Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi


"Ta hiểu ý của ngươi." Hạ Mộc vẫn ngữ khí bình thản: "Ta chưa đến nỗi bị tình cảm làm mê muội đầu óc, năng lực nhận thức cơ bản ta vẫn có, tạm thời không nói đến nhân phẩm của Quyển Quyển ra sao, mẹ, ngươi cũng không thể đánh đồng tất cả mọi người đi? Ba lúc trước không phải cũng lựa chọn tin tưởng ngươi sao? Ngươi đối với hắn cũng là thật tâm."
Tô Ngữ Mạt cười khổ một tiếng, muốn nói lại thôi, liếc nhìn nữ nhi một cái, cuối cùng nói thẳng: "Ngươi đã không nhỏ nữa, có một số việc, mẹ hẳn là cho ngươi nhận rõ hiện thực, thế giới bên ngoài không đơn thuần giống như ngươi nghĩ.

Ta và ba ngươi yêu nhau, đã hai mươi bảy tuổi rồi, trước đó thì sao?
Đoạn Khuynh Trạch vẫn chưa đăng cơ, ta làm cận vệ cho vương phi của hắn, cũng chính là vương hậu hiện tại, ngươi cũng gặp qua, nữ nhân có đôi mắt hoa đào, tên gọi Giang Ly.

A, xinh đẹp? Nàng lúc trẻ rất quyến rũ.

Ta trước nay chưa từng gặp nữ nhân xinh như vậy như vậy, con người nàng cũng ôn hòa, đối với ta đặc biệt tốt.

Ta có gần một năm thời gian, suốt ngày huyễn tưởng vương phi sẽ coi trọng ta, cùng ta bỏ trốn, hậu quả gì cũng không lo lắng.

Vương phi cũng giống như ngươi, là một omega cấp S, có thể dễ dàng khiến bất cứ alpha nào mất đi lý trí, ta một lần cho rằng bản thân hoàn toàn trầm luân, mãi đến khi quen biết ngươi ngươi ta mới dần dần quay về hiện thực – ta đối với nàng chỉ là một loại xung động trên sinh lý, căn bản không phải tình yêu, nếu như lúc trước thật sự phát sinh chuyện gì đó, ta và nàng sẽ hối hận."
Hạ Mộc có chút giật mình, trước kia cô cũng nghe qua một ít đồn đãi giữa vương hậu và mẹ cô lúc trẻ, vốn tưởng rằng đều là bịa đặt, không nghĩ tới, mẹ cô cư nhiên chính miệng thừa nhận lúc trẻ vọng tưởng.

Trong lúc khiếp sợ, trong đầu cô hiện lên đôi mắt hoa đào nhìn như thâm tình của Đoạn Tử Đồng...!
Chỉ là xung động sinh lý?
Hạ Mộc bỗng nhiên không xác định nữa, cảm giác lo lắng một lần nữa chiếm lĩnh trái tim.

Dừng hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh lên tiếng: "Mặc kệ nói như thế nào, vụ án của ba cần sự giúp đỡ, lúc này, chẳng lẽ không nên mượn càng nhiều lực lượng sao?"
Tô Ngữ Mạt liễm mi, phẫn nộ dần dần lắng xuống, lý trí trở lại, nàng quay đầu hỏi: "Ấu tể tóc quăn kia biết nội tình sao?"
Hạ Mộc lắc đầu: "Không biết, nhưng phương diện trinh sát hình sự của Quyển Quyển thực sự rất lợi hại, nhất định có thể giúp đỡ."
Tô Ngữ Mạt nặng nề thở dài.

Lúc quay về phòng ngủ, Hạ Mộc nghe Hạ Đóa Đóa gọi cô một tiếng.

Quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Đóa Đóa cụt hứng tựa vào chân tường, khuôn mặt u sầu hỏi cô: "Tỷ, điện hạ thật sự sẽ giúp chúng ta cứu ba trở về sao?"
Hạ Mộc giả vờ nghiêm khắc: "Ai bảo ngươi nghe trộm bọn ta nói chuyện."
Hạ Đóa Đóa bĩu môi: "Giọng nói của mẹ lúc phát giận, che lỗ tai lại cũng có thể nghe thấy, còn cần nghe trộm sao!"

Hạ Mộc bất đắc dĩ cười khổ: "Đi ngủ sớm một chút, đừng lo lắng, ba nhất định sẽ toàn bộ trở về, mọi việc rồi sẽ tốt thôi."
Trở lại phòng ngủ, Hạ Mộc ngồi trước máy tính, lấy lại tinh thần, lấy ví tiền ra, cầm một mảnh giấy được gấp kỹ, cẩn cẩn dực dực mở ra.

Chữ viết trên mảnh giấy vẫn còn rõ ràng.

"Quần áo và giày dép bản thân giữ lại đi, đừng bán, tiểu công chúa của chúng ta phải ăn diện thật xinh đẹp."
Hạ Mộc hé miệng mỉm cười, nhìn mảnh giấy nhỏ giọng nói: "Ba, ta nhớ ngươi."
Trên mảnh giấy dường như hiện ra thần sắc căm giận bất bình của lão ba, hỏi cô: "Cơm tối lại không ăn? Ngươi béo chỗ nào? Ngươi xem muội muội ngươi khỏe mạnh biết mấy, nàng không ăn kiêng, ngươi có gì phải ăn kiên!"
Khóe mắt Hạ Mộc nóng lên, không dám hồi ức nữa, cô đứng dậy từ trên giá sách lấy ra một quyển tự điển bìa cứng, cẩn thận kẹp tờ giấy vào.


Sáng sớm hôm sau, đoàn phim làm việc như bình thường.

Hiện tại rốt cuộc là ngày phân cảnh của nữ chủ nhiều nhất.

Cũng chính là phẩn cảnh diễn cùng người què dưới tầng hầm.

Hạ Mộc vẫn rất lo lắng về cảnh này, sợ Quyển Quyển sẽ hôn cô trước mặt mọi người, không chịu mượn góc quay hôn giả.

Có chết hay không, hùng ấu tể đặc biệt không chịu thua kém, cư nhiên tranh thủ trước cảnh này, vỡ lòng.

Hiện tại, Hạ Mộc có thể thoả thích mà hồi hộp lo sợ rồi.

Cảnh thứ nhất, diễn chính là nữ chủ trong lúc tìm kiếm manh mối thất lạc cùng nam chủ, điện thoại cũng không thấy đâu, còn phát hiện dường như bị người theo dõi.

Tình thế cấp bách, nàng chạy trốn kêu cứu đến một khu nhà xưởng cũ, ở cuối hành lang, thấy cửa thang máy mở, bên trong đứng một bảo an.

Nữ chủ lập tức tiến lên cầu cứu, bảo an lập tức ấn chuông cảnh bảo yêu cầu trợ giúp, đồng thời che chở nàng trong ngực, đi đến tầng G.


Nữ chủ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện lúc bảo an ôm nàng ra khỏi thang máy, bước đi khập khiễng...!
Là người què đáng nghi kia!
Nhà xưởng cũ này căn bản không có bảo an!
Thiết bị cảnh báo trong tay người què cũng là một ngụy trang.

Lúc nữ chủ phát hiện bản thân rơi vào tay nhân vật phản diện, đã bị nhốt vào tầng hầm không một bóng người.

Lúc Hạ Mộc xem kịch bản, cảm thấy cảnh này quả thực giống như phim kinh dị, khiến nhân tâm bất định, nhưng lúc chính thức diễn trái lại không quá hồi hộp.

Bối cảnh ánh sáng mờ nhạt, tận lực xây dựng một bầu không khí bất an nguy hiểm.

Hạ Mộc dưới ống kính, điên cuồng chạy trên hành lang, không ngừng thở dốc quay đầu nhìn lại phía sau, lúc quay đầu lại, đúng lúc cửa thang máy mở.

Cửa thang máy cũ kỷ có chút chậm chạp, mở ra tựa như người chết giãy dụa, một người mặc chế phục, đầu đội nói bảo an, đứng thẳng tắp trong thang máy, cúi đầu, thấy không rõ thần sắc.

Hạ Mộc thở dốc lớn tiếng kêu cứu, bảo an chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra thần sắc hờ hững dưới vành nón.

Dung mạo thanh lãnh ẩn dưới vành nón, ánh sáng chỉ có thể chiếu đến sống mũi cao thẳng.

Nhân vật phản diện vừa xuất hiện, đoàn người vây xem ở hiện trường lập tức hoan hô!
Hạ Mộc không đành lòng nhìn thẳng.

Hùng ấu tể thực sự là trời sinh làm giá treo quần áo, một bộ đồng phục bảo an bình thường, chỉ cần tỉ lệ dáng người của nàng, mặc ra khí chất của đồng phục không quân...!
Người què trong tiểu thuyết, không phải thấp bé xấu xí, khuôn mặt âm lệ sao?
Có thể tôn trọng nguyên tác một chút hay không?
Hạ Mộc tư duy hỗn loạn, chăm chú nhìn đôi mắt hoa đào dưới vành nón, vỗ ngực thở dốc.


Ánh mắt của Đoạn Tử Đồng lướt qua máy quay ở xung quanh, cúi đầu nhìn về phía Hạ Mộc, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu còn không thoại, phải quay lại lần nữa."
Hạ Mộc lấy lại tinh thần, cuống quít đi vào thang máy, bắt lấy của Quyển Quyển, vội vàng nói: "Có người...!Có người theo dõi ta! Ta..."
Đoạn Tử Đồng nhìn ra con mèo ngốc quên lời thoại, thần sắc bình tĩnh mà gật đầu, ý bảo cô tiếp tục nói.

Đại khái là vừa chạy xong một đoạn đường, Hạ Mộc đại não trống rỗng, càng nóng lòng càng nói lắp: "Ta...!Ta..."
Nhìn thấy đạo diễn muốn hô 'cắt', khuôn mặt tối tăm buộc chặt của Đoạn Tử Đồng thư giãn, ánh mắt buông xuống nhìn Hạ Mộc: "Quyết định chạy lại một lần nữa?"
Hạ Mộc: "..."
"Cắt!"
Cũng may không cần phải chạy một vòng nhà xưởng, Hạ Mộc ảo não lặp lại lời thoại vài lần, chuẩn bị quay lại.

Quay lại một lần nữa, cô từ cuối hành lang chạy đến trước thang máy, thuận lợi diễn xong cảnh gặp gỡ nhân vật phản diện.

Cảnh tiếp theo, thang máy đến tầng hầm, cửa mở, Hạ Mộc được Đoạn Tử Đồng đỡ ra ngoài.

Mới vừa bước ra vài bước, cô khẽ dời ánh mắt, lúc phát hiện bước đi của bảo an khập khiễng, thân thể nhất thời run lên.

Không khí trong nháy mắt đọng lại.

Hạ Mộc dừng bước, trong lòng đã đoán ra người này chính là kẻ tình nghi theo dõi cô, không dám ngẩng đầu nhìn, run giọng lên tiếng: "Được rồi...Điện thoại của ta vẫn ở trên lầu, ta trở lên lấy."
Nói xong, cô run rẩy buông cánh tay bảo an ra, mới vừa xoay người, một bàn tay vô thanh vô tức nắm lấy thắt lưng cô, giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến.

"Không phải điện thoại của ngươi mất rồi sao? Bị kẻ sát nhân kia trộm đi rồi?"
Thân thể Hạ Mộc bị cánh tay kia mạnh mẽ xoay lại, kinh hãi ngừng thở, không thể tránh né mà đối diện đôi tử đồng âm lệ kia.

Đoạn Tử Đồng một tay ôm lấy thắt lưng cô, tay kia từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại màu bạc, lay động trước mắt cô, khóe môi nhếch lên, ngữ khí trêu tức: "Là muốn tìm cái này sao? Thế nào lại ở trong túi của ta?"
Hạ Mộc siết chặt nắm tay, gót chân chậm rãi lui về phía sau.

Trầm mặc vài giây, cô chợt đẩy Đoạn Tử Đồng ra, xoay người chạy về phía thang máy!
Nhưng mới vừa chạy hai bước, cổ tay đã bị người khác nắm lấy, kéo mạnh về phía sau, cả người cô ngã vào lòng Đoạn Tử Đồng.

"Buông!" Hạ Mộc điên cuồng giãy dụa, ngửa đầu la hét gọi tên người yêu: "A Phong! A Phong!"
Đạo diễn ngồi trước màn hình liên tục gật đầu, cảm thấy trong cảnh này, diễn xuất của Hạ Mộc có điều đột phá, có vẻ đặc biệt tự nhiên.

Nội tâm Hạ Mộc thập phần bình tĩnh, cô không phải lần đầu tiên giãy dụa trong tay hùng ấu tể, đã giãy dụa ra kinh nghiệm, cảnh này quả thực không hề có tính khiêu chiến, có thể bản sắc biểu diễn.


Đoạn Tử Đồng khống chế hai tay cô, cúi đầu kề bên tai cô, ngữ tốc cực nhanh thấp giọng thì thầm: "Không nên ồn ào, không nên ồn ào...xuỵt..."
"Thứ năm tuần trước, không phải ngươi ở trên xe đã cùng bạn trai ngươi phân tích, nói phạm nhân có khả năng là một kẻ bệnh tâm thần sao? Ngươi ồn ào như thế, ta sẽ phát bệnh, càng bệnh càng muốn giết người."
Hạ Mộc kinh hãi, nhất thời an tĩnh lại, mái tóc bị mồ hôi dính ướt dán lên gương mặt, thở cũng không dám thở mạnh, run rẩy tựa vào lòng Đoạn Tử Đồng: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
" Ngươi lập tức sẽ biết."
"Cắt!" Đạo diễn thần sắc kinh hỉ vỗ tay: "Cảnh này rất tốt! Phi thường tốt, cảnh tiếp theo."
Nhân viên vây xem cũng theo đó vỗ tay.

Tất cả mọi người vẫn chìm trong bầu không khí của cảnh vừa rồi, tiếng thảo luận cũng ép tới cực thấp.

Trên đường đến địa điểm quay chụp kế tiếp, Hạ Mộc kìm lòng không được mà cảm thán: "Quyển Quyển, ta thế nào cảm thấy ngươi đặc biệt thích hợp diễn vai biến thái đây?"
Đoạn Tử Đồng nghe vậy cười một tiếng, nghiêng đầu giả vờ nghiêm túc nhìn cô, sử dụng lời thoại nói: "Ngươi không nên kích thích ta, ta sẽ phát bệnh, càng bệnh càng muốn tiêu ký ngươi."
Hạ Mộc: "..."
Phân cảnh thứ hai.

Hạ Mộc bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp dưới tầng hầm, tay bị cột vào ống nữa trong góc tường.

Phân cảnh này đoạn trước hồi hộp, hậu kỳ thư hoãn, nữ chủ dùng ngôn ngữ trấn an người què biến thái giết người, hai người song song tựa vào góc tường nói chuyện phiếm.

"Bằng năng lực của ngươi, tương lại sẽ có tiền đồ tốt đẹp, ngươi có thể leo lên vị trí cao, nắm giữ quyền phát ngôn, mang oan khuất năm đó công khai trước mọi người, hà tất vì những kẻ đó đánh đổi sự trong sạch của bản thân?" Hạ Mộc nghiêng đầu thành khẩn nhìn chằm chằm người què.

"Dựa vào pháp luật?" Đoạn Tử Đồng cúi đầu, cười lạnh một tiếng: "Ngay cả cán bộ thôn đâm chết mẹ ta cũng chỉ có thể phán bảy tám năm tù, huống hồ đám đám súc sinh bao che cho nhau kia? Hành vi phạm tội của bọn họ hẳn là do ta đến phán xử, cũng phải trả giá bằng sinh mệnh, như vậy mới công bằng."
"Ta biết, nhỏ như vậy đã mất đi ba mẹ, ngươi nhất định chịu rất nhiều khổ cực." Ánh mắt Hạ Mộc ôn nhu nhìn người què: "Ta cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ ta qua đời lúc chín tuổi, ba cũng có gia đình mới."
Đoạn Tử Đồng: "..."
Hạ Mộc cũng nhận thấy không thích hợp..

Trầm mặc kéo dài đến ba giây.

Hùng ấu tể cuối cùng không nhịn được, quay đầu nhìn về phía con mèo ngốc: "Chín tuổi qua đời? Vậy tuổi tác lúc mẹ ngươi vỡ lòng nên phá kỷ lục thế giới rồi."
"Phốc!"
Nhân viên phụ trách âm thanh và ánh sáng không kiềm được, trong nháy mắt bật cười....!
"A a a a a!" Hạ Mộc tức giận đấm vào vai hùng ấu tể, lắc đầu sửa chữa lời thoại: "Mẹ ta qua đời năm ta chín tuổi! Là ta, là ta!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận