn thái tử, "Khương phủ cũng có một số vật cũ Đông cung đưa tới, ta đã cho người suốt đêm sửa sang lại, điện hạ hãy cùng nhau mang về.
"
Theo thanh âm của ta rơi xuống, cửa lớn phía sau chậm rãi rộng mở, hiện ra bên trong một mảnh lớn nhỏ rương hộp, đám người Lý Hà kinh ngạc đến ngây người trợn mắt, ta tiếp nhận sổ sách trong tay Bảo Châu đưa tới cho Thái Tử.
Thái Tử rốt cuộc chăm chú nhìn ta liếc mắt một cái, không tiếp, "Ta không cần mấy thứ này, ngươi tự mình xử lý tốt đi.
"
Ta cũng không miễn cưỡng, đem quyển sách giao lại trên tay Bảo Châu, nhàn nhạt nói, "Thần nữ kỳ thật cũng không cần điện hạ trả lại những thứ kia, không bằng tìm một chỗ, toàn bộ ném đi.
"
Sau đó ở trong ánh ánh kinh ngạc đến ngây ra của đám Lý Hà, ta dịu dàng cười nhạt, "Ném xuống sông Vân Hà, điện hạ nghĩ sao?"
Ánh mắt thái tử khẽ nhúc nhích, có lẽ là không biết ta muốn làm cái gì, nhưng không có phản bác.
Xe ngựa phủ thừa tướng chậm rãi đánh tới, ta hướng thái tử nói, "Ủy khuất điện hạ tạm thời cùng ta ngồi chung một xe.
"
Hắn không nói gì, lên xe ngựa, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ xe.
Ta ngồi phía bên kia cách hắn xa nhất, cũng xốc màn xe lên ngắm nhìn đường phố bên ngoài, xe ngựa đi qua phố xá sầm uất, chậm rãi hướng về phía trước.
Có người nhận ra xe ngựa phủ thừa tướng phủ, càng ngày càng nhiều loại ánh mắt khác thường nhìn qua, ngầm chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Nhìn kìa, đó là xe ngựa Khương gia!"
"Khương gia?"
"Chính là thái tử phi tương lại bị chán ghét rồi vứt bỏ kia sao?"
Thanh âm linh tinh vụn vặt như có như không truyền đến, ta buông màn xe xuống, ánh mắt an tĩnh mà dừng ở trên làn váy.
Thái tử cũng nghe thấy mấy lời đàm tiếu kia, quay đầu nhìn lại nhìn ta, áy náy giải thích, "Ta không biết bọn họ tung tin đồn nhẩm như vậy, hôm nào ta sẽ phái người! ! "
Ta ngước mắt nhìn hắn, "Không có việc gì.
"
Một đường không ai nói chuyện.
Tới nơi, ta xuống xe ngựa, tầm nhìn trở nên rộng mở thông suốt.
Vách núi cao ngất đứng thẳng, cỏ cây um tùm.
Nhìn xuống dưới, dòng nước mênh mông, sóng biển cuồn cuộn.
Nơi này là thượng du sông Vân Hà, phía trên vách núi, là địa điểm lúc trước Dung Ngọc bị ám sát rơi xuống nước.
Hết chương 8.