Mãi đến hai ngày sau trong buổi tiệc tạm biệt, Hạ Mộc mới lại lần nữa gặp được Đoạn Tử Đồng.
Không biết là bị vương hậu giáo huấn, hay là đêm đó phát sinh qua chuyện đáng xấu hổ gì, Hạ Mộc phát hiện Quyển Quyển vẫn lảng tránh ánh mắt của cô.
Quyển Quyển rũ mi yên tĩnh ngồi trước bàn ăn, mà ngay cả lúc kính rượu, cũng chỉ nhìn Hạ Thụy An và Tô Ngữ Mạt.
Hạ Mộc lại càng bất an, cho dù có là long can phượng tủy cũng ăn không biết vị.
"Thần sắc thế nào vẫn kém như vậy?" Vương hậu cẩn thận nhìn Hạ Mộc một cái, ngẩng đầu phân phó hạ nhân: "Đổi những món chiên nướng cho nàng, mang một phần canh tẩm bổ dạ dày đến."
Vừa dứt lời, Hạ Mộc phát hiện Quyển Quyển tựa hồ nhìn về phía cô, vội vàng mừng rỡ nghiêng đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy hùng ấu tể lập tức cúi đầu nhanh như thiểm điện, cắt miếng thịt bò trong đĩa, giả vờ như không hề nhìn lén cô.
Thất vọng!
Đã sắp từ biệt rồi, hùng ấu tể ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt cho cô.
Hạ Mộc bĩu môi, cúi đầu tiếp tục dùng cơm.
Bữa cơm ăn đến an bình hòa hợp, lúc hai nhà ra khỏi phòng ăn, vương hậu theo thường lệ nhiệt tình giữ vợ chồng Hạ gia lại, quốc vương theo thường lệ nhìn chằm chằm Tô Ngữ Mạt.
Hạ Mộc chán đến chết đờ ra ở một bên, bên cạnh bỗng nhiên xẹt qua một đạo thân ảnh cao gần, lúc sát vai mà qua, cánh tay khẽ nâng, nhét một mảnh giấy vào lòng bàn tay cô...!
Hạ Mộc: "!!!"
Kỹ thuật âm thầm nhét giấy này cô rất quen thuộc!
Lúc lấy lại tinh thần, thấy Đoạn Tử Đồng đã lặng lẽ đứng bên cạnh vương hậu, tao nhã mỉm cười với vợ chồng Hạ gia, dường như chưa từng làm chuyện xấu gì!
Hạ Mộc nắm chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay, trái tim bắt đầu nhảy loạn.
Trên tờ giấy sẽ viết cái gì đây?
Hạ Mộc không kịp chờ ra cửa, đã giả vờ bình tĩnh xoay người, khẩn cấp mở tờ giấy, chỉ thấy trên giấy viết một hàng chữ cứng cáp.
"Cuối tuần ta không có sắp xếp gì."
Hạ Mộc: "..."
Đây là muốn hẹn cô cuối tuần ra ngoài sao?
"Cuối tuần không có sắp xếp gì' là cái quỷ gì! Có người hẹn người khác như thế sao?
Hùng ấu tể phí tâm tư lớn như vậy nhét tờ giấy cho cô, kết quả là muốn đốc thúc cô chủ động lấy lòng!
Hạ Mộc oán thầm, đồng thời, trong lòng lại không nén được mừng rỡ.
Cô xoay người hé miệng cười, nhìn bóng lưng của Quyển Quyển làm một mặt quỷ, sau đó lòng tràn đầy chờ mong mà trở về nhà, chuẩn bị cho buổi hẹn cuối tuần.
Trạng thái thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, Hạ Mộc lo lắng ngày đó thần sắc không tốt, ăn xong cơm tối, đã bắt đầu đắp mặt nạ.
Điện thoại di động trên giường bỗng nhiên rung động, mở lên xem, là một dãy số xa lạ gửi tin nhắn đến.
"Phần thứ hai của bộ phim sắp bấm máy, ta muốn trao đổi kịch bản với ngươi một chút, cuối tuần có thời gian rãnh không?"
Lý do hẹn người của hùng ấu tể thực sự là...!
Hạ Mộc thiếu chút nữa cười nứt cả mặt nạ, nghĩ cũng không cần nghĩ thì đã biết là ai gửi tin nhắn.
Cô nhịn cười trả lời trào phúng: "Điện hạ thật là chuyên nghiệp nha, bộ đầu tiên trong lúc quay, ngài thế nào chưa bao giờ tìm ta trao đổi kịch bản?"
Điện thoại di động lập tức rung động, gửi đến là lời biện giải ngượng ngùng của hùng ấu tể: "Ngươi muốn chết sao Hạ Mộc?"
Hạ Mộc bĩu môi: "Biết rồi! Lúc nào gặp mặt? Ở nơi nào?"
"Chủ nhật, buổi chiều một giờ ba mươi, ta đến đón ngươi."
"Được."
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Hạ Mộc không nén được kích động, ôm điện thoại di động thét chói tai lăn lộn trên giường, không để ý mặt mạ trên mặt, tựa như phát điên mà lăn qua lăn lại trên giường!
Lăn mệt mỏi, cô nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, trong lòng cuối cùng tràn đầy cảm giác an toàn.
Mặc kệ đêm đó phát sinh chuyện gì, Quyển Quyển chung quy quay về bên cạnh cô rồi.
* * *
Hạ Mộc mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, phối với một chiếc quần jean bó sát màu xanh nhạt, mang giày thể thao đi ra ngoài.
Để không bị người hâm mộ bao vây, Trứng Cuốn điện hạ dẫn cô đến một nơi rất vắng người ở ngoại thành để giải sầu, buổi chiều nghỉ chân ở một khu nghĩ dưỡng suối nước nóng!
Suối nước nóng!
Hạ Mộc vẫn luôn cảm thấy hùng ấu tể là cố ý!
Nhưng điện hạ vẻ mặt tao nhã chính trực, thoạt nhìn thực sự là hoàn toàn không muốn cùng cô ngâm nước nóng!
Trong căn phòng của nhỏ của khu nghỉ dưỡng, Quyển Quyển gọi những món chế biến từ hải sản, Hạ Mộc chấm mù tạc ăn vài miếng, dạ dày bỗng nhiên co thắt, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
"Ta đi toilet..." Hạ Mộc nhíu chặt mi tâm, sắc mặt trắng bệch mà đứng lên, cổ tay lại bị đối phương bắt lấy.
Đoạn Tử Đồng đứng lên, thần sắc khẩn trương: "Ngươi khó chịu? Sắc mặt thế nào lại trắng như vậy?"
Hạ Mộc lo lắng bộ dạng của mình lúc phát bệnh dạ dày khiến Quyển Quyển sợ hãi, liền tay tay đẩy nàng ra, vội vã muốn chạy trốn, thở hổn hển trả lời: "Không...!Ta lập tức trở lại!"
"Hạ Mộc." Đoạn Tử Đồng đứng lên, cánh tay thu lại, kéo cô quay về trong lòng mình.
Hạ Mộc nằm trong lòng Quyển Quyển thở dốc một lúc, cảm giác đau đớn cuối cùng hòa hoãn, nhẹ giọng lên tiếng: "Ta không sao, đã tốt rồi."
Quyển Quyển cúi đầu nhìn con mèo ngốc, mi tâm nhíu chặt, lát sau mới nói: "Vì sao ngươi không muốn dựa vào ta?"
Hạ Mộc sững sốt, nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn Quyển Quyển.
Đôi tử đồng kia thẳng tắp nhìn vào cô, ngữ khí u oán: "Bất luận gặp phải khó khăn gì, ngươi luôn nguyện ý tìm Giang Vũ hỗ trợ, Giang Vũ giải quyết không được, ngươi tự mình giải quyết, ta đối với ngươi mà nói, rất không đáng tin sao?"
"Dĩ nhiên không phải!" Hạ Mộc nhíu mày giải thích: "Ta chỉ tương đối quen thuộc cùng Giang Vũ, nàng là một trong những người bạn ta tín nhiệm nhất, đa số thời gian là nàng chủ động đến giúp đỡ ta, từ nhỏ đã như vậy, cho nên ta cũng...quen rồi."
Đoạn Tử Đồng cười khổ một tiếng: "Nàng rốt cuộc giúp ngươi chuyện kinh thiên động địa gì? Có thể cho ngươi từ nhỏ đã quen thuộc?"
Hạ Mộc suy nghĩ một chút, hồi ức nói: "Rất nhiều chuyện, lúc nhỏ thực sự ít nhiều là nhờ có nàng, nếu không ta cũng không biết bản thân có thể toàn vẹn trưởng thành hay không."
"Ta còn nhớ rõ, năm cao nhị, lớp bên cạnh có một nam sinh lúc tan học vẫn luôn theo sau ta, muốn ta đồng ý làm bạn gái của hắn, nhưng hắn dường như ở trong trường còn có một tiểu bạn gái, cô gái kia là một học sinh cá biệt, tìm người đến cảnh cáo ta, nói muốn đánh gãy chân của ta, bảo ta lúc về nhà cẩn thận một chút..."
Hạ Mộc nhớ đến chuyện này lòng còn sợ hãi, tiếp tục hồi ức: "Không nghĩ tới, đám người chặn đường ta, đêm đó đã bị người khác đánh, còn nữ sinh gây chuyện không được mấy ngày cũng bỗng nhiên chuyển trường, bặt vô âm tính, không có liên hệ với ta."
Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn Quyển Quyển: "Giang Vũ cho đến bây giờ chưa từng đề cập chuyện này với ta, ta cũng không hỏi nhiều, nhưng ta thực sự vô cùng cảm kích nàng."
Đoạn Tử Đồng khóe mắt co quắp, thấp giọng trả lời: "Ngươi còn nhớ rõ chuyện này?"
Hạ Mộc chân thành gật đầu, trong mắt tràn đầy tín nhiệm đối với học tỷ.
Quyển Quyển chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc tựa hồ rất nghẹn.
Hạ Mộc vội vàng trấn an: "Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết vì sao ta tín nhiệm Giang Vũ! Ta bởi vì việc này mà rất cảm kích cùng tín nhiệm nàng, nhưng ta và nàng chỉ là bạn bè!"
"Chỉ là vì chuyện đó?" Đoạn Tử Đồng khó có thể tin mà cúi đầu nhìn cô, đôi môi mấp máy, dường như có lời khó nói, đến cuối cùng nhịn không được lên tiếng: "Chỉ là vì chuyện này, kỳ nghỉ hè ngươi để nàng dạy kèm cho ngươi, còn nàng nàng đi thả diều?"
Hạ Mộc nhất thời kinh ngạc, bỗng nhiên mở to hai mắt: "Ngươi làm sao biết?!"
Trứng Cuốn điện hạ nhíu mày, nhắm mắt lại, biết vậy chẳng làm, muốn nói lại thôi.
"Quên đi." Đỡ cô ngồi trở lại trên ghế, điện hạ cúi đầu uống nước trái cây.
Hạ Mộc không buông tha: "Ngươi làm thế nào chuyện gì cũng đều biết! Là Giang Vũ nói cho ngươi biết?"
Có một số việc, chung quy khó mở miệng, Trứng Cuốn điện hạ chỉ có thể đánh rớt hàm răng còn phải nuốt máu xuống bụng, hàm hồ trả lời: "Phải."
Hạ Mộc bĩu môi: "Việc này có gì đáng nhắc đến...!Giang Vũ thật là!"
Quyển Quyển tựa hồ không có tâm tình bàn luận đến Giang Vũ nữa, đắm chìm trong hối hận cùng không cam lòng.
Hạ Mộc cho rằng ấu tể lòng dạ hẹp hòi đang ghen, ở bên cạnh an ủi nửa ngày, lại lôi kéo Quyển Quyển ra ngoài giải sầu.
Cô quyết định cùng Quyển Quyển ngâm suối nước nóng, sẵn sàn bán đứng thể xác bất cứ lúc nào để lấy lòng điện hạ.
Hai người đi đến hoa viên nhỏ bên cạnh hồ nước nóng.
Ngoại ô dĩ nhiên cảnh sắc xinh đẹp, huống hồ hoa viên đã trải qua nhân công tạo hình tu bổ.
Hai bên con đường nhỏ trải đá cuội, cây cọ theo gió sàn sạt lay động.
Hai người song song bước chậm, Hạ Mộc muốn nắm tay Quyển Quyển, vài lần thu đủ dũng khí, khóe mắt quan sát sườn mặt tinh xảo của điện hạ, rốt cuộc vẫn không dám vươn móng vuốt.
Trong lòng vẫn gào thét: "Tận dụng thời cơ, bỏ qua sẽ không có nữa." Cuối cùng Hạ Mộc tráng lá gan, xoay mặt đi, ngâm nga một bài hát, giả vờ lơ đãng chạm vào tay Quyển Quyển.
Ngón trỏ của cô mới vừa chạm đến lưng bàn tay của Quyển Quyển, tựa như có một dòng điện truyền khắp toàn thân, vội vàng muốn thu tay lại, nhưng rồi lại bỗng nhiên bị đối phương trở tay nắm lấy!
Hạ Mộc dừng bước, kinh ngạc ngẩng đầu.
Đoạn Tử Đồng xoay người, rũ mắt nhìn về phía cô.
Hai người tay nắm tay.
Gió nhẹ dường như ngừng thổi, xung quanh vô thanh vô tức, ánh nắng chiếu xuyên qua khe lá, loang lổ rơi xuống cánh mũi và khóe môi cong nhẹ của Quyển Quyển.
Đôi mắt hoa đào che đậy dưới vệt bóng mờ của hàng mi dài, một nửa là màu tím đậm, một nửa lại bị ánh nắng chiếu đến trong suốt như ngọc lưu ly.
"Hạ Mộc."
"A?"
"Ngươi...!Có nguyện ý hay không..."
"Huh?"
Một trận trầm mặc.
Hạ Mộc không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên khiễng chân chồm tới, quyết định dùng hành động trả lời câu hỏi Quyển Quyển vẫn chưa hỏi xong.
Nhưng, nhân sinh lần đầu tiên cưỡng hôn không thành công, môi của cô bị dùng dùng ngón trỏ ngăn trở...!
Cư nhiên bị cự tuyệt?
Đôi mắt mèo ngập nước chăm chú nhìn Quyển Quyển.
Ánh mắt của Đoạn Tử Đồng liếc nhìn một bên, cảnh giác mà thấp giọng lên tiếng: "Có người đang theo dõi chúng ta."
"A?" Hạ Mộc nhìn theo ánh mắt của Quyển Quyển.
Hơn mười thước xa, bóng người chợt lóe, lùi về phía sau giả sơn.
"Ai!"
Hạ Mộc nhất thời siết chặt nắm tay, vừa muốn xoay người, Quyển Quyển lại một tay kéo cô trở lại trong lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Mặc kệ hắn."
Vừa dứt lời, đôi môi mỏng mềm mại chợt dán lên đôi môi cô, khớp hàm bỗng nhiên bị cạy mở!
Đồng tử của Hạ Mộc dựng thẳng thành một đường, trong lòng dường như nháy mắt bị nhét đầy hoa đào màu hồng nhạt....