Nếu nói là ngủ, không bằng nói là hôn mê, từ lúc Quyển Quyển ôm Hạ Mộc lên phòng ngủ ở lầu hai, Hạ Mộc đã hôn mê hơn một ngày, căn bản không có cách nào đánh thức.
Tuy rằng cô lúc này đã tỉnh táo lại, nhưng Milna cũng không để người ngoài cửa tiến vào, vẫn thập phần cảnh giác làm một số kiểm tra đối với Hạ Mộc.
Câu hỏi của nàng không nhận được đáp án của Hạ Mộc, Milna không hề lo lắng, mà chỉ dường như cầu xin, ở bên tai Hạ Mộc nhẹ giọng trầm thấp: "Hạ Mộc, ngươi không phải đang ở trong mộng, nơi này là biệt thự của Quyển Quyển, những thiết bị này đều là ta từ bệnh viện thuê đến, mà ta, là được Quyển Quyển đưa từ Ba Lan Đảo đến để giúp ngươi, ngươi an toàn rồi."
Hạ Mộc khẽ chuyển mắt, nhưng vẫn không lên tiếng, vẫn luôn cảm thấy giây tiếp theo, người trước mắt sẽ biến thành một bộ dạng khác, mọi thứ đều là giả tạo.
Milna có chút thất vọng, khom người giúp Hạ Mộc dán miếng dán từ lên, lần nữa mở thiết bị.
Một lát sau, Milna một mình đi ra cửa, Tô Ngữ Mạt lập tức vẻ mặt lo lắng tiến lên: "Giáo sư, nữ nhi của ta thế nào rồi? Có phải sẽ tiếp tục hôn mê hay không?"
Milna suy tư chốc lát, nhẹ giọng trả lời: "Ta cũng không có cách nào cho ngươi đáp án xác thực, căn cứ kinh nghiệm của ta cho thấy, nàng hẳn là bị người khác thôi miên nhiều tầng, nhưng ta cũng không thể từ trong cơ thể nàng kiểm tra ra thành phần của loại thuốc hỗ trợ thôi miên."
"Thôi miên ở mức độ này, phải mượn thuốc phụ trợ mới có thể đạt đến, trừ phi là tinh thần phân liệt mang tính di truyền, mới có thể tự sản sinh loại bệnh trạng này, bất quá vỏ đại não của nàng cũng không kiểm tra được có gì dị thường, cho nên...!Rất khó nói, ta đoán hẳn là nàng đã bị đả kích, dẫn đến ý thức hỗn loạn một cách đột phát, không phải vấn đề lớn."
Tô Ngữ Mạt rất ngạc nhiên: "Nhà chúng ta không có tiền sử bệnh tâm thần!"
Quyển Quyển trực tiếp hỏi Milna: "Vậy nàng hiện tại khỏe rồi sao? Có thể tái phát nữa hay không?"
Milna hít sâu một hơi: "Hiện tại cơ bản có thể xác định nàng không có bệnh trạng của chứng tinh thần phân liệt, trên lý luận, chỉ cần nàng không tiếp xúc với tin tức dẫn hướng, sẽ không xuất hiện tình huống mất kiểm soát, tĩnh dưỡng nửa năm, thì có thể hoàn toàn tiêu trừ tổn thương thôi miên tạo thành đối với tinh thần."
Chương trình học của Ba Lan Đảo, cũng không có đường ngang ngõ tắt như thuật thôi miên, Quyển Quyển đối với lời giải thích của Milna hoàn toàn không hiểu, nên tiếp tục hỏi: "Cái gì gọi là tin tức dẫn hướng?"
Milna nhướng mày chăm chú giải thích: "Chính là một số động tác hoặc ngôn ngữ mà người thôi miên đã định sẵn, nếu như các ngươi lo lắng, vậy để nàng trong vòng một tháng, đừng tiếp xúc với người xa lạ.
Trạng thái thôi miên thật ra là rất yếu đuối, trong khoảng thời gian ngắn không có yếu tố chuyên nghiệp dẫn hướng và kích thích, sẽ tự động biến mất, nhưng sẽ lưu lại một chút ám ảnh tâm lý, muốn hoàn toàn khôi phục, vẫn phải mất hơn nửa năm.
Trong thời gian này, có thể nàng sẽ có hiện tượng ác mộng hoặc mất ngủ, tận lực không nên dùng thuốc, tự nhiên khắc phục, bằng không sẽ sản sinh việc lệ thuộc vào thuốc."
Quyển Quyển thần sắc thoáng hòa hoãn, chuyển sang trấn an Tô Ngữ Mạt: "Chỉ cần một tháng không gặp người ngoài là được rồi."
Tô Ngữ Mạt hỏi Milna: "Ngài có thể hỏi ra những ngày này nàng đã đi đâu sao?"
Milna lập tức bác bỏ: "Chuyện này nhất định hỏi không ra, nếu như ngươi nhiều lần truy hỏi, có thể sẽ làm nàng nỗ lực hồi tưởng đến sự việc dẫn đến kích thích, tạo thành thương tổn lần thứ hai."
Tô Ngữ Mạt cuống quít gật đầu: "Ta biết, ta biết, nhất định không hỏi nữa."
Milna ở lại biệt thự của vương trữ, làm 'bác sĩ riêng'.
Dưới sự kiên trì điều trị của nàng, Hạ Mộc rất nhanh có chuyển biến tốt đẹp.
Vượt qua ba ngày không nói lời nào, Hạ Mộc cuối cùng ý thức được, giấc mộng đặc biệt dài này, thật ra là thế giới chân thật.
Cô ngồi trên ghế trước cửa sổ, ngoài cửa sổ là hoa viên được cắt tỉa tinh xảo mê ngươi.
Phía sau là chiếc giường lớn mềm mại, là nơi cô và Quyển Quyển lần đầu tiên phát sinh quan hệ.
Quyển Quyển cả ngày vội vàng bận rộn, lấy ra đủ loại kết quả giám định tinh thần, vội vàng ứng phó việc viện bảo tàng khởi tố Hạ Mộc.
Chỉ có mẹ và Hạ Đóa Đóa suốt ngày theo bên cạnh Hạ Mộc.
Buổi trưa ngày thứ tư, Tô Ngữ Mạt đút Hạ Mộc ăn cháo xong, bỗng nhiên nghe nữ nhi lên tiếng.
"Ba đâu?"
Tuy rằng thật vất vả chờ được cô lên tiếng, những lời này, lại khiến lồng ngực Tô Ngữ Mạt đau như dao cắt.
Nàng cho rằng nữ nhi vẫn thần chí không rõ, chỉ có thể bịa đặt lời nói dối: "Ba đi công tác, trở về sẽ mua quà cho ngươi."
Hạ Mộc cong khóe môi, lộ ra một nụ cười khổ, nhẹ giọng nói: "Mẹ, ta không ngốc, trước đó Quyển Quyển nói với ta, còn nửa tháng thì ba có thể trở về, ta chính là hỏi một chút, ba hiện tại có tin tức gì không?"
Tô Ngữ Mạt thấy cô nói năng ăn khớp rõ ràng, nhất thời kinh hỉ trợn to mắt, nghiêng đầu, thấy Hạ Đóa Đóa cũng là vẻ mặt kinh hỉ, mới xác định mình không có nghe lầm!
"Ngươi tỉnh lại rồi?!" Tô Ngữ Mạt ngồi xổm xuống nắm tay Hạ Mộc: "Cảm tạ trời đất! Cảm tạ trời đất!"
Phản ứng của mẹ khiến Hạ Mộc có chút hổ thẹn, ấp úng giải thích: "Mẹ, xin lỗi, ta cho rằng bản thân đang nằm mơ, sợ mình đáp lại ảo giác, lại gặp phải chuyện đáng sợ gì đó, cho nên mấy ngày nay, ta vẫn không dám suy nghĩ, cũng không dám nói lời nào, đã làm ngươi lo lắng."
Tô Ngữ Mạt đứng dậy ôm nữ nhi, nhẹ giọng an ủi: "Tỉnh lại là tốt rồi! Chỉ cần ngươi khỏe mạnh, ba ngươi nhất định nhất định sẽ trở về, mọi việc đều sẽ tốt đẹp..."
Năm giờ hơn, Quyển Quyển từ thang máy tầng hầm thẳng đến lầu hai, đi vào phòng ngủ, thay áo khoác, nghe phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, lập tức xoay người nghiêng đầu xem qua.
Hạ Mộc mặc áo ngủ lam sắc, tóc xỏa trên vai: "Quyển Quyển."
Quyển Quyển nghe cô lên tiếng, cũng không lộ ra thần sắc kinh hỉ như Tô Ngữ Mạt, chỉ là đem áo khoác treo trên cánh tay, tao nhã xoay người đối mặt cô, đạm nhiên hỏi: "Tỉnh rồi?"
Hạ Mộc không muốn thấy thái độ xa cách như vậy, cô muốn được Quyển Quyển cố sức ôm lấy, cô bước nhanh về phía trước, ủy khuất làm nũng: "Bọn họ không cho ta ra ngoài."
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Quyển Quyển rũ mắt nhìn cô.
Hạ Mộc nắm lấy tay áo: "Ta chỉ là muốn ra hoa viên đi dạo một chút."
Quyển Quyển nâng tay lên, một lần nữa mặc áo khoác vào, không nhanh không chậm trả lời: "Ta đi cùng ngươi."
Hoàn toàn bất đồng với lần tản bộ sau lần đầu tiên tiêu ký.
Hai người đi dưới hoàng hôn, Quyển Quyển nắm tay cô, thần sắc từ đầu chí cuối lại là đạm mạc yên tĩnh, khiến Hạ Mộc có cảm giác xa không thể thành.
Có phải Quyển Quyển đã chán nản rồi không?
Ai sẽ muốn yêu đương lại vướn phải một đống phiền phức như thế đây?
Hạ Mộc vốn muốn hỏi chuyện của ba, nhưng thái độ của Quyển Quyển khiến cô cảm thấy bất an.
"Xin lỗi." Cuối cùng, cô dừng bước, rút tay ra khỏi tay Quyển Quyển.
"Làm sao vậy?" Quyển Quyển dường như ở trong mộng mới tỉnh, xoay người nghi hoặc nhìn cô.
Hạ Mộc cúi đầu, gian nan lên tiếng: "Cho ngươi nhiều phiền phức như vậy, hay là đưa ta về nhà đi, ngươi có cứ làm chuyện của mình đi."
Quyển Quyển rất ngạc nhiên trợn to mắt, một lát sau, không khỏi cười khổ một tiếng, tự giễu mà trả lời: "Ta bị phụ vương đuổi ra khỏi hoàng cung, hiện tại là không việc làm, trừ chuyện của ngươi ra, ngươi muốn ta đi làm việc gì?"
Hạ Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đôi tử đồng kia, lại khôi phục vẻ trong suốt quen thuộc.
Cô bỗng nhiên hiểu được, Quyển Quyển vừa rồi xa cách, cũng không phải bởi vì muốn lãnh đạm với cô.
Gần như chỉ trong một đêm, trắc trở khó khăn liên tiếp giáng xuống, ứng phó phụ vương, ứng phó khởi tố, an bài người mới bắt đầu điều tra vụ án bắt cóc trộm quốc bảo.
Quyển Quyển cũng có lúc ứng phó không xuể, mới vừa về nhà, vẫn chưa điều chỉnh thoát khỏi trạng thái 'chiến đấu', trong đầu thầm nghĩ làm thế nào ứng phó liên tiếp khởi tố, cho nên cử chỉ mới có vẻ xa cách.
Hạ Mộc tiến lên một bước, chủ động ôm lấy Quyển Quyển, nâng tay vuốt mái tóc xoăn mềm mại của nàng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao cả, Quyển Quyển, sau này ta nuôi ngươi.
Nhận thêm mấy bộ phim thì tốt rồi, thù lao của ta rất cao, có thể mỗi ngày mua bánh pudding tám tấc cho ngươi, ngươi chỉ cần hầu hạ ta cho tốt là được rồi, đừng quan tâm phụ vương phụ vương nữa."
Quyển Quyển bị cô chọc cười, tâm tư hỗn loạn cũng tan biến, nghiêm trang rũ mắt con mèo ngốc con mèo ngốc: "Vậy ta nên cố gắng biểu hiện."
Hạ Mộc bĩu môi: "Dĩ nhiên."
"A!"
Giây tiếp theo, cô đã bị hùng ấu tể khôi phục bản tính bế lên, xông thẳng lên nhà kính trồng hoa ở tầng cao nhất!
Hạ Mộc được 'hầu hạ' đến mồ hôi nhễ nhại....!
Trong lúc được 'hầu hạ', Tô Ngữ Mạt đại khái là theo tin tức tố đuổi lên lầu!
Vài lần nghe mẹ gõ cửa, miệng của Hạ Mộc đều bị Đoạn Tử Đồng gắt gao chặn lại, hai người trong tiếng gõ cửa gián đoạn, tiến hành 'hoạt động phi pháp'....!
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người nằm giữa nhà kính, Hạ Mộc thở dốc nặng nề, giương mắt nộ trừng hùng ấu tể: "Ngươi đáng ghét! Không tám tấc nữa, đổi thành bánh pudding bốn tấc!"
Quyển Quyển nâng cằm, thần sắc ủy khuất dán sát vào tai Hạ Mộc, trêu đùa nói: "Ta hầu hạ không tốt sao?"
Hạ Mộc đảo mắt: "Ta nói không phải loại hầu hạ này!"
Quyển Quyển giả vờ muốn cởi bỏ quần áo, thần sắc kiêu căng mà tự mình tiến cử: "Một phương thức hầu hạ khác, ta cũng có thể thử, mục tiêu của ta thật ra là bánh pudding tám mươi tấc, hy vọng Hạ tiểu thư cho ta một cơ hội thực hiện mộng tưởng."
Hạ Mộc nhịn không được bật cười đẩy nàng ra, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng nói âm trầm của mẹ cô.
"Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, các ngươi nên xuống lầu đi..."
"A!" Hạ Mộc bị giọng nói đột ngột này là giật mình hô lên một tiếng!
"Nga!" Quyển Quyển cũng bị dọa đến bật dậy giống như bị điện giật, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nhà kính ở tầng cao nhất có một cửa sổ ở mái nhà, được được đẩy ra một khe nhỏ, Tô Ngữ Mạt bám vào trước cửa sổ, dùng ánh mắt u oán, nhìn chằm chằm hai người bên trong.
Cảnh tượng đáng sợ này, đại khái là đã tạo thành ám ảnh tâm lý không nhỏ đối với Quyển Quyển, trong lúc dùng cơm nàng chưa từng dám ngẩng đầu nhìn con mèo ngốc, vẫn cúi đầu nhìn bàn ăn.
Hạ Mộc không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười, sau khi ăn xong, cô lập tức đứng dậy đến bên cạnh Quyển Quyển cùng thu dọn bàn ăn, nhân cơ hội tễ mi lộng nhãn nhỏ giọng khiêu khích: "Điện hạ, buổi tối ngài còn muốn nữa hay không?"
Quyển Quyển vừa nghe lời này, thần sắc nhát gan trên mặt nhất thời biến mất, cảnh giác dùng khóe mắt liếc nhìn Tô Ngữ Mạt, quay đầu cong môi với Hạ Mộc: "Vì sao không muốn?"
Hạ Mộc lập tức ngượng ngùng, bưng chén đĩa đi vào nhà bếp.
Cho chén đĩa vào máy rửa chén, nhấn nút khởi động.
Vừa muốn xoay người đi rửa tay, Hạ Mộc bỗng nhiên cảm giác một dòng điện xông lên đại não, trước mắt đột nhiên trở thành một mảnh trắng xóa.
Tiếu ý trên mặt cô biến mất, đôi mắt trong suốt trở nên mờ mịt vô thần.
Cô đi ngược hướng bồn rửa tay, thần sắc đờ đẫn đi đến góc nhà bếp, ánh mắt nhìn chằm chằm một bộ dụng cụ làm bếp đặt trên giá.
Một lát sau, cô từ trong giá dao rút ra một con dao gọt trái cây, chậm rãi nhét vào trong tay áo, xoay người, mặt không biểu tình ra khỏi nhà bếp..