"Đúng vậy, mẹ ta cũng từng nói không muốn ta gặp ngươi, nhưng trong điện thoại là giọng nói của một nam nhân, còn có giọng nói của ba ta."
Hạ Mộc vừa nhớ đến tiếng kêu rên của ba cô trong điện thoại, đôi mắt liền ê ẩm.
Lúc đầu, cô thay quốc vương giữ bí mật, đơn giản chính là muốn đổi lấy sự bình an của người nhà, hôm nay thân cô lâm vào hiểm cảnh, cô đã không có gì phải che giấu nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Quyển Quyển: "Nếu như ta nói ra, ngươi hứa với ta là phải bình tĩnh xử lý, không nên chính diện xung đột cùng người kia, không nên đối chọi gay gắt, nếu vậy, ta và người nhà của ta đều sẽ gặp họa, ta vẫn giấu diếm chuyện này, cũng là bởi vì lo lắng như thế."
Quyển Quyển gật đầu: "Ai a?"
Hạ Mộc hạ giọng: "Là phụ vương ngươi."
–
Hạ Mộc không dám tính nợ cũ, sinh nhật bảy tuổi của Quyển Quyển, lời hứa lúc thực tập, nguyên nhân hai lần thất hứa, cô cũng không nói ra, chỉ thẳng thắn những việc sau khi cô trở về từ Ba Lan Đảo, gặp mặt quốc vương.
Cô phải để Quyển Quyển đề phòng quốc vương, lại không dám nói ra toàn bộ, nhưng muốn cầm một chút lợi thế, tránh cho hoàn toàn xé rách khuôn mặt, trở thành thịt cá trên thớt của quốc vương.
Phản ứng của Quyển Quyển tựa hồ rất căm tức, nhưng vẫn duy trì loại trầm mặc nội liễm của quý tộc thượng tầng.
Kiên trì nghe cô nói xong những chuyện từ sau khi rời Ba Lan Đảo về nước, Quyển Quyển chỉ trả lời: "Ta sẽ xử lý tốt chuyện này." Sau đó đưa cô về nhà, sau đó lại đến bệnh viện đón Trầm a di các nàng.
Hạ Mộc sau khi về nhà rửa mặt lên giường, cho rằng bản thân sẽ mất ngủ, nhưng cả đêm tinh thần căng thẳng khiến cô không còn chút sức lực nào vô lực đến gần như suy sụp, mới vừa nằm xuống chăn nệm mềm mại, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Hiếm khi được một đêm không mộng.
Từ trước đến nay cô quen tỉnh dậy trước năm phút khi đồng hồ báo thức reo lên, hơn nữa giấc ngủ không sâu, tiếng bước chân hơn nặng một chút cũng có thể đánh thức cô.
Nhưng sáng hôm nay, đồng hồ báo thức reo đến lần thứ ba, cô vẫn ngủ đến chết lặng, cuối cùng vẫn là Hạ Đóa Đóa lay cô dậy.
"Tỷ, đừng ngủ, có phải ngươi nên đến đoàn phim rồi không?"
Hạ Mộc mơ mơ màng màng tỉnh lại, giấc ngủ mức độ này, đối với cô mà nói, gần như là ngất đi một đêm.
Mở mắt ra, vẫn cảm thấy đầu óc ảm đạm, tứ chi vô lực, sức lực chống người ngồi dậy cũng không có.
Nhân sinh của cô lần đầu tiên uể oải muốn ngủ nướng như vậy, nhìn Hạ Đóa Đóa mặc áo ngủ đầu tóc rối bời, cô cũng bắt đầu hồi ức đến cuộc sống của lười nhác lúc nghỉ đông.
Càng nghĩ càng không muốn rời giường, nhắm mắt lại lục lọi điện thoại trên tủ đầu giường, gọi điện thoại cho trợ lý đoàn phim muốn xin nghỉ bệnh một ngày.
Trợ lý ngữ khí khuôn mẫu, nói là còn phải hỏi đạo diễn.
Sau khi cúp máy, năm phút sau điện thoại gọi lại, muốn Hạ Mộc khắc phục khó khăn, kiên trì một chút, không thể xin nghỉ, bằng không đình công một ngày tổn thất hàng vạn, sẽ trừ vào tiền thù lao của của cô.
Hạ Mộc ủy khuất muốn chết, muốn cắn răng nói: "Khấu trừ thì khấu trừ!"
Nhưng lời đến bên mép, vẫn bị câu 'tổn thất hàng vạn' kia nghẹn trở về, lẩm bẩm trả lời: "Cứ như vậy đi."
Trợ lý đoàn phim còn muốn xác nhận cùng cô, Hạ Mộc lại tựa như hờn dỗi mà cúp máy, ôm điện thoại nằm trên giường.
Giả vờ đáng thương với người của đoàn phim, căn bản là vô dụng.
Nhưng, có một người có thể dung túng cô, cô biết.
Cô có chút ý xấu nho nhỏ – cô quen biết vương trữ lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa từng cáo mượn oai hùm lãng phí biết mấy? Không bằng ngay hiện tại làm nũng một lần.
Giơ điện thoại lên, tìm được số của Quyển Quyển, gọi đi.
Nhịp tim không hiểu sao bắt đầu tăng tốc.
"Alo?"
Quyển Quyển còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói mơ hồ từ
bên kia điện thoại truyền đến.
Thân thể Hạ Mộc căng thẳng, giống như nhảy bale trên lưỡi dao.
Nắm chặt điện thoại, dường như học thuộc lòng mà nói một mạch: "Quyển Quyển ta không thoải mái muốn xin nghỉ một ngày nhưng đoàn phim không đáp ứng!"
Quyển Quyển: "..."
Một trận trầm mặc làm cho người ta xấu hổ....!
Hạ Mộc hối hận rồi!
Lập tức rời giường đi làm thì hơn!
Bị đoàn phim cự tuyệt không có gì đáng xấu hổ, nếu như bị hùng ấu tể phớt lờ....!
A a a a! Vì sao cô muốn tự rước lấy nhục đây!
Trứng Cuốn điện hạ mới vừa tỉnh ngủ, cung phản xạ có thể quay một vòng quanh mặt trăng.
Đối với Hạ Mộc mà nói, đối diện dường như trầm mặc nửa thế kỷ, thật ra chỉ là hơn mười giây mà thôi.
Cung phản xạ cuối cùng hoàn thành cuộc du hành toàn cầu, Quyển Quyển lấy lại tinh thần bật dậy từ trên giường, hỏi cô: "Khó chịu chỗ nào? Ta đón ngươi đi bệnh viện."
Gương mặt đỏ bừng của Hạ Mộc cuối cùng dịu đi một ít.
Được rồi, phản ứng của Quyển Quyển coi như đạt tiêu chuẩn, tựa hồ không nghe ra ý đồ cố ý cáo trạng của cô.
Hạ Mộc lắc lắc thân thể nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không có việc gì, chính là tối qua ngủ muộn, có chút mệt mỏi, đoàn phim lại không cho ta xin nghỉ bệnh..."
Đối diện lại trầm mặc nửa thế kỷ.
Gương mặt hòa tan hạ nhiệt lại lần nữa nung đỏ, Hạ Mộc rất thống khổ, quyết định sau này sáng sớm tuyệt không nói chuyện cùng hùng ấu tể phản ứng chậm một vạn nhịp nữa!
Đầu kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài của Quyển Quyển, tựa hồ còn có âm thanh trầm muộn khi nặng nề ngã xuống gối đầu.
Giọng nói của Đoạn Tử Đồng cũng mang theo lười biếng trêu tức: "Có phải ngươi muốn ngủ nướng hay không?"
Hạ Mộc: "..."
Nào có phong phạm của vương thất!
Trực tiếp chọc thủng tâm tư của người ta như thế, thực sự thích hợp sao!
"Mới không phải!" Hạ Mộc muốn đập đầu vào tường: "Ta là thực sự khó chịu!"
Tiếng cười nhạo của hùng ấu tể thông qua điện thoại, nện ở trên mặt Hạ Mộc.
"Biết rồi, tiếp tục ngủ đi, buổi trưa ta đến nhà đón ngươi, cùng ra ngoài ăn."
Hạ Mộc cúp máy, bĩu môi oán giận vài câu, trong lòng lại kiên định, trở mình, thản nhiên tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến hơn mười giờ, Hạ Mộc duỗi lưng, đứng dậy rửa mặt.
Cuộc gọi đe dọa tối qua buộc cô rời xa Quyển Quyển, khiến Hạ Mộc rất quấn quýt.
Trên lý trí, cô cảm thấy đây nhất định là âm mưu vụng về muốn giá họa cho quốc vương của đám người kia.
Trên tình cảm, cô lại yếu đuối tin tưởng, ba thật sự bị người của quốc vương giam giữ.
Hai cách nghĩ này, không ngừng giao chiến trong lòng cô, khiến cô ở vào ranh giới sụp đổ tinh thần, nhưng cũng không thể thổ lộ với mẹ cô.
Bởi vì một khi nói ra, mẹ cô căn bản sẽ không quấn quýt, mà sẽ lập tức nhận định, quốc vương đã bắt ba cô.
Hạ Mộc có thể cảm giác được, người Quyển Quyển hoài nghi là Trầm a di, cũng cho rằng quốc vương không hề có hiềm nghi.
Cho dù sau khi biết quốc vương từng âm thầm yêu cầu không nghi ngờ rời xa nàng, cũng không nghi ngờ hắn bắt ba của Hạ Mộc đi.
Trên tình cảm Quyển Quyển đối với phụ vương có thiên vị, cũng giống như nếu có người nói ba mẹ Hạ Mộc có hiềm nghi, Hạ Mộc cũng sẽ không tin tưởng.
Cho nên, phán đoán của hai bên đều có điểm mù, Hạ Mộc chỉ có thể dùng lý trí duy trì trung lập, từng bước tìm kiếm manh mối, đợi chân tướng lộ ra.
Về phần cuộc gọi đe dọa tối qua, cô không hề để ở trong lòng.
Đối phương không muốn cô ở bên cạnh cùng với Quyển Quyển, đơn giản là muốn cô lập cô, cắt đứt ngoại viện của cô, khiến cô hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng và bất lực.
Trễ như vậy, khẩn cấp trộm điện thoại gọi điện đe doạ cô, trái lại nói rõ đối phương tự mình rối loạn, cô dĩ nhiên sẽ không trúng kế.
Nếu như bọn họ thực sự muốn ra tay với ba cô, cũng tuyệt đối không thể bởi vì cô rời xa Quyển Quyển mà ngừng tay.
Hạ Mộc rửa mặt xong, chỉ thấy Trầm a di bưng chén khoai tây sốt ô mai đi ra.
"Mộc Mộc rời giường rồi, hiện tại không cần quay phim sao? Có đói bụng không? A di làm chút điểm tâm ngọt, lót dạ trước, lát nữa ăn cơm trưa."
"Không cần, cảm ơn a di, lát nữa ta muốn đi ra ngoài ăn."
"Là theo điện hạ ra ngoài?" Trầm a di cười hỏi cô.
"Đúng vậy." Hạ Mộc có chút chột dạ.
Bởi vì Quyển Quyển hoài nghi Trầm a di, cô hiện tại nhìn Trầm a di cũng không mấy bình thường, cảm thấy nàng tối qua bỗng nhiên phát bệnh có một chút đột ngột.
Uyển chuyển hỏi nàng: "A di, sức khỏe của ngài khá hơn rồi?"
"Đều là bệnh cũ!" Trầm a di cười ha hả: "Bệnh suyễn."
Hạ Mộc gật đầu, hỏi nàng: "Chuyện đó...!Chuyện tối qua vẫn chưa hỏi xong, đặc công kia, tên gọi là gì? Có thể nói cho ta biết sao? Ta cam đoan sẽ không nói cho người khác."
Trầm a di thở dài một hơi: "Thật ra ta đặc biệt không muốn mấy hài tử các ngươi liên can đến việc này, tên của người đó, ta đã nói cho mẹ ngươi biết, ngươi có thể hỏi nàng, để nàng quyết định có muốn cho ngươi biết hay không."
Hạ Mộc tâm trạng vui vẻ, nhưng nét mặt vẫn duy trì bình tĩnh, quay đầu đuổi theo hỏi Tô Ngữ Mạt.
Tô Ngữ Mạt rất phản cảm đối với việc nữ nhi tra hỏi bối cảnh của Trầm Tiểu Ngọc, lạnh nhạt nói thầm: "Ngươi không đi khuyên con nhóc tóc xoăn kia cầu bệ hạ thả người, ngược lại vội vã điều tra người trong nhà? Ngươi vẫn chưa lập gia đình, đã có cùng ý tưởng đen tối giống ngươi người của Đoạn gia?"
Hạ Mộc nhíu mày: "Mẹ, ngươi gần đây nói chuyện cũng quá khó nghe, ta chỉ là không muốn buông tha mỗi một đầu mối.
Từ lúc Trầm a di đến nhà chúng ta, chuyện lớn chuyện nhỏ không dứt, cho dù thực sự là quốc vương truy sát nàng, vậy ta cũng phải biết rõ bối cảnh của nàng trước đúng không?"
Tô Ngữ Mạt thấy cô tức giận, cũng ý thức được bản thân gần đây tựa như một khẩu pháo, thái độ cuối cùng hòa nhã lại: "Ta chính là muốn nhắc nhở ngươi, không nên hoàn toàn đứng ở góc độ của Đoạn Tử Đồng mà suy nghĩ, ngươi nhìn thấy không nhất định là thật, nghe thấy cũng có thể là lời nói dối, chỉ có người nhà mới sẽ không phản bội ngươi."
"Trầm a di của ngươi tối qua ở bệnh viện, đã nói cho ta biết thân phận của người trong sở đặc công kia, buổi sáng ta cũng âm thầm liên hệ hắn, xác nhận lời Trầm a di nói."
"Nàng không lừa gạt chúng ta, mật thư là đặc công kia đưa, năm phần thu nhập cũng là hắn cung cấp, tiểu tử kia lúc trước là thủ hạ của A Hằng, coi như là đồ đệ, là một người biết tri ân báo đáp."
Hạ Mộc rất ngạc nhiên vội hỏi: "Đặc công kia nói như thế nào? Cũng nói quốc vương là vì khơi dậy xung đột quốc tế, cố ý hãm hại ngươi và ba?"
Tô Ngữ Mạt cười lạnh một tiếng: "Ta đã sớm nói qua, việc này không giả được."
Hạ Mộc: "..."
Có cảm giác tuyệt vọng trèo non lội suối, cuối cùng lại quay về nơi xuất phát.
Sau lưng Hạ Mộc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy kết luận này chưa hẳn là đúng, đặc công kia, lẽ nào nhất định là trong sạch? Có thể là đồng bọn của Trầm a di?
Cô không dám nói ra suy nghĩ của bản thân, để tránh mẹ cô lại nói cô và Quyển Quyển 'có cùng ý tưởng đen tối'.
Hạ Mộc trở về phòng khách, sắp mười một giờ, cô có chút lo lắng, gọi điện thoại cho trợ lý đoàn phim, muốn biết Quyển Quyển có đứng ra xin nghỉ cho cô hay không.
Khác với sáng sớm, thái độ của trợ lý trở nên thân cận lại nhiệt tình, sau khi hỏi han ân cần đối với cô, còn nói chúc cô cuộc sống khoái trá, chờ mong sang năm vẫn có cơ hội gặp lại.
Vẫn có cơ hội gặp lại...!
Hạ Mộc ngũ lôi oanh đỉnh!
Lời này nghe vào, thế nào tựa như bộ phim đã đóng máy?
Hùng ấu tể sẽ không trực tiếp giúp cô hủy bỏ tư cách tham gia phim đi!
Cô chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày, không phải nghỉ ngơi cả đời a a a a!
Hai trăm vạn!
Thù lao hai trăm vạn a a a!
Hạ Mộc thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim, vội vàng giải thích với trợ lý: "Bệnh của ta đã tốt rồi! Ngày mai có thể tiếp tục công việc!"
"Không cần nữa, đoàn phim đã có an bài, xin ngài an tâm dưỡng bệnh!"
"Không không không! Ta không bệnh, bộ phim cũng quay hơn một nửa, thế nào có thể nói dừng là dừng! Cứ như vậy các ngươi phải bồi thường bao nhiêu tiền a!"
Trợ lý đầu tiên là sửng sốt một lúc, nhất thời cười nói: "Ngài hiểu lầm rồi Hạ tiểu thư, không phải ngừng quay, là sáng sớm điện hạ gọi điện thoại, yêu cầu đoàn phim lập tức đóng máy, đem bộ phim chia thành hai phần, chế tác hậu kỳ phần đã quay xong, bộ thứ hai phải đợi Hạ tiểu thư nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mới quay tiếp.
Phần thứ nhất của bộ phim này, xem như đã đóng máy rồi."
Hạ Mộc: "..."
Còn có thể như vậy?
Ngẫm lại vẫn cảm thấy không thích hợp, hỏi hắn: "Nhưng, quay hai phần, vậy cần gấp hai tiền đầu tư đi? Thù lao của Lưu ca cũng không ít..."
"Ai nha! Sao có thể để ngài quan tâm chuyện này đây!"
Trợ lý đoàn phim dị thường săn sóc lại kích động: "Mộng tưởng của người làm điện ảnh bọn ta, chính là làm ra một tác phẩm đả động nhân tâm, có thể chia làm hai phần, lại có thể lưu giữ từng hình ảnh quý giá, đây không phải tiền có thể đo lường được!"
Hạ Mộc: "..."
Đoàn phim tham tiền này, không thể nói nói với cô loại canh gà tâm linh về lý tưởng này.
Nếu như trợ lý không phải uống sai thuốc, vậy nhất định là Đoạn Tử Đồng cho bọn họ lợi ích lớn hơn!
Hạ Mộc luống cuống, cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được một đoàn phim?
Cô vội vàng phản bác: "Không thể! Ta phải tiếp tục diễn, đã sắp quay xong rồi, bỗng nhiên thêm gấp đôi đầu tư, sao có thể? Ta không muốn hãm hại đoàn phim các ngươi, ta muốn tiếp tục diễn, ta sẽ nói với điện hạ!"
"Ôi chao ôi chao! Đừng đừng đừng!"
Trợ lý nghe ra cô nói là thật, nhất thời sợ đến run rẩy, cũng không đàm luận về 'giá trị của lý tưởng' nữa, rốt cuộc trung thực thẳng thắn cùng Hạ Mộc: "Chúng ta sẽ không lỗ vốn! Hạ tiểu thư!"
"Phần đầu tiên công chiếu, có vương trữ tham gia, doanh thu phòng vé toàn cầu có lẽ sẽ không dưới mười vạn, hôm nay điện hạ chủ động yêu cầu tham gia tiếp phần hai, như vậy đến lúc đó, nhà đầu tư nhất định thu về đủ vốn lẫn lời, phiền ngài nghìn vạn lần đừng từ chối ý tốt của điện hạ, đoàn phim sẽ cho ngài mức thù lao phù hợp!"
Hạ Mộc: "..."
Vừa rồi là cô suy nghĩ nhiều rồi, chỉ nhớ rõ làm phim cần đầu tư, lại quên cũng sẽ kiếm được tiền.
Lúc trước Hải Ngạn Tảng Sáng công chiếu ở nước ngoài, chỉ là bởi vì lời đồn 'vương trữ Phục Áo đóng thế trong video hậu trường', doanh thu phòng vé phá vỡ kỷ lục.
Lúc đó, trên tiêu đề thời báo Lai Khắc Nhĩ, dùng 'doanh thu thế ký' để hình dung Hải Ngạn Tảng Sáng.
Mà bộ Dạ Mạc Tương Chi này vương trữ chính thức tham gia diễn xuất, tuyệt đối sẽ đánh vỡ kỷ lục của bộ phim trước, đoàn phim hận không thể quay nói thành một series bảy tám trăm phần, chỉ tiếc vương trữ không có nhiều thời gian như vậy.
Hôm nay Quyển Quyển chủ động yêu cầu chia làm hai phần, đoàn phim dĩ nhiên cầu còn không được.
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh tiếp nhận sự sắp xếp của đoàn phim.
Cúp máy, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, thù lao của phần tiếp theo, có thể là bao nhiêu đây?
Càng nghĩ càng hài lòng, ngồi trên sô pha cười khúc khích, cô sắp thành tiểu phú bà rồi.
Mười một giờ ba mươi, chuông cửa vang lên.
Hạ Mộc biết là Quyển Quyển, giành ra mở cửa, nhưng lại bị Tô Ngữ Mạt vừa vặn đi ngang qua chặn ở phía sau.
"Đón Hạ Mộc đi ra ngoài ăn? Vì sao phải đi ra ngoài ăn, trong nhà có sẵn cơm nước."
Vừa nhìn thấy quyển mao ấu tể ngoài cửa, Tô Ngữ Mạt liền thiết lập kết giới phòng ngự, trong đầu hiện ra hình ảnh, nữ nhi của nàng sau khi bị dụ dỗ lên giường thì bị vứt bỏ trong khách sạn, khóc rống nhảy lầu tự sát.
"Chủ yếu là vì công việc, ta muốn dẫn nàng ra ngoài, tìm manh mối liên quan đến vụ án."
Đoạn Tử Đồng đứng thẳng như gậy trúc, giống như học sinh sau khi thi trượt, giả mạo chữ ký của phụ huynh, đang chấp nhận khiển trách của chủ nhiệm lớp.
Nhưng điện hạ diễn xuất đúng mực, lời nói dối trên cơ bản ngay cả bản thân cũng tin.
Hạ Mộc bị mẹ ngăn ở trong phòng, cùng Quyển Quyển cách rất xa, giống như công chúa tóc dài bị giam trong lâu đài, hận không thể ném mái tóc ra để người trong lòng leo tường mà lên..