Buổi chiều những cơn gió mùa hạ mang đến cảm giác mát mẻ, ánh nắng cũng càng trở nên ôn hòa.
"Chúng ta về sớm một chút đi, mặt trời sắp lặn rồi." Giang Vũ buông ly nước.
Hạ Mộc vẫn nằm ngửa trên thảm, lười biếng khoát khoát tay: "Nghe nói nghe nói, hoa viên hoàng gia ban đêm dưới ánh đèn đặc biệt huyền ảo, ta muốn ở lại thưởng thức, ở lại cùng ta đi học tỷ, còn có thể chụp vài tấm ảnh mang về, cho các bạn học xem."
Giang Vũ bất đắc dĩ mỉm cười: "Ngươi trái lại không xem bản thân là khách, đúng bảy giờ, không có vương hậu giữ lại, hạ nhân sẽ chủ động tiễn khách, dù sao cũng không thể chờ người đến đuổi chúng ta đi?"
"Cái gì?!" Hạ Mộc bật dậy: "Sao ngươi không nói sớm cho ta biết! Hiện tại mấy giờ rồi?"
Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, đã sáu giờ ba mươi lăm phút chiều rồi!
Hạ Mộc vội vàng đứng lên: "Mau mau! Chúng ta lập tức đi dạo một lần! Vẫn còn lại nửa tiếng đồng hồ!"
Giang Vũ chỉ đành đứng dậy đi theo tiểu học muội, dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét, du lãm cảnh sắc hoa viên.
Hướng Đông ba trăm mét của ân huấn luyện phi hành, từ ngã tư đi về phía Nam, có thể đến một tòa nhà khác.
Kiến trúc tầng dưới cùng là thiết kế dạng bệ thủy tinh, phía trên là sân thượng lộ thiên, bày trí giá sách gỗ lim, sô pha da thật màu xanh ngọc, cùng với xích đu màu đỏ, từ xa nhìn lại, tựa như một hoa viên nhỏ treo giữa không trung.
Hạ Mộc vốn dự định dùng hai mươi phút còn sót lại, dùng trên tòa kiến trúc tựa như cổ tích này, nhưng lại bị hạ nhân ngăn ở trước cửa, không có sự căn dặn của cấp trên, người ngoài không thể vào.
Không bao lâu, Hạ Mộc mang theo một chút tiếc nuối, lưu luyến không rời mà rời khỏi hoa viên.
Về đến nhà, ở trước cửa đổi giày xong, Hạ Mộc xông thẳng lên lầu hai, dự định tìm ra trang bị, thực thi "kế hoạch hỗ trợ phi hành", nửa đường lại bị mẹ gọi lại.
"Hạ Mộc, ngươi đến đây, mẹ có chuyện hỏi ngươi."
Giọng nói từ phòng sách truyền đến, mẹ cô ngữ khí lạnh lẽo, Hạ Mộc có dự cảm không lành, rón ra rón rén xuống lầu, đi đến phòng sách.
Mới vừa vào cửa, đã thấy mẹ chống tay trên bàn đọc sách, thần sắc lạnh nhạt.
Hạ Mộc nghi hoặc nhìn nàng, khóe mắt liếc thấy trên bàn đặt một cái hộp, nhất thời giật mình.
Thuốc ức chế!
Trên bàn đặt hai hộp thuốc ức chế cô giấu ở gác mái!
Tô Ngữ Mạt trở tay gõ hai cái lên mặt bàn: "Ngồi."
Hạ Mộc cả người căng thẳng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hãy để ta đứng đi..."
Tô Ngữ Mạt mặt không biểu tình gật đầu, dùng cằm chỉ vào hai hộp thuốc ức chế trên bàn: "Đây là của ngươi?"
Hạ Mộc muốn phủ nhận, nhưng suy nghĩ lại cảm thấy, đổ cho ba hoặc Đóa Đóa cũng không thực tế, nên chỉ đành trầm mặc cúi đầu không hé răng.
Tô Ngữ Mạt nặng nề thở dài: "Ngươi ngẩng đầu lên, nói cho mẹ biết, có phải ngươi vỡ lòng rồi không?"
Hạ Mộc ủy khuất gật đầu.
"Chuyện lớn như vậy ngươi...!Ngươi tại sao có thể..." Tô Ngữ Mạt khó có thể tin mà đứng dậy chăm chú nhìn cô: "Ngươi rốt cục muốn làm gì? Vì sao muốn gạt ba mẹ?"
"Ta sợ các ngươi muốn ta chuyển trường..."
"Không chuyển trường ngươi dự định làm thế nào? Một năm tiêm thuốc ức chế bốn lần? Vạn nhất có tác dụng phụ thì làm sao? Mẹ vẫn cảm thấy ngươi là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, chẳng lẽ không biết chịu trách nhiệm đối với sức khỏe của bản thân sao? Nghỉ hè, biểu tỷ ngươi sửa thông tin cho ngươi cũng không trải qua sự đồng ý của ba mẹ, hiện tại ngươi đã thi đậu vào học viện quân đội, cũng nhận được học bổng nhập học, đã chứng minh thực lực của ngươi, ngươi vẫn ở lại đó làm gì?"
Hạ Mộc ngẩng đầu, cấp thiết trả lời: "Không cần tiêm bốn lần thuốc ức chế! Ủy viên kỷ luật đã hiểu rõ tình huống của ta, bọn họ để ta học tập giống như những học sinh thông thường, chỉ cần hàng năm đến kỳ động dục, dùng thuốc ức chế khẩn cấp là được rồi!"
"Ủy viên kỷ luật hiểu rõ tình huống của ngươi?" Tô Ngữ Mạt đầy mặt khiếp sợ: "Bọn họ biết ngươi thông đồng người thân sửa đổi hồ sơ sao?"
Hạ Mộc: "Biết! Ủy viên còn khen ta có chí khí!"
"....." Tô Ngữ Mạt cảm thấy tam quan bị đả kích.
"Để ta ở lại học viện đi mẹ, đến trường khác yêu cầu cũng tương tự, như vậy tại sao không học ở trường tốt nhất đây?"
Tô Ngữ Mạt tiến lên một bước, kéo cái ghế, ngồi xuống, nhíu mày chăm chú nhìn Hạ Mộc, trầm giọng nói: "Trước đây ngươi cũng không nói dối mẹ."
Hạ Mộc sững sốt, vội vàng biện giải: "Ta không nói dối! Nếu như ngươi không tin thì có thể đi hỏi ủy viên!"
Tô Ngữ Mạt nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lát sau mới xoay người, cầm lấy thuốc ức chế trên bàn, mở ra ngay trước mặt cô: "Vậy vì sao trong hộp thuốc thiếu một ống? Ít nhất ba năm nữa ngươi mới phải dùng loại thuốc này, hiện tại tiêm vào, lẽ nào không phải để ẩn dấu khí tức?"
Khóe miệng Hạ Mộc co quắp, có một người mẹ làm đặc công thực sự là chuyện bi thương nhất trên đời này.
Cô suy nghĩ có nên nói ra chuyện của Tần Giai Tú hay không, nhưng lại lo lắng mẹ cảm thấy trường học quá nguy hiểm, do dự chốc lát, mới nhỏ giọng trả lời: "Ta thấy trên bao bì giới thiệu, có thể dưỡng da làm đẹp, nên muốn thử một chút..."
Tô Ngữ Mạt từ chối cho ý kiến đối với lời giải thích của cô, chuyển sang truy vấn: "Nhưng ngươi không nên có tiền mua loại thuốc này? Nhất là hộp này, giá niêm yết là hai nghìn ba trăm tệ, hai hộp cộng lại, gần bốn ngàn tệ, ngươi không nên có nhiều tiền như vậy mới phải?"
Hạ Mộc nghẹn lời, đầu óc xoay chuyển như cối xay gió, nhưng vẫn nghĩ không ra lời giải thích hợp lý.
Tô Ngữ Mạt cũng đã cho ra kết luận trước một bước: "Là nam sinh trong trường tặng cho ngươi."
"Không! Không phải a!" Hạ Mộc ngẩng đầu.
Oan uổng a!
Các nam sinh trong trường keo kiệt như quỷ! Cô ngay cả cá khô cũng chưa từng được tặng một túi nào, nào có người sẽ tặng lễ vật đắt tiền như vậy!
Tô Ngữ Mạt nghiêm túc nhìn cô: "Mẹ từng nói với ngươi, đến đại học mới có thể nói chuyện yêu đương!"
"..." Hạ Mộc quả thực lệ rơi đầy mặt.
Thật sự không phải giống như mẹ nghĩ a!
"Ngươi đem hộp thuốc này trả lại cho người ta, còn hộp đã dùng chúng ta giữ lại, đem tiền trả lại, mẹ đi cùng ngươi, mẹ muốn đám quỷ gây sự kia cách xa ngươi một chút."
Hạ Mộc: "Mẹ! Trong trường thật sự...!Thực sự không ai quấy rầy ta..."
Tô Ngữ Mạt hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói nữa, mẹ đã sớm đoán được sẽ có ngày này, tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi, ở học viện quân đội, nhất định sẽ oanh động cả học viện."
"...." Khuôn mặt Hạ Mộc đã nóng đến nhiệt độ hoả táng.
Có thể đừng tự kỷ như vậy hay không a mẹ! Thực sự không ai theo đuổi ta!
Hiện nay mà nói, cô dựa vào việc cào thái tử một móng, cô mới có thể oanh động cả học viện a!
Không chừng còn có thể leo lên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng "những kẻ không muốn sống".
Hạ Mộc vừa cầu xin vừa lừa dối, rốt cục thuyết phục mẹ cô để tự cô giải quyết chuyện này, đừng cùng cô đến trường học.
Trở lại lầu hai, Hạ Mộc lấy ra đôi giày thể thao màu xanh, dùng khăn ướt cẩn thận lau chùi, rồi lại cẩn cẩn dực dực mang vào chân.
Cũng may ba lúc ba đặt giày cho cô cố ý đặt lớn hơn một số, hiện tại mang vào cũng không thấy chật.
Đôi giày này phần đế có độ đàn hồi, chỉnh thể tham chiếu động lực học không khí, thiết kế thoáng khí, rốt cuộc vẫn là trang bị cấp bậc đặc công hoàng gia!
Lúc Hạ Mộc tham gia kỳ thi thể năng vào học viện, từng mang một lần, bình thường vẫn luyến tiếc mang.
Lúc này đây, vì ấu tể tiểu phi long, phải để đôi giày này tái xuất giang hồ.
— — — — — — —
Buổi tập chiều thứ năm, Hạ Mộc sớm thay đôi giày kia, đến lúc nghỉ ngơi giữa buổi, cô lén lút theo đuôi Trứng Cuốn điện hạ, từ cửa hông chuồn ra hội trường.
Vừa đến ngoài cửa, ấu tể bỗng nhiên tăng tốc độ, lủi vào một lối rẽ phía sau hội trường.
Hạ Mộc vội vàng đuổi theo, chuyển đường, lại phát hiện trước mắt dĩ nhiên không có một bóng người, chỉ còn lại hai hàng đại thụ chỉnh tề bên đường.
Mất dấu rồi!
Hạ Mộc vội vàng đuổi vào đường nhỏ, lại nghe phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói không kiên nhân của phúc hắc ấu tể nào đó.
"Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng cần tìm ta, con mèo."
Hạ Mộc giật mình, vội vàng xoay người, chỉ thấy Trứng Cuốn điện hạ nghiêng đầu, đứng ở lối rẽ, một đôi tử đồng thẳng tắp nhìn vào túi áo của cô, tựa hồ định liệu là cô theo dõi nàng ra khỏi hội trường là vì dâng hiến bánh kém dấu trong túi áo.
Hạ Mộc bắt đầu hoài nghi nhân sinh, kỹ xảo theo dấu của cô là mẹ cô tự mình truyền thụ, sao có thể dễ dàng bị ấu tể này phát hiện!
Cô hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, tiến đến trước mặt ấu tể, cúi đầu nói: "Ta quả thật có chuyện quan trọng tìm ngài."
Trứng Cuốn điện hạ ngẩng đầu, hàng mi dài che đi đôi tử đồng, có điều ám chỉ mà cong khóe môi, tà tà tiếu ý.
Hạ Mộc không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh, ấu tể này béo thì béo, nhưng ngũ quan quả thật là chọn hết ưu thế của ba mẹ.
Đôi tử đồng thâm thúy lúc cười rộ lên xuống dưới mí mắt sẽ hiện ra nếp gắp nhàn nhạt, mắt to khóe mắt hơi nhếch lên, có phần đào hoa, làm cho người ta có cảm giác được thâm tình sủng ái.
Hạ Mộc ép buộc bản thân bình tĩnh, dời ánh mắt, lập tức lấy ra bánh kem được đóng gói, nghiêm túc nói: "Điện hạ, bánh này xác thực là chuẩn bị cho ngài, nhưng trước đó, ta có một yêu cầu nho nhỏ."
Ánh mắt của Trứng Cuốn điện hạ nhất thời bị bánh kem hấp dẫn.
Hạ Mộc cúi người, lắc lắc bánh kem trong tay trước mặt điện hạ, trịnh trọng thỉnh cầu: "Xin cho ta cùng ngài luyện tập phi hành một lần."
Thần sắc hướng tới trên gương mặt nhỏ, nhất thời biến mất, Đoạn Tử Đồng thoáng chốc kinh sợ nhìn Hạ Mộc, khí tức công kích nhất thời lan tỏa.
"Đừng nóng giận! Điện hạ, ta không phải đang cười nhạo ngài, cũng không có ý lường gạt ngài, ta là nghiêm túc!"
Hạ Mộc bị cổ khí tức nguy hiểm dọa lui về phía sau hai bước, ngón tay cầm bánh kem khẽ run lên, cố gắng trấn định giải thích: "Ta có biện pháp để ngài học được cách phi hành! Ngài đã cứu ta một lần, không, thật ra là hai lần, xin cho ta một cơ hội báo đáp ngài!"
Đôi tử đồng lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tựa hồ đang phỏng đoán ý đồ của cô.
Hạ Mộc mím môi, ánh mắt khẩn thiết.
Tựa hồ cảm giác được nàng không có ác ý, khí tức công kích cuộn trào mãnh liệt dần dần thu lại.
Đoạn Tử Đồng cúi đầu, xoay người.
"Ta không biết bay."
"Ta không biết bay."
Thấp giọng lập lại hai lần, điện hạ bỗng nhiên nhấc chân, hung hăng đá một hòn đá trên đường, đè nén không cam lòng, thấp giọng nói: "Động tác không phối hợp, quá ngốc."
Hạ Mộc nhìn chăm chú vào bóng lưng cô đơn của ấu tể, cất cao giọng nói: "Không thể nào, điện hạ, ngài là hài tử thông minh nhất ta đã thấy, người như ngài, không nên hoài nghi năng lực của bản thân."
Đoạn Tử Đồng không quay đầu lại, cúi đầu càng đi càng xa.
" Điện hạ!" Hạ Mộc đuổi theo: "Đánh cược với ta đi! Thử ba lần, ta tuyệt không sẽ làm ngài ngã xuống! Nếu như không thể thực hiện lời hứa, ta sẽ đổi biệt danh thành con mèo ngu xuẩn, mỗi ngày mang cho ngài một cái bánh pudding!"
Nói xong, Hạ Mộc khẩn trương đợi câu trả lời của đối phương.
Đoạn Tử Đồng dừng bước, trầm mặc giây lát, lạnh lùng tăng giá: "Ba cái bánh pudding!"
"..." Sao lại có ấu tể thực dụng như vậy.
Hạ Mộc hít sâu một hơi, bước nhanh đến phía trước: "Được, ba cái thì ba cái! Nhưng, nếu như ta thực hiện được lời hứa, ngài phải hứa với ta, mỗi ngày để ta cùng ngài lập tập ba mươi phút."
Hai người đạt thành hiệp nghị, tìm được một mảnh sân trống làm sân huấn luyện.
Đoạn Tử Đồng lập tức bò lên lầu hai chuẩn bị.
Hạ Mộc đứng dưới sân, tìm vị trí thích hợp, ngẩng đầu nhìn lầu trên: "Điện hạ, xin ngài lên lầu ba cất cánh!"
Trứng Cuốn điện hạ cúi đầu, nhìn con mèo dưới lầu mà cảnh cáo: "Ngươi vừa rồi không nói yêu cầu này, ở đây không có điệm hơi, từ lầu ba ngã một lần, chí ít phải năm cái bánh pudding."
Hạ Mộc nóng nảy: "Nơi này không thể chạy lấy đà, ít nhất phải từ lầu ba nhảy mới có hiệu quả huấn luyện, ngài không thể cò kè mặc cả nữa! Ta tuyệt đối sẽ không để ngài bị ngã!"
Điện hạ nghe vậy ngẩng đầu nhìn lầu trên, do dự chốc lát, không tình nguyện mà nhảy lên sân thượng lầu ba.
Hạ Mộc khẩn trương lại kích động, siết nắm tay chân phải lui về phía sau, nhìn chăm chú ấu tể, bày ra tư thế chuẩn bị, nhìn lên lầu hô tô: "Bắt đầu đi! Điện hạ, tin tưởng ta!".