Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi


Hạ Mộc được hùng ấu tể từ trên cao ôm lấy, đôi cánh vũ động, lên cao gia tốc, lướt qua con hẻm tựa như mê cung, đến con đường lớn trước hẻm.

Cô được trực tiếp nhét vào trong xe mui trần.

"Quyển Quyển!" Hạ Mộc bái lấy cửa xe: "Ngao Cốc và Hạ Đóa Đóa còn đang ở trong tòa nhà, chúng ta đưa các nàng về nhà trước đi!"
Quyển Quyển cong khóe môi mắt nhìn phía trước, lập tức thắt dây an toàn, trong miệng hưng phấn mà lẩm bẩm: "Còn cần phải đưa về, các nàng bao nhiêu tuổi? Năm tuổi? Gọi điện thoại bảo các nàng tự đón xe trở về."
"Quyển Quyển!" Hạ Mộc còn muốn ngăn cản, nhưng xe thể thao đã phát sinh tiếng rít gào.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể gọi điện thoại liên hệ Hạ Đóa Đóa, mượn cớ nói bản thân phát hiện manh mối, cần khẩn cấp đi nơi khác điều tra, bảo các nàng tự mình về nhà.

Cúp máy, cô quay đầu nhìn Quyển Quyển.

Khuôn mặt đường nét tinh xảo có vẻ tinh thần hơn so với trước kia, vài sợi tóc xoăn rũ xuống khóe môi, hàng mi dài từng sợi rõ nét.

Hạ Mộc nghĩ thầm, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta chính là bị gương mặt này mê hoặc, nên mới điên cuồng như thế!
"Tại sao ngươi không nói lời nào?" Hạ Mộc cảm thấy khẩn trương.

Quyển Quyển ánh mắt thay đổi, cong khóe môi, tay phải buông tay lái, đặt lên tay trái của Hạ Mộc, nắm chặt, kéo tay cô đặt bên môi, khẽ hôn một cái.

Khuôn mặt Hạ Mộc nóng lên, Quyển Quyển từ trước đến nay chưa từng làm ra cử chỉ thân mật như vậy đối với cô.

Vẫn luôn cảm thấy, mọi việc đột nhiên thay đổi, cô có cảm giác lo lắng nói không nên lời, lại hỏi: "Quyển Quyển, ngươi thế nào không nói chuyện với ta?"
Hạ Mộc vẫn luôn là như vậy, lúc cảm thấy lo lắng, thích liên tục nói chuyện, như vậy mới có thể khiến trong lòng bình tĩnh lại.

Mà Trứng Cuốn điện hạ lúc này tâm tình dị thường hưng phấn.

Bởi vì chủng tộc khác biệt, Địch Hách Lạp thời kì viễn cổ, thông thường lúc tập trung vào con mồi, cảm giác hưng phấn đạt đến tột đỉnh.

Vào khoảnh khắc đi săn, Địch Hách Lạp phải yên lặng dang cánh, ngay cả tiếng hít thở cũng giảm xuống đến thấp nhất, xuất kỳ bất ý một kích phải giết, dùng đó đạt được mục tiêu tốc chiến tốc thắng.

Tập tính nghìn vạn năm qua này đã khắc vào trong gen, cho nên Địch Hách Lạp hiện tại, lúc kích động cũng sẽ biểu hiện đặc thù trầm mặc ít nói, thậm chí đánh mất năng lực ngôn ngữ.


Cho nên, Trứng Cuốn điện hạ hưng phấn quay đầu mỉm cười với Hạ Mộc...!
Hạ Mộc nóng nảy: "Ngươi tại sao không nói lời nào? Có phải ta đã đồng ý với ngươi cho nên ngươi sẽ không muốn dỗ dành ta thêm nữa có phải hay không?"
Quyển Quyển sững sốt, thu hồi nụ cười, môi mấp máy, muốn lên tiếng nhưng lại không thành công.

Hạ Mộc nóng nảy: "Ngươi dừng xe! Dừng xe!"
Thấy con mèo ngốc muốn đổi ý, cảm giác khẩn trương vượt quá hưng phấn, Quyển Quyển hắng giọng, hé môi, cuối cùng phát ra âm thanh: "Ngươi muốn ta nói gì?"
Hạ Mộc tức giận: "Ngươi chỉ muốn tiêu ký ta!"
Quyển Quyển khẩn trương đến thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, hỏi cô: "Ngươi không vui?"
Hạ Mộc xoay mặt đi.

Quyển Quyển nghi hoặc.

Trên xe một trận trầm mặc, Hạ Mộc dùng khóe mắt âm thầm nhìn phản ứng của hùng ấu tể, một hồi lâu, cuối cùng mới chờ lúc Quyển Quyển nói ra một câu trấn an ngắn gọn lại trắng trợn.

"Chờ xong việc, ta dẫn ngươi đi xem muội muội ta, bạch khổng tước, béo, khả ái."
Hạ Mộc: "..."
Cư nhiên đem muội muội ra làm tấm gỗ!
Nhưng thật sự dùng được, Hạ Mộc vừa nghĩ ấu tể khổng tước vừa ra đời, trong lòng đã nhịn không được trở nên ấm áp, hiếu kỳ hỏi Quyển Quyển: "Nàng phá xác đã bao lâu? Lông tơ mọc đủ rồi sao?"
"Sắp bốn tháng, không dễ đút sữa, đã phụ trợ hóa hình người, chưa ra lông tơ."
"Mặt nàng cũng rất tròn sao?" Hạ Mộc vô cùng hiếu kỳ, hỏi Quyển Quyển: "Trong tin tức có người nói nhị điện hạ là omega cấp S, có người nói là cấp SS, rốt cuộc cái nào mới là thật?"
"Cái gì gọi là khuôn mặt cũng rất tròn?" Trứng Cuốn điện hạ cười rộ lên, khởi binh vấn tội: "Vì sao muốn thêm từ 'cũng' khuôn mặt ta lại không tròn."
Dựa vào ấu tể mới sinh, Trứng Cuốn điện hạ dễ dàng công phá phòng tuyến của con mèo ngốc, dùng xe đua F2, thoáng chốc đến biệt thự ngoại ô.

Biệt thự xây dựng trên sườn núi, giống như một hòn đảo cô lập, bình thường xe cộ không có cách nào chạy đến.

Dưới sườn núi đào một đường hầm, có thể trực tiếp lái xe vào tầng hầm phía dưới biệt thự, cửa đường hầm có hệ thống giám sát bằng tia hồng ngoại, lúc xe thể thao nhất định của hoàng thất xuất hiện trong phạm vi giám sát, cửa tầng hầm sẽ tự động mở ra, xe có thể trực tiếp lái vào trong.

Mọi thứ đều là tự động, Hạ Mộc có cảm giác đang xem phim khoa học viễn tưởng.

Sau khi xe vào tầng hầm, đèn nhị cực trên tường phát sáng, có giọng nữ máy móc thông báo: hoang nghênh trở về.

Xe thể thao đi qua đường hầm, vào gara, sàn nhà là màu da cam, lát ba vòng tròn màu lam đường kính khoảng bốn mét, một trong số đó đỗ một chiếc xe, đầu xe đối diện cửa ra.


Quyển Quyển đậu xe trên một vòng tròn khác, lúc tắt máy, Hạ Mộc phát hiện xe chậm rãi xoay một vòng, cô khẩn trương quan sát xung quanh, mới phát hiện, đầu xe được tự động chuyển hướng về phía cửa ra.

Thì ra vòng tròn là tự động xoay tròn...!
Cái này tính là gara công nghệ cao sao? Hạ Mộc có cảm giác bước vào tương lai.

Xuống xe, Hạ Mộc theo Đoạn Tử Đồng đi vào thang máy, trực tiếp lên khu vực sinh hoạt của biệt thự trên sườn núi.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Quyển Quyển quay đầu nhìn cô, Hạ Mộc lui vào trong góc, lo lắng hùng ấu tể quá nóng lòng.

Quyển Quyển thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, mỉm cười: "Giáo viên sinh học có dạy ngươi hay không, không nên thử trốn chạy trước mắt Địch Hách Lạp, như vậy sẽ kích phát bản năng truy đuổi của đối phương."
Hạ Mộc giương cằm: "Ai muốn chạy trốn? Ta lại không sợ ngươi!"
Cửa thang máy mở, đại sảnh rộng lới thu hết vào đáy mắt.

Đập vào mắt là sắc điệu vàng trắng giao thoa.

Phía nam đại sảnh, có khu vực nghỉ dưỡng hình cung, cả mặt tường là một cửa kính thủy tinh tự động, có thể trực tiếp thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ bên ngoài.

Bể bơi xanh thẳm, cây kiểng cắt tỉa chỉnh tề, các loại hoa quý hiếm tranh nhau đua nỏ.

Lướt qua tầng tầng xanh biếc, nhìn ra xa, còn có cảnh sắc ngoại ô dưới chân núi trong sương mù dày đặc.

Hạ Mộc gần như nghỉ hè hàng năm đều sẽ đi du lịch các nơi, lẽ ra cũng không tính là kiến thức nông cạn, nhưng thấy cảnh tượng như vậy, vẫn bị chấn động không nhẹ.

Quả nhiên, từ xưa đến nay, vương thất đều là điển hình của lối sống xa hoa lãng phí.

Hạ Mộc vẻ mặt thán phục ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Quyển Quyển một cái, lê dép ngượng ngùng ngồi vào trước khu vực nghỉ dưỡng, cạnh một chiếc bàn tương tự quầy bar.

Vừa nhấc đầu, cả mặt tường đều là rượu mạnh, và một ít thương hiệu rượu đỏ chưa từng thấy.


Hạ Mộc còn đang bình phục tâm tình, bỗng nhiên cảm giác bản thân được khí tức quen thuộc nào đó bao phủ, cô khẩn trương nghiêng đầu, nhìn thấy hùng ấu tể một tay chống mép bàn bên cạnh cô, ánh mắt buông xuống tao nhã nhìn cô.

Vốn dĩ khung cảnh rất lãng mạn, hùng ấu tể lại đột nhiên cười một tiếng, hỏi cô: "Ta không biết uống rượu, ngươi có thể đến khu vực nước trái cây ngồi không?"
Hạ Mộc cười ra tiếng, nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Quyển Quyển lần đầu tiên uống rượu, nhìn có chút hả hê mà khiêu khích: "Ngươi uống rượu rồi, có phải cái gì cũng không biết làm nữa hay không?"
"Làm gì?" Quyển Quyển nâng tay ôm lấy thắt lưng cô, bỗng nhiên xoay người cô đối diện bản thân: "Ngươi dạy ta."
Hạ Mộc bất ngờ bị kéo mở hai chân, thân thể dán sát vào lòng Quyển Quyển, trái tim nhất thời đập điên cuồng.

Khẩn trương, hoảng loạn, không biết làm sao..

Dù sao cũng là lần đầu tiên, cô rốt cuộc vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, sợ đến cố sức xô đẩy, dép lên cũng đá rơi.

Nhưng Quyển Quyển ôm càng chặt hơn, Địch Hách Lạp mật độ cơ thể cao cứng rắn như thiết, có vẻ bất cận nhân tình.

Hạ Mộc sắp thở không nổi, trong giọng nói phát ra thương cảm, trong lúc hoảng loạn giãy dụa, đầu gối đụng phải sườn bụng của Quyển Quyển.

"Ách!"
Hai tay ôm chặt thân thể Hạ Mộc hơi buông lỏng, Quyển Quyển đau nhức buông tay, che sườn bụng bị cô đá trúng, cúi đầu, nhíu mày.

Hạ Mộc hoảng sợ, mới vừa bắt đầu khẩn trương, bỗng nhiên ý thức được, đây nhất định là của của hùng ấu tể!
Địch Hách Lạp sao có thể không chịu nổi một cước nhẹ nhàng này của cô!
Lại giả vờ thương cảm, muốn cô không nên phản kháng!
Hạ Mộc nhăn mũi, làm mặt quỷ: "Ta sẽ không mắc lừa!"
Quyển Quyển bưng sườn bụng, ngẩng đầu nhìn cô: "Nơi này có thương, ngươi còn đá ta."
"Thật sao?" Hạ Mộc hé miệng cười rộ lên, cố ý nhấc chân, dùng đầu ngón chân cố sức giẫm lên vị trí hùng ấu tể giả vờ thương cảm.

"Tê..." Quyển Quyển lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn về phía con mèo ngốc.

Thấy thế, trong lòng Hạ Mộc có chút kinh ngạc, diễn xuất của người này thực sự là ngày càng tăng trưởng, cô có chút bối rối.

Không cam lòng đứng dậy, khom lưng vén áo của Quyển Quyển lên, dự định tại chỗ vạch trần quỷ kế của hùng ấu tể!
Nhưng áo vừa nhấc lên, Hạ Mộc hấp một ngụm lãnh khí.

Trên sườn bụng trơn bóng, cơ bụng rắn chắc rõ nét, cư nhiên có một mảnh bầm tím!
Thực sự có thương tích?!
Hạ Mộc ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn Quyển Quyển: "Ngươi..

Ngươi thế nào bị thương? Ai đụng phải?"

Quyển Quyển bĩu môi, hất cằm rũ mắt nhìn cô: "Tối qua phụ vương đá ta."
Trái tim Hạ Mộc nhất thời siết chặt, đưa tay sờ vết thương: "Hắn đá ngươi làm gì!"
Quyển Quyển trả lời: "Tối qua ngươi nói hắn âm thầm đi tìm ngươi."
Hạ Mộc cả kinh: "Ngươi đi nói với hắn? Ta cũng đã nói ngươi đừng chính diện xung đột với hắn!"
Hạ Mộc lo lắng, bản thân vừa rồi lên một gối không phân nặng nhẹ, lần này nguy rồi!
Cô vội vàng cúi đầu xoa vết thương của Quyển Quyển: "Hắn sao lại động tay động chân! Ngươi cũng không nói cho ta biết, vừa rồi ta đá trúng chỗ này sao? Đau không..."
Nói còn chưa dứt lời, đôi bỗng nhiên bị che lại, hùng ấu tể dùng đầu lưỡi mềm mại đánh vỡ phòng bị của cô, mạnh mẽ tiến vào khoang miệng của cô!
Thân thể cứng nhắc của Hạ Mộc trong nháy mắt tê dại, được Quyển Quyển ôm vào trong lòng, không dám giãy dụa nữa, hai chân đặt lên hai bên hông của nàng.

Như là đang trả thù Hạ Mộc vừa rồi nhẫn tâm đá một cước, nụ hôn này kịch liệt mà bá đạo, gần như muốn cho con mèo ngốc hít thở không thông.

Cả người cô treo trên người Quyển Quyển, lảo đảo được ôm vào phòng ngủ, áo khoác bị kéo ra, cúc áo cũng kéo đứt hai cái.

Tay của Quyển Quyển từ vạt áo của cô chui vào, áp lấy khỏa mềm mại bên trái của cô.

"Umh..." Hạ Mộc bắt đầu run rẩy, nắm lấy cổ tay của Quyển Quyển, phí công khước từ, nhưng tuyến thể đã bị cổ khí tức xâm lực công phá, thân thể mềm mại thành một bãi nước, ngay cả chiều sâu tiêu ký ở bên dưới cũng bắt đầu mở rộng.

Cô nghe âm thanh long cánh chậm rãi mở ra, rất nhanh, ánh nắng ngoài cửa sổ bị che mất, cô được Quyển Quyển dùng long cánh vây lấy, không có không gian phản kháng.

Cô dần dần mất đi lý trí, trong mắt chỉ còn đôi tử đồng hưng phấn kia, tình cảm trong lòng dần bành trướng, miệng tuyến thể mở rộng, còn muốn chống cứ nhưng thân thể lại khẩn cấp không yên.

Hạ Mộc không khống chế được nữa, tin tức tố ngọt ngào lại nồng đậm đầy rẫy trong không khí.

Quyển Quyển càng trở nên cuồng vọng, lực đạo trên tay, dường như muốn bóp nát cô.

"A! Quyển Quyển...!Nhẹ một chút..." Hạ Mộc thở dốc cầu xin tha thứ, Quyển Quyển cũng đã nghiêng đầu vùi mặt vào sau gáy cô, triền miên lưu luyến liếm một cái!
"A..." Hạ Mộc đầu óc trống rỗng, hai chân kẹp chặt thắt lưng của Quyển Quyển, vẫn chưa kịp thở dốc tuyến thể bỗng nhiên bị cắn vào.

"A!"
Một cổ tin tức tố kịch liệt rót vào thiển độ tiêu ký sau gáy cô.

Lần đầu tiên.

Hòa hợp cùng người trong lòng.

Một loại cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có, khiến cô hoàn toàn mất hồn......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận