"Không cần." Quyển Quyển có chút co quắp bất an: "Không có gì phải xem xét lại, nàng tốt, ta thích...!Mọi thứ, mọi thứ thuộc về nàng."
Tô Ngữ Mạt không lập tức đáp lại, tựa hồ đang đợi Quyển Quyển nói ra đáp án cụ thể hơn nữa.
Trầm mặc.
"Chỉ như vậy?" Tô Ngữ Mạt khẽ động đuôi lông mày, ngữ khí xen lẫn vài phần trào phúng: "Câu trả lời này nghe ra có chút miễn cưỡng, ta không có cách nào an tâm."
Quyển Quyển thần sắc càng thêm kinh hoảng, lỗ tai run lên, quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc.
Hạ Mộc vẫn luôn có thể từ đôi tử đồng kia, đọc ra nội dung tình cảm vô cùng trừu tượng mà hùng ấu tể muốn biểu đạt.
Chính là loại ánh mắt giống như từ nay về sau không được ăn bánh pudding nữa, Quyển Quyển thật sự bối rối.
Lúc ánh mắt chạm nhau, bất an trong lòng Hạ Mộc nhất thời tan biến, cô kiên định quay đầu nhìn về phía mẹ mình, trả lời thay Quyển Quyển: "Câu trả lời này không miễn cưỡng, tình cảm vốn dĩ cũng chỉ có bản thân mới biết được là thích hợp hay không, ngài nói lúc trẻ tuổi, từng gặp gỡ người có ưu tú trên rất nhiều phương diện, nhưng cuối cùng lại yêu ba, vậy ngài lại thích ba ở điểm nào?
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn nghe ngài nói đến đủ loại khuyết điểm của ba, cũng rất ít nghe ngài khen hắn có ưu điểm gì, ta nghĩ, đây là bởi vì điểm tốt của hắn, chỉ có trong lòng ngài biết rõ, nhưng không cách nào miêu tả cụ thể.
Chính là bởi vì tình cảm chân thành, nên ngài mới có thể bao dung nhiều khuyết điểm của hắn như vậy, yêu mọi thứ của hắn.
Ta và Quyển Quyển cũng là như vậy, đây không hề là câu trả lời gượng ép!"
Tô Ngữ Mạt chậm rãi nhíu mày, nhìn về phía nữ nhi, thần sắc rất thất vọng.
Trong phòng rơi vào trầm mặc cứng nhắc.
Hạ Mộc quật cường đón nhận ánh mắt của mẹ cô, dường như làm như vậy thì có thể chứng minh tình cảm giữa cô và Quyển Quyển, vượt qua khảo nghiệm.
Hồi lâu, Tô Ngữ Mạt hít sâu một hơi, ngửa ra sau tựa vào sô pha, trầm giọng nói: "Ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ trở nên như vậy."
Hạ Mộc nghe vậy sững sốt, sau đó ưỡn ngực: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật!" Tô Ngữ Mạt giương mắt nhìn cô: "Trước không nói tình cảm của các ngươi có phải là thật hay không, lẽ nào ngươi thật sự muốn qua lại cùng...hoàng thất trong lúc ba ngươi còn không rõ tung tích?"
Vừa nghe lời này, Hạ Mộc giống như quả bóng xì hơi, khí thế lập tức mất hết.
Tuy rằng cô cảm thấy chuyện ba mất tích, không liên quan đến phụ vương của phụ thân của Quyển Quyển, nhưng cũng không có căn cứ chính xác để hoàn toàn loại trừ khả năng này.
Trong thời kì đặc biệt này, cô gặp gỡ thân thiết cùng hài tử của đối tượng hiềm nghi xác thực đã không quan tâm đến tâm tình của mẹ cô.
Quyển Quyển thấy Hạ Mộc hổ thẹn cúi đầu, suy nghĩ hiểu hàm ý trong lời nói của Tô Ngữ Mạt, lập tức chính sắc lên tiếng: "Việc của Hạ thúc thúc nhất định sẽ tra ra manh mối, nhanh thì một tháng, chậm nhất ba tháng."
Nghe vậy, Tô Ngữ Mạt vừa kinh ngạc lại nhịn không được kinh hỉ, vội hỏi: "Ngươi nói thật?"
Quyển Quyển gật đầu.
"Là tin tức CGA tiết lộ cho ngươi?"
"Không phải, là bản thân ta âm thầm điều tra."
Tô Ngữ Mạt nhíu mày: "Tại sao cho đến bây giờ ngươi vẫn không nói với bọn ta! Tra được đến đâu rồi? Có manh mối gì?"
Quyển Quyển chăm chú trả lời: "Cụ thể còn không thể tiết lộ, thứ ta nói thẳng, bởi vì bên cạnh ngài bên cạnh có đối tượng ta hoài nghi, mà nàng là 'người nhà' của ngài.
Để tránh nàng biết được mỗi một bước đi của ta, tiến độ tra án và hành động ta đều phải nghiêm ngặt nghiêm ngặt, ngay cả Hạ Mộc cũng không biết."
Tô Ngữ Mạt trợn to mắt, quay đầu xấu hổ nhìn Trầm Tiểu Ngọc, phát hiện nàng cũng là đầy mặt khiếp sợ.
Trầm Tiểu Ngọc tựa hồ muốn phản bác, nhưng cố kỵ thân phận của đối phương, nàng không dám xen mồm, chỉ có thể thần sắc ủy khuất mà nhìn về phía Tô Ngữ Mạt.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, tất cả mọi người đang chờ đợi Tô Ngữ Mạt đáp lại, như là đang chờ đợi bản án của toà án.
"Ngươi nói có phải là thật không?" Cuối cùng Tô Ngữ Mạt vẫn bị hứa hẹn của quyển mao ấu tể đả động, hỏi tin tức trọng điểm: "Chậm nhất ba tháng? Ba nàng sẽ có tin tức?"
Quyển Quyển nghiêng mắt nhìn nàng, mặt không biểu tình trả lời: "Trên lý luận, là như thế."
"Cảm tạ trời đất..." Tô Ngữ Mạt bưng ngực nhắm mắt lại.
"Như vậy hiện tại." Quyển Quyển nghiêng người về phía trước, hai tay giao nhau, chống trên đầu gối, dường như đàm phán nhìn về phía Tô Ngữ Mạt: "Hạ Mộc có thể qua lại cùng ta sao?"
Tô Ngữ Mạt nghe vậy lập tức từ trong kinh hỉ tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn về phía quyển mao ấu tể, nói: "Điều tra còn không có kết quả xác thực, hai nhà chúng ta, vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp!"
"Mẹ!" Hạ Mộc nhíu mày phản đối, thái độ của mẹ cô giống như xem cô là lợi thế, áp chế Quyển Quyển giao ba ra trước.
Tô Ngữ Mạt như cũ chăm chú nhìn Quyển Quyển, thái độ kiên quyết: "Nếu như điện hạ lời nói đáng tin, có thể tra ra hung phạm, cũng không vội trong hai tháng hai tháng."
Quyển Quyển buông xuống hàng mi dài, như là đang giãy dụa, không bao lâu, nhíu mày ngẩng đầu, gian nan trả lời: "Có thể, nhưng ta có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Ta muốn mời vị Trầm a di này, dẫn theo nữ nhi, dọn đến chỗ ta sắp xếp."
Vừa dứt lời, Trầm a di kinh ngạc, khẩn trương hô lên: "Không! Ta không thể để nữ nhi của ta mất đi tự do, nàng đã xin nhập học, qua nghỉ đông, nàng sẽ tiếp tục học tập!"
Quyển Quyển mặt không biểu tình nhìn về phía nàng: "Ta cũng không có dự định hạn chế tự do của các ngươi, chỉ là muốn cam đoan sự an toàn của Hạ Mộc, tạm thời cách ly hai nhà các ngươi."
Trầm a di lại càng phát ra kích động, đứng dậy nắm lấy cánh tay Tô Ngữ Mạt, đôi mắt đỏ lên, gần như muốn rơi lệ, khẩn cầu nói: "Ta không muốn bị người khống chế, muội tử, giúp ta."
Tô Ngữ Mạt vỗ lưng bàn tay nàng, quay đầu nói với Quyển Quyển: "Không nhọc ngài an bài, bản thân ta sẽ an bài nơi ở mới cho mẹ con nàng."
Quyển Quyển muốn nói lại thôi, cuối cùng không phản đối.
Tô Ngữ Mạt nở nụ cười công thức hoá, cung kính hỏi: "Như vậy, điện hạ còn có chỉ thị gì khác sao?"
Quyển Quyển chán nản cúi đầu, lại nhìn về phía Hạ Mộc, bỗng nhiên nhớ đến điều gì, ngẩng đầu nghiêm mặt nói: "Vẫn còn một việc."
Tô Ngữ Mạt hỏi: "Việc gì?"
Quyển Quyển nói: "Hôm qua ta đã hứa dẫn nàng đến thăm muội muội ta, có phải cũng nên nói lời giữ lời hay không?"
Tô Ngữ Mạt nhíu mày.
Quyển Quyển cười khổ bổ sung: "Trước khi trời tối, nhất định đưa nàng trở về."
—
Hạ Mộc dưới ánh mắt cảnh giác của mẹ mà ra cửa, chờ cửa phòng đóng lại, Quyển Quyển mới nắm lấy tay cô.
Khóe mắt của cô đỏ ửng, quay mặt đi, ánh mắt mơ hồ, lại vội vàng dùng lưng bàn tay lau nước mắt.
Bắt đầu từ tối nay, cô sẽ không được gặp Quyển Quyển nữa.
Một tháng, hay là ba tháng?
Cô có dự cảm bất hảo, dự cảm rất bất hảo.
Hạ Mộc không có cách nào oán hận mẹ cô làm khó dễ, chỉ có thể oán hận Quyển Quyển dễ dàng thỏa hiệp, cô vốn là muốn phản kháng đến cùng, nhưng Quyển Quyển lại giương cờ trắng trước.
Cô dùng phương thức trầm mặc biểu đạt kháng nghị, dọc đường, bất luận Quyển Quyển an ủi nhăn mặt nhăn mặt thế nào, cô cũng thờ ơ.
Nguyên nhân sâu xa hơn, là lo lắng bản thân một khi lên tiếng, nước mắt sẽ không ngừng được mà rơi xuống.
Cách buổi tối còn năm tiếng đồng hồ, Hạ Mộc không kịp suy nghĩ, nên nói với Quyển Quyển những gì? Hoặc là làm những gì?
Chỉ có thể bi thống trầm mặc.
Lúc vào cung, hai người là lén lút, hoàng cung góc chết giám sát của hoàng cung — cửa sổ phòng ngủ của Quyển Quyển, chui vào trong phòng.
Bởi vì nếu như để quốc vương phát hiện Quyển Quyển dẫn cô tiến cung, năm tiếng đồng hồ còn lại, sợ rằng lại phải mất ba bốn tiếng trải qua 'cuồng phong bão táp'.
Hạ Mộc không hiểu, vì sao chút thời gian cuối cùng ở bên nhau này, Quyển Quyển cư nhiên thực sự dẫn cô lén lút đi qua hành lang của hoàng cung, đến ngoài cửa phòng trẻ em.
So với trẻ con, cô càng nguyện ý nhìn Quyển Quyển.
Nhưng cô không có thời gian tự hỏi, chỉ cần dừng bước, trong lòng sẽ bị bi thương bao phủ, chỉ có thể co người lại, cẩn cẩn dực dực theo sát phía sau Quyển Quyển.
Phòng trẻ con không khóa cửa, Quyển Quyển đẩy ra một cái khe, thăm dò nhìn vào trong.
Tiểu công chúa đại khái là đang ngủ, bảo mẫu mặc tạp dề màu xám, tựa như màu sắc của tàn nhang xung quanh mũi nàng.
Nàng đang ngồi ở bên giường của tiểu công chúa, nhẹ nhàng lay động chiếc nôi.
Ngoài cửa, Hạ Mộc thấy Quyển Quyển không dám vào trong, đoán được là trong phòng có người, lập tức nhẹ nhàng kéo góc áo của Quyển Quyển, nhỏ giọng nói: "Bỏ đi."
"Xuỵt —" Quyển Quyển quay đầu nheo mắt cười với cô: "Nàng sắp đi ra rồi."
Vừa dứt lời, Hạ Mộc nhận thấy tiếng bước chân trong phòng, đang đến gần cửa, lập tức đẩy Quyển Quyển nhằm cảnh báo.
Quyển Quyển khoát tay, ý bảo cô không nên khẩn trương.
Không biết hùng ấu tể có chủ ý xấu xa gì, Hạ Mộc hận không thể lui thành một đoàn, làm như bản thân không tồn tại.
Rất nhanh, tiểu bảo mẫu không hề phòng bị rời khỏi phòng trẻ con, còn chưa kịp chuyển hướng, thân thể bỗng nhiên bị người kéo đi, lui về phía sau vài bước, đôi mắt bị một bàn tay thon dài hữu lực che lại!
Tiểu bảo mẫu vẫn chưa kịp thét chói tai, bên tai đã truyền đến giọng nói của vương trữ.
"Đoán xem, ta là ai."
Tiếng thét của bảo mẫu còn kẹt trong cổ họng, nhất thời im tiếng.
Là tiểu vương trữ đang trêu cợt nàng!
Tiểu bảo mẫu tim đập như sấm, hai má nóng bừng, cả người run rẩy, kích động đến không biết đáp lại thế nào.
Lúc nhàn hạ, nàng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết cổ trang nói về tình yêu giữa quân vương cùng cung nhân, giờ khắc này, nàng cảm thấy bản thân được sao may mắn chiếu rọi!
Mà lúc này, 'quân vương' đang che đôi mắt của nàng, nghiêng đầu nháy mắt, để Hạ Mộc vào trong xem hài tử.
Tiểu bảo mẫu vẫn chìm trong ảo tưởng của bản thân, không thể tự thoát ra được, cảm thấy thoáng chốc vạch trần thân phận của điện hạ, không quá thỏa đáng, chỉ có thể giả vờ đơn thuần trả lời: "Ai nha? Ta đoán không được..."
"Đoán không được?"
Bên tai vang lên tiếng nói của điện hạ: "Mỗi ngày đều thấy ta, dĩ nhiên đoán không được, ta phải phạt ngươi."
Tiểu bảo mẫu mặt càng đỏ hơn, lòng tràn đầy chờ mong sự 'trừng phạt' của điện hạ, run giọng hỏi: "Ngài muốn phạt ta...!Làm gì?"
Quyển Quyển bưng đôi mắt nàng thối lui ra vài bước, tránh khỏi cửa phòng mới buông tay ra.
Lúc này mới chú ý đến khuôn mặt của tiểu bảo mẫu, đỏ giống như đánh hai cân phấn.
"Điện hạ..." Tiểu bảo mẫu chưa từng tiếp xúc gần gũi cùng alpha phẩm cấp cao, lúc này trong lòng lâng lâng, xấu hổ làm nũng: "Thì ra là ngài, ta còn đoán rằng..."
Nàng còn chưa nói xong, chỉ thấy Trứng Cuốn điện hạ giơ tay lên, thần sắc mờ mịt cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay.
Vị trí ngón áp út, có một thứ gì đó đen thùi.
Quyển Quyển vẫn chưa kịp phản ứng, bóng đèn trong đầu tiểu bảo mẫu sáng ngời, cuống quít sờ hai mắt của mình.
Lúc này mới phát hiện, lông mi giả bên mắt phải của mình không thấy nữa!
Hẳn là vừa rồi lúc bị che mắt đã rơi ra, hiện tại, đang ngoan cường đính vào trên tay điện....!
Một trận xấu hổ trầm mặc.
Quyển Quyển bốc lông mi giả trên ngón tay lên, đưa đến trước mặt nàng: "Trả lại cho ngươi, đi nghỉ ngơi một chút đi, muội muội để ta trông chừng."
Khung cảnh lãng mạn như thế, lông mi giả sao có thể rơi ra!
Mộng vương phi của tiểu bảo mẫu bị nghiền nát, tiếp nhận lông mi giả của mình, che mặt chạy về phía phòng thay đồ.
Hạ Mộc nhìn đứa bé ngủ say trong nôi, nhưng hai lỗ tai vẫn dựng thẳng, nghe động tĩnh ngoài cửa, vừa thấy Quyển Quyển đi vào, lập tức ném đến một ánh mắt sắc bén, khởi binh vấn tội: "Sau này không cần đến nhà ta nữa, điện hạ sẽ có càng nhiều thời gian chơi trò giải đố cùng hạ nhân!".