Vở kịch tám năm trước đây, cho dù có người xem qua cũng không có khả năng nhớ kỹ chi tiết, mà Đậu Giai Văn tốt nghiệp học viện sân khấu và điện ảnh, nhiều lần tham dự biểu diễn trong trường, đối với đoạn vũ đạo kinh điển này dĩ nhiên thập phần quen thuộc.
Nàng biết vương trữ cũng từng tham gia vở kịch đó, cho nên cố ý chọn đoạn vũ đạo này muốn khơi dậy hồi ức của điện hạ.
Nhưng, Trứng Cuốn điện hạ lúc này tâm tư còn không biết đang bay đến phương nào, đôi tử đồng u buồn mê man nhìn hỏa diễm vũ động giữa đám người.
Muốn ấn đầu con mèo ngốc vào nước biển, để tất cả làm lại lần nữa.
Hạ Mộc phát hiện ánh mắt của Đậu Giai Văn vẫn luôn liếc về phía cô, bởi vì khuôn mặt ngược sáng, cụ thể cũng thấy không rõ nàng đang nhìn ai, chỉ là cảm thấy nàng tựa hồ có chút cấp thiết.
Đối với đoạn vũ đạo hai người kia, Hạ Mộc tám năm trước thường nhìn Giang Vũ và Đông Na tập luyện trước gương.
Xuất phát từ sùng bái đối với Giang Vũ lúc đó, cô xem rất chuyên chú, đến nay ký ức hãy còn mới mẻ, hẳn là có thể nhảy ra động tác của Giang Vũ.
Đối mặt ánh mắt cấp thiết của Đậu Giai Văn, Hạ Mộc do dự mà giơ tay lên: "À...!Ta biết một chút, hẳn là có thể giúp ngươi hoàn thành một số động tác, nhưng nhảy không tốt lắm."
Đậu Giai Văn đầu tiên là sững sốt, ánh mắt ẩn ý đưa tình xoay chuyển, dừng trên người miêu nữ bên cạnh điện hạ, nhất thời mi tâm căng thẳng: "Ngươi?"
Miêu nữ này xem náo nhiệt cái gì! Nàng mới không cần nhảy cùng những người khác!
Đậu Giai Văn không chút do dự lịch sử cự tuyệt, nhưng giọng nói lại bị tiếng hoan hô kịch liệt xung quanh lấn áp!
"Úc!"
Biết được Hạ Mộc cũng muốn tham dự, tiếng huýt sáo xung quanh nhất thời vang lên, quả thực muốn nhấc lên sóng biển — đều là sĩ quan trên đảo.
Nữ đội trưởng cột tóc đuôi ngựa kia thậm chí còn ở áo khoác, đứng lên, nâng tay phất áo trợ uy cho Hạ Mộc!
Vẫn là omega trên đảo tốt nhất.
Nhiệt tình như vậy, Hạ Mộc cũng bị hù dọa sững sốt, cô vốn dĩ chỉ là muốn làm lá xanh, giúp Đậu Giai Văn hoàn thành động tác.
Lúc này, cư dân trên đảo lại ôm kỳ vọng cực đại đối với Hạ Mộc, vốn dĩ là phối hợp biểu diễn, bị ồn ào trở thành một hồi thi đấu.
Hạ Mộc xấu hổ không gì sánh được, nhưng đâm lao phải theo lao.
Hùng ấu tể ở bên cạnh nhất thời không quá cam tâm tình nguyện, khó có thể tin mà nhìn về phía con mèo ngốc: "Chân của ngươi...."
"Không có việc gì." Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười với Đoạn Tử Đồng: "Là một đoạn vũ đạo cổ điển, động tác rất thư hoãn, chân của ta cũng đã hoàn toàn không đau nữa."
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Hạ Mộc lập tức đứng dậy, đi đến giữa đoàn người, xấu hổ mỉm cười với Đậu Giai Văn.
Đậu Giai Văn nữa ngoài cười nhưng trong không cười cong khóe môi, trong lòng đã chuẩn bị chèn ép Hạ Mộc.
Nàng ở trong giới vốn là có khiếu vũ đạo, trong đoạn nhảy này, động tác chủ yếu cũng đều là vai Cố Sanh thực hiện, Hạ Mộc giữ vai trò nữ đế, tuyệt đối sẽ không cướp đi danh tiếng của nàng.
Hai người gật đầu chào hỏi khán giả xung quanh, dắt tay bày ra tư thế mở màn.
Nhân viên phụ trách âm nhạc của buổi tiệc nhất thời không tìm được âm nhạc tương ứng, nên chỉ có thể tìm một đoạn nhạc giai điệu êm nhẹ đến thay thế.
Âm nhạc vang lên, Đậu Giai Văn lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như hoa Hồ Điệp, 360 độ xoay tròn, một tay đặt trên vai Hạ Mộc.
.
truyện kiếm hiệp hay
Ánh mắt của nàng lại không ở trên mặt Hạ Mộc, mà chỉ khiêu khích nhìn Đoạn Tử Đồng trong đám người.
Hạ Mộc tâm tình trầm tĩnh, hết sức chăm chú.
Trong lúc Đậu Giai Văn xoay tròn, thời gian dường như lại lui về mùa hạ oi bức năm đó.
Vở kịch kia đối với Hạ Mộc mà nói là có ý nghĩa phi phàm, luôn có thể khiến cô trong nháy mắt nhập vai.
Nữ nhân đang khởi vũ trước mắt hóa thành sủng phi của ngàn năm trước trong tưởng tượng của cô.
Nàng đã từng được nữ đế sủng ái thế nào đây? Làm sao mới có thể diễn tả được tình yêu giữa hai người?
Hạ Mộc toàn thân toàn tâm đặt vào kịch bản, bản lĩnh võ thuật giúp cô có động tác mềm dẻo lưu loát —
Trong âm nhạc du dương, bước chân thư hoãn theo tiết tấu, cô đặt tay trên thắt lưng của Đậu Giai Văn, ngã người ra sau, lúc hai người gần như tách ra, hai tay gắt gao nắm lấy nhau, lúc âm nhạc đột nhiên cất cao, bỗng nhiên kéo lấy cánh tay đối phương, thân thể một lần nữa dán hợp cùng một chỗ.
Đôi mắt mèo màu hổ phách chăm chú nhìn Đậu Giai Văn, trời sinh mang theo một cổ mị thái như si như túy —
Những người xung quanh nhất thời ngừng thở, tuy rằng đôi mắt kia nhìn không phải mình, nhưng lực hấp dẫn đặc hữu của omega lúc động tình, quả thực giống như nam châm, làm cho người ta kìm lòng không được bị hút vào tâm tình của cô, như si như say.
Trong nháy mắt, hiện trường lặng ngắt như tờ, ánh sáng của đống lửa dường như chỉ chiếu sáng một mình Hạ Mộc.
Đậu Giai Văn hoàn toàn bị quên lãng, thái của nàng cũng không kéo được sự chú ý của mọi người.
Trái lại là miêu nữ, thu phóng có độ lại bao hàm tình cảm, bắt được ánh mắt của mọi người.
Trong nhạc khúc du dương, Đậu Giai Văn cực lực tranh thủ lấy ánh mắt của mỗi người, Hạ Mộc lại nhập thần chỉ nhìn một mình nàng.
Lưu luyến ôn nhu, dây dưa không ngớt, cho đến hoàn thành vũ đạo, cô mới hồi phục lại tinh thần.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng hoan hô hỗn loạn tuyến huýt sáo, ồ ạt mà đến như thủy triều.
"Cô gái kia tên gọi là gì?"
"Nàng chính là vị omega đến nghỉ phép trên đảo! Ta tự mình đón nàng lên đảo, lúc đó thoạt nhìn vẫn rất xấu hổ, không nghĩ tới lại mê người như vậy."
"Có thể đến nội bộ Ba Lan Đảo, nhất định là tiểu thư danh môn quý tộc, người ta đó là rụt rè, không phải xấu hổ, màn biểu diễn này vừa nhìn đã thấy chuyên nghiệp, quá mê người rồi!"
Bên tai lải nhải, đều là ca ngợi đối với Hạ Mộc, Đậu Giai Văn giống như một con gà trống bại trận, nản lòng thoái chí liếc xéo Hạ Mộc.
Trong tiếng hoan hô Hạ Mộc không biết làm sao, cũng không phát hiện địch ý của Đậu Giai Văn, vẫn vẻ mặt hài lòng lôi kéo nàng cùng nhau cúi đầu chào hỏi.
Sau đó ngồi trở lại vị trí cũ.
Hạ Mộc phát hiện Trứng Cuốn điện hạ một mực yên lặng không hé răng nhìn cô, cô có chút xấu hổ hỏi điện hạ: "Có phải nhảy quá tệ không?"
"Sau này ngươi có thể nhảy nhiều hơn." Phúc hắc ấu tể hiếm khi ca ngợi cô, cũng bổ sung: "Nhảy cho ta xem."
"..." Hạ Mộc bĩu môi: "Ta cũng không phải vũ công hoàng gia, còn phải phục vụ một mình ngài?"
"Đó là một đề nghị không tệ." Đoạn Tử Đồng rất kinh ngạc: "Ngươi cuối cùng có một suy nghĩ bình thường rồi, Hạ tiểu thư, gia nhập vũ đoàn hoàng gia, hoặc là làm một vũ sư, thích hợp hơn làm cảnh viên CGA gì đó, chí ít rất an toàn."
Hạ Mộc sững sốt, không nghĩ tới điện hạ vẫn lo lắng đến tính an toàn nghề nghiệp của cô, cô quay đầu chăm chú giải thích: "Ta từ ngày thi vào học viện quân đội, đã mơ ước gia nhập CGA, với ta mà nói, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn khiêu vũ, chỉ có CGA mới có thể giúp ta đạt thành."
Đoạn Tử Đồng khẽ rũ mi mắt, trầm giọng nói: "Công việc này rất không an toàn, ta không hy vọng ngươi tham dự truy lùng tội phạm."
Hạ Mộc thần sắc kiên định: "Ta dĩ nhiên sẽ đem an toàn đặt ở vị trí thứ nhất, cho dù tham gia truy bắt, nhất định cũng sẽ lượng sức mà làm."
Đoạn Tử Đồng khẽ cười một tiếng: "Nói giống như một cao thủ bình tĩnh phá án vậy."
Hạ Mộc không cam lòng tỏ ra yếu kém: "Cho dù không phải cao thủ, chí ít ta cũng có thể cam đoan bản thân bình tĩnh!"
Đoạn Tử Đồng có hăng hái mà hắng giọng, một tay nắm lại, đặt bên tai, giả vờ như gọi điện thoại, học theo Hạ Mộc lần đó truy kích con dơi hoảng trương nói —
"Tên kia hình thái rất cổ quái, làn da màu than chì, giống như thú nhân loại nhỏ, nhưng lại có một đôi long cánh, chỉ sợ là chủng tộc nguy hiểm cực đoan không xác định nào đó..."
Hạ Mộc: "..."
Đây là điện thoại xin giúp đỡ hôm đó cô đã gọi sau khi phán đoán sai lầm!
"A a a a!" Hạ Mộc đỏ mặt, nắm lấy cánh tay ấu tể hỗn đản nỗ lực cắt đứt động tác mô phỏng của đối phương...!
Trứng Cuốn điện hạ dưới sự 'lay động công kích' của con mèo ngốc, không chút lay động tiếp tục học theo ngữ khí của cô, thở hổn hển: "Các ngươi lập tức đến a! Ta một mình không đối phó được!"
Hạ Mộc: "A a a câm miệng a a!"
Hùng ấu tể không nghe theo không buông tha mô phỏng theo: "Úc! Quyển Quyển! Chính là hắn! Chủng tộc đáng sợ không xác định....!A? Cái gì?? Là con dơi?"
"A a a a không cho nói không cho nói không cho nói!" Khuôn mặt Hạ Mộc đỏ đến cực hạn, nếu không phải đánh không lại ấu tể, cô hiện tại liền lập tức diệt khẩu!
Buổi tối trở lại nơi ở, khuôn mặt Hạ Mộc vẫn đỏ bừng, cô quyết định cả ngày mai cũng không phản ứng ấu tể xấu xa.
Nhìn lịch học, ngày mai là huấn luyện lắp ráp vũ khí.
Hạ Mộc đối với phương diện này dốt đặc cán mai, đi theo luyện tập không chừng lại bị ấu tể cười nhạo, cho nên thẳng thắn xin nghỉ một ngày.
Cô từ trong túi xách lấy ra điện thoại, tín hiệu vẫn bị chặn.
Cô dự định ngày mai thuê một chiếc du thuyền, đến hòn đảo du lịch phụ cận chơi một ngày, thuận tiện tìm tín hiệu, gọi điện thoại cho ba mẹ báo bình an.
Tuy rằng trước khi đến đã nói cùng ba mẹ, trong vòng hai tháng có thể hoàn toàn không liên lạc, nhưng bọn họ ít nhiều nhất định lo lắng, Hạ Mộc vẫn muốn tận lực liên hệ người nhà một lần.
Cô mở rương hành lý, lấy thiết bị sạc ra, lại bỗng nhiên thấy một chiếc hộp trang sức màu xanh ngọc.
Đúng rồi!
Hạ Mộc cầm lấy hộp trang sức, cẩn cẩn dực dực mở ra —
Trong hộp, long lân thiển tử sắc lấp lánh phát quang.
Trên đầu long lẩn bị cô gắn một vòng bạc nhỏ, xỏ qua một sợ dây chuyền, có thể trực tiếp đeo lên cổ.
Chuyến lữ hành đến Ba Lan Đảo lần này, cô đặc biệt mang long lân đến, chính là muốn cho Đoạn Tử Đồng nhìn thấy — phiến long lân bán trên mạng không phải cô bán!
Mấy ngày nay mới đến, gặp phải rất nhiều việc, cô thiếu chút nữa đã quên.
Hạ Mộc đứng trước gương đeo dây chuyền lên, long lân dán trước ngực, băng lãnh, sáng bóng rạng rỡ.
Xem cô bảo dưỡng cẩn thận tỉ mỉ biết mấy.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc đến xin nghỉ cùng trưởng trợ lý huấn luyện, lúc đi đến cạnh biển, du thuyền của đoàn phim đã lái đi rồi, bên bờ biển chỉ còn vài chiếu du thuyền nhỏ.
Hạ Mộc nhìn thấy Đậu Giai Văn và một nhân viên đang chuẩn bị leo lên du thuyền, lập tức đuổi theo, dự định cùng thuê một chiếc thuyền.
Vốn tưởng rằng Đậu Giai Văn sẽ bởi vì sự hỗ trợ tối qua, tương đối thân cận đối với cô, lại không nghĩ rằng, mới vừa đến gần, đã thấy Đậu Giai Văn ôm lấy túi xách bò lên trên thuyền, giả vờ không phát hiện cô.
Hạ Mộc có chút khó hiểu, cũng may nhân viên kia tương đối nhiệt tình, nghe nói cô muốn cùng thuê thuyền, lập tức sảng khoái đáp ứng, đỡ cô cùng tiến lên thuyền.
Tiếng động cơ vang lên, du thuyền lái về phía đảo nhỏ lân cận.
Nhân viên đoàn phim hiếu kỳ hỏi cô: "Ngươi cũng là đến Tịch Đảo xem Ái Thần Thạch sao? Sao chỉ có một mình ngươi?"
Hạ Mộc khoát khoát tay cười nói: "Ta chính là muốn tìm một hòn đảo có tín hiệu, báo bình an cho người nhà."
Đậu Giai Văn nghe vậy đôi mắt vừa chuyển, phẫn hận quay đầu lại, trừng Hạ Mộc một cái.
Một cái này, trùng hợp chạm phải ánh mắt của Hạ Mộc, bầu không khí trên thuyền nhất thời đông cứng.
Cô gái này là chuyện gì xảy ra?
Hạ Mộc minh xác cảm thụ được địch ý của đối phương, quả thực là hòa thượng không sờ được tóc.
Cho dù không cảm ơn cô tối qua giải vây, chí ít cũng không nên đối địch như thế đi? Hạ Mộc có chút tích tụ.
Một trận trầm mặc.
Đậu Giai Văn bỗng nhiên thấy xa xa có một hòn đảo nhỏ cây xanh bao quanh, trên bờ biển tựa hồ không có du khách.
Là một hoang đảo?
Lấy điện thoại ra nhìn một chút, nơi này vẫn nằm trong phạm vi chặn tín hiệu, Đậu Giai Văn nhất thời nổi lên tâm tư đối nghịch —
"Lái thuyền, phiền ngươi đưa bọn ta cặp bến hòn đảo kia đi."
Ba người trên thuyền sững sốt, nhìn về phía hoang đảo ở xa xa.
Hạ Mộc lấy lại tinh thần, vội vã ngăn cản: "Thuyền này không phải đi Tịch Đảo sao?"
Đậu Giai Văn cười lạnh một tiếng: "Đây là thuyền ta thuê, ta nói đi chỗ nào chính là đi chỗ đó."
Hạ Mộc không để ý đến nàng, quay đầu nhìn về phía nhân viên đoàn phim: "Vừa rồi ta đã nói với các ngươi, cùng thuê thuyền đi Tịch Đảo, không thể đơn phương bội ước đi?"
Đậu Giai Văn lập tức phản bác: "Nàng là trợ lý của ta! Tiền là ta ra, ngươi dựa vào cái gì cùng nàng quyết định?"
Hạ Mộc hoàn toàn sững sốt, đã lười cùng nàng giảng đạo lý, quay đầu nhìn về phía chủ thuyền: "Nếu không ngươi đưa nàng đến hòn đảo đó đi, ta sẽ một mình trả tiền, sau khi ngươi đưa ta đến Tịch Đảo, lại trở về đón nàng."
"Không thể!" Đậu Giai Văn lớn tiếng quát.
Chủ thuyền vẻ mặt bất đắc dĩ nhỏ giọng giải thích với Đậu Giai Văn: "Tiểu thư, chúng ta không thể đến đảo vô danh, hải vực này không an toàn, trên hoang đảo có thể gặp phải hải tặc."
"Ta là khách hàng." Đậu Giai Văn giương cằm, dùng lỗ mũi nhìn người: "Ta chính là muốn đi đảo vô danh chụp mấy tấm ảnh kỷ niệm, đừng ma thặng nữa."
Chủ thuyền cúi người xin lỗi: "Thật sự không thể, việc này không hợp quy tắc..."
Đậu Giai Văn: "Ta cho ngươi thêm hai nghìn, ngươi lái thuyền đến hòn đảo đó cho ta!"
Chủ thuyền sững sốt, thần sắc có chút do dự.
Đậu Giai Văn nhìn thấy có tác dụng, trừng mắt nhìn Hạ Mộc, tăng giá cả: "Năm nghìn! Năm nghìn đến gần hòn đảo đó, chụp mấy tấm ảnh rồi trở về Ba Lan Đảo!".