"Mộc Mộc a! Thức ăn sắp nguội rồi." Hạ Thụy An đứng dưới cầu thang, ngửa đầu, lần thứ ba triệu hoán nữ nhi.
"Đóa Đóa sắp ăn hết thịt rồi!" Tô Ngữ Mạt phụ trợ đe doạ từ trong phòng khách truyền đến.
"Ta thực sự không đói bụng! Các ngươi ăn đi, đừng để tâm đến ta." Hạ Mộc chống bàn học, ôm đầu, chăm chú nhìn màn hình điện thoại, thống khổ.
Cô không thể gọi được cho hùng ấu tể nữa rồi!
Đầu tháng, cô phát hiện số điện thoại của Đoạn Tử Đồng có thể liên lạc được.
Tuy rằng không ai nghe máy, nhưng Hạ Mộc vẫn rất hài lòng, vẫn duy trì mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, gửi mấy tin nhắn, giống như lải nhải, báo cáo cuộc sống mỗi ngày cho hùng ấu tể.
Hạ Mộc rất hiểu rõ, Quyển Quyển không phải một người có kiên trì, nếu như thật sự không muốn phản ứng người nào đó, vậy tuyệt đối sẽ không để lại một chút hy vọng.
Hôm nay, Quyển Quyển dung túng cô mỗi lần gọi điện thoại đều là ở trạng thái liên lạc được, duy trì hai mươi bốn tiếng đồng hồ không tắt máy, đã chứng tỏ cũng không có quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn.
Tám phần chỉ là muốn biểu diễn một chút mức độ nghiêm trọng khi 'ta tức giận' mà thôi.
Hạ Mộc rất thích ý, bởi vì quốc vương trước đó nhìn có chút hả hê cho rằng Quyển Quyển sẽ không phản ứng cô, cho nên không nghiêm lệnh buộc cô không được tiếp tục liên hệ, cũng xem như để cô chui chỗ trống.
Vốn tưởng rằng, cơn giận của Quyển Quyển tối đa chỉ có thể duy trì nửa tháng, nhưng, hiện tại sau khi tan tầm về nhà, cô phát hiện 'số điện thoại ngài vừa gọi hiện đang tắt máy'!
Đã! Tắt! Máy!
Cả trái tim Hạ Mộc cũng nhảy lên đến cổ họng, cô tự an ủi bản thân, có lẽ là Quyển Quyển đã quên sạc pin.
Nhưng từ sáu giờ chiều cô về đến nhà, hai mươi phút gọi một lần, hiện tại đã bảy giờ ba mươi, có lẽ thật sự không gọi được!
Cảm giác cả người sắp tan thành tro bụi.
Hạ Mộc bắt đầu tìm kiếm những tin nhắn đã gửi buổi sáng, lo lắng là bản thân đã nói gì đó không nên nói.
Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua đều gian nan, thẳng đến hai tiếng tiếng đập cửa kéo lại tâm tư của cô.
Ba bưng cơm nước đi vào phòng ngủ: "Sao lại không ăn cơm chiều? Hiện tại ăn ở trong cục rồi sao?"
Hạ Mộc vội vàng thu hồi điện thoại, quay đầu xấu hổ kéo khóe môi, nói dối: "Phải, đồng sự mang theo chút đồ ngọt, ăn no rồi."
"Vậy ít nhiều cũng ăn một chút đi, uống chút canh, nếu không tối nay sẽ đói bụng." Ba cô bưng canh đến trước mặt cô.
Hạ Mộc vẫn chưa trả lời, điện thoại đã bỗng nhiên rung lên.
Vừa rung, rung đến chấn động thần kinh mẫn cảm cả người cô – chẳng lẽ là hùng ấu tể lương tâm trổi dậy!
Cô ngay cả số điện thoại cũng không kịp nhìn, đã bắt máy, nghe được giọng nói của một nam nhân xa lạ.
"Xin chào, Hạ tiểu thư, ta là trợ lý chấp hành của đoàn phim Mộ Quang Buông Xuống, thuộc công ty điện ảnh truyền thông Hoàn Á, trước đó bọn ta đã gửi tin nhắn trên Weibo của ngài, không biết ngài có nhìn thấy hay không."
"Không có." Hạ Mộc thất vọng, tức giận hỏi: "Ngươi làm thế nào có số điện thoại của ta?"
"Là như vậy Hạ tiểu thư, Hải Ngạn Tảng Sáng là tác phẩm của công ty bọn ta năm ngoái, bời vì tạo được tiếng vang nên muốn thực hiện bộ phim thứ hai có liên quan đến đề tài này.
Đoàn phim vốn dự định tuyển chọn người mới, nhưng Đậu Giai Văn tiểu thư đã giới thiệu tình huống của ngài cho đạo diễn, cũng cung cấp phương thức liên hệ của ngài, bọn ta xem xét đề nghị, cũng quan sát một ít tin tức liên quan đến ngài, cũng cho rằng ngài vô cùng thích hợp diễn vai nữ chính trong phim."
"..." Hạ Mộc: "Ta không biết diễn xuất, cũng không có hứng thú."
Có thể có vai diễn nào thích hợp với một thường dân như cô đây? Công ty này rõ ràng là muốn mượn danh tiếng gần đây của cô.
"Ta hy vọng ngài xem kịch bản trước, sau đó hãy quyết định, tin tưởng ngài nhất định có thể từ đó thu được rất nhiều tình cảm.
Thuyết minh tốt một nhân vật, chưa hẳn cần một diễn viên kỹ năng diễn xuất tốt, cũng có thể chỉ cần một người tương tự với nhân vật trong phim."
"Rất xin lỗi, hiện tại ta vừa học vừa thực tập, không có thời gian, cũng không có hứng thú gì."
Thái độ nước hắt không vào của Hạ Mộc, cũng không khiến đối phương lùi bước, trợ lý chấp hành tranh thủ trước khi nàng cúp máy, dùng chiêu lợi hại nhất: "Ngài có thể suy nghĩ một chút, thù lao đoàn phim dự định trả cho ngài cũng không phải một người mới có thể nhận được, giá trị con người của ngài tiếp cận Đậu Giai Văn, hơn nữa không có công ty quản lý phân chia, điện ảnh quay chụp chỉ cần mấy tháng, thu hoạch của ngài tất nhiên không ít hơn so với thực tập."
Lời này trái lại khiến Hạ Mộc nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi hắn: "Thù lao của Đậu Giai Văn là bao nhiêu?"
Đối phương trầm mặc hai giây, như đinh đóng cột mà trả lời: "Hai trăm năm mươi vạn trước thuế."
Hạ Mộc hoài nghi người này nói dối, đôi mắt nheo lại thử hỏi: "Ta thường lướt Weibo, nhớ kỹ từng đọc qua, thù lao của Thi Tầm đã là một nghìn vạn, thế nào Đậu Giai Văn chỉ hơn hai trăm vạn?"
Nam nhân bên kia phát sinh một tràng cười bất đắc dĩ: "Chuyện này a, ta nói thật với ngài đi, nhân khí của hai người các nàng không giống nhau, ngài nói có đúng không."
Hạ Mộc: "..."
Cũng đúng, như thế xem ra, nha đầu điên Đậu Giai Văn cũng rất nghẹn khuất, đều là diễn viên chính, thù lao lại chỉ có thể bằng một phần tư người ta.
"Thế nào? Ngài sẽ cân nhắc một chút sao? Chúng ta có thể hẹn một thời gian, thử vai trước một lần."
"Ta sợ rằng thực sự không thể." Tuy rằng rất động tâm trước thù lao hắn đưa ra, nhưng Hạ Mộc không hề muốn lên màn ảnh, dù sao cũng là cảnh sát, trầm lặng một chút sẽ tốt hơn.
Huống hồ, cô cũng biết cân lượng của bản thân, đừng nói diễn xuất và cảm giác màn ảnh, cô sợ rằng ngay cả máy quay nằm ở nơi nào cũng không biết chính xác, lấy cái gì đóng phim?
Chỉ là bởi vì ở Ba Lan Đảo cứu một nữ diễn viên, nhấc lên chút độ nóng, hình tượng vốn dĩ rất chính diện, vì tiền, không chút khả năng diễn xuất cố gắng chen chân tìm danh tiếng, diễn một bình hoa, rất mất mặt a.
"Ngài cân nhắc một chút đi, phương diện thù lao còn có thể thương lượng."
"Được, cảm ơn các ngươi tín nhiệm, có cơ hội sẽ liên lạc lại."
Hạ Mộc cúp máy, chỉ thấy ba cô vẻ mặt hiếu kỳ đứng bên cạnh bàn học, cười trêu chọc: "Đây là nói chuyện với ai? Động một chút là mấy trăm vạn, khuê nữ của chúng ta thực sự là tiền đồ lớn!"
Hạ Mộc cười khổ một tiếng, thẳng thắn kể những chuyện phát sinh gần đây cho ba cô nghe.
"Yêu! Có thể a!" Hạ Thụy An vẻ mặt tự hào: "Hạ Mộc của chúng ta trở thành anh hùng nổi tiếng rồi."
Hạ Mộc xấu hổ xua tay: "Đừng nói nữa!"
Hạ Thụy An buông xuống ánh mắt, suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc lên tiếng: "Thật ra ba mẹ không quá yên tâm để ngươi làm việc ở CGA, diễn xuất ngược lại cũng không tệ, then chốt là xem suy nghĩ của ngươi, dù sao Mộc Mộc của chúng ta là hóa thân của chính nghĩa, xem tiền tài như cỏ rác."
"Ngươi đừng náo loạn ba!" Hạ Mộc nâng cằm, chống trên bàn học, phiền muộn thì thào: "Hai trăm vạn ai không muốn, đi Ba Lan Đảo một chuyến, tiền gửi ngân hàng và tiền thưởng của ta tất cả đều tiêu hết, tiền thưởng cuối năm vẫn còn hơn một tháng mới gửi, ta cũng hận không thể biến cỏ rác thành tiền tài."
"Thiếu tiền sao?" Hạ Thụy An lo lắng hỏi: "Ta đi hỏi mẹ ngươi lấy một ít, để ngươi dùng trước, cũng đã đi làm, không có tiền thế nào được?"
Hạ Mộc lắc đầu: "Không có việc gì, ta từ Ba Lan Đảo mang về vài bộ quần áo và giày dép, Quyển Quyển mua cho ta, đều là thương hiện giá trên một vạn, có mấy đồng sự dự định mua, ta bán lại một bộ sẽ thành tiểu phú bà rồi, ngươi đừng nói cho mẹ biết, áp lực của nàng đã đủ lớn rồi."
Hạ Thụy An trầm mặc một lúc, gật đầu, yên lặng đi ra cửa.
Hạ Mộc vẫn chờ đến buổi tối mười hai giờ, Quyển Quyển vẫn tắt máy.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng ngáy của Hạ Đóa Đóa thổi a thổi bên tai cô, cuối cùng thổi đến cô ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Hạ Mộc theo lẽ thường rời giường đi làm, đến cửa hàng tiện lợi mua một bình sữa, lúc tính tiền mở ví ra, cô đột nhiên phát hiện, tròn ví có thêm một xấp tiền giá trị lớn!
Hạ Mộc: "..."
Ba mươi giây sau.
Nhân viên bán hàng: "Ngài còn muốn mua sao?"
"Úc!" Hạ Mộc lấy lại tinh thần, vội vàng thanh toán tiền.
Đi ra khỏi cửa hàng, cô nghi hoặc móc xấp tiền ra, nhìn độ dày khoảng chừng một nghìn, một mảnh giấy nhỏ kẹp trong đó cũng bị rơi ra.
Cô ngồi xổm nhặt mảnh giấy lên, lật xem mặt sau, trên trang giấy có một dòng chữ nhỏ viết bằng bút bi màu xanh.
"Tiền riêng của ba đều ở chỗ này, đừng nói cho mẹ ngươi biết, quần áo và giày dép giữ lại dùng đi, đừng bán, tiểu công chúa của chúng ta phải ăn mặc thật xinh đẹp."
Khóe mắt Hạ Mộc viền mắt nóng lên, mũi êm ẩm, tiểu lão đầu này cư nhiên dám giấu tiền riêng!
Xung quanh người đến người đi, cô vội vàng nâng ví tiền, dùng cổ tay lau nước mắt, cẩn cẩn dực dực đem tiền và tờ giấy cất vào trong ví, đỏ mắt muốn chạy đến trạm xe bus.
Mỗi ngày đi làm có các đồng sự hộ giá, tan tầm có 'lão đại hắc bang mắc chứng ưa sạch' chiếu cố, truyền thông và phóng viên cũng rất thức thời, ít dây dưa hơn, hoạt động của cô cũng khôi phục tự do bình thường.
Về đến nhà, Hạ Đóa Đóa gào khóc chạy đến, lắc cánh tay cô, cáo trạng Ngao Cốc xé hết toàn bộ áp phích của Thi Tầm trong phòng nàng.
Hạ Mộc làm chủ cho muội muội, quay đầu chất vấn Ngao Cốc vì sao xé đồ của nàng.
Ngao Cốc chỉ trả lời ba chữ.
"Bẩn.
Loạn.
Xấu."
Hạ Đóa Đóa: "QAQ!"
Hạ Mộc: "Đó dù sao cũng là đồ vật của nàng, ngươi không thể tùy tiện xé bỏ."
Ngao Cốc: "Không xé bỏ, cũng chỉ đặt trên tầng cao nhất của tủ quần áo."
"Xấu chỗ nào! Thi Tầm rất mê người!" Hạ Đóa Đóa không thể nhịn được nữa, bẩn và loạn nàng đã chấp nhận rồi, nhưng thế nào có thể nói Thi Tầm xấu!
Nhân tra cuồng sạch sẽ!
"Ngươi mới..." Hạ Đóa Đóa cố lấy dũng khí, vừa muốn chửi ầm lên, đôi mắt kim sắc của Ngao Cốc đã yếu ớt chuyển hướng nhìn nàng.
Hạ Đóa Đóa lập tức đem chữ 'xấu' nuốt trở lại.
Nàng thực sự không có lập trường gì nói Ngao Cốc xấu, Vân Báo là thú nhân có ngũ quan thanh tú nhất trong số những thú nhân thuộc loài mèo.
Tuy nói khí chất có chút cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực sự được xem là xinh đẹp.
Hạ Mộc còn đang mang thù vì chuyện 'mùi mồ hôi', vốn dĩ dự định mượn cơ hội này khai chiến cùng Ngao Cốc, nhưng điện thoại lại bỗng nhiên rung lên vào lúc này.
Tâm tình của cô lập tức bị kéo quay về trong thống khổ vì ' Quyển Quyển tắt điện thoại', tâm tình gì cũng không còn, lưu lại Hạ Đóa Đóa tiếp tục đại chiến Ngao Cốc cùng Ngao Cốc, một mình ủ rũ đi lên lầu.
Ngồi vào trước bàn học, lấy điện thoại ra xem, là một dãy số xa lạ.
Hạ Mộc nghi hoặc nhìn tin nhắn lên.
Nội dung tin nhắn có chút ngốc nghếch, kể về một câu chuyện thần thoại Di Á, nói chính là một người nam nhân phản bội thê tử của hắn, sau đó đã bị ma vương bắt đi.
Hạ Mộc: "..."
Đây là thần thoại cái quỷ gì? Có ngụ ý gì sao?
Tưởng là người xa lạ vui đùa, cô bỏ điện thoại xuống, một ý nghĩ trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, lại hồ nghi nhìn dãy số kia.
Sao lại nhìn quen mắt như vậy?
Cô hiếu kỳ trả lời lại một tin nhắn: "Ngươi là ai?"
Đối phương không có đáp lại, cô cũng không hỏi nữa, toàn tâm toàn ý tiếp tục gọi điện thoại cho Quyển Quyển.
Trong chờ đợi, một đêm lại trôi qua.
Ban đêm, Hạ Mộc lại mộng thấy mặt trời chiều bao phủ sân thượng ấm áp trên Ba Lan Đảo.
Cô nhìn thấy Quyển Quyển đứng trước cửa kính, nâng tay thử máy điều hòa.
Trong mộng Hạ Mộc mừng rỡ như điên, muốn chạy đến, nói mấy câu với hùng ấu tể, thân thể lại giống như bị trói trên giường, không có cách nào cử động.
Cô cấp thiết muốn hét lên, nhưng giọng nói lại chỉ có thể phát ra một cách yếu ớt: "Quyển Quyển! Quyển Quyển!"
Hùng ấu tể đứng trước ban công còn không trả lời, chỉ lười biếng 'huh?' một tiếng.
Hạ Mộc gấp đến độ mồ hôi nhễ nhại, hé miệng vội la lên: "Ngươi đến gần một chút, ta có lời muốn nói với ngươi."
Quyển Quyển nghe vậy buông, nhìn thấy nàng cũng sắp xoay người, Hạ Mộc cũng sắp nhìn thấy khuôn mặt khiến cô vô cùng tưởng niệm.
Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chấn động cửa kính trên sân thượng tứ phân ngũ liệt!
Hạ Mộc giật mình, chợt tỉnh lại, trước mắt là một mảnh hắc ám.
Vốn tưởng rằng chỉ là một giấc mộng, nhưng ngay cả Hạ Đóa Đóa ngủ đến chết lặng ở bên cạnh cô cũng giật mình tỉnh giấc, kinh hoàng vô thố lẩm bẩm: "Tiếng gì vậy! Là tiếng gì!"
Hạ Mộc mờ mịt sửng sốt một giây, đưa tay đi sờ đèn đầu giường.
Ngón tay mới vừa chạm được chốt mở, một tiếng súng đột nhiên xé rách không khí, chấn động đến cửa sổ cũng rung lên!
Sát vách truyền đến tiếng thét chói tai của Trầm a di!
Hạ Đóa Đóa hô tô một tiếng nhảy dựng lên, ôm cổ Hạ Mộc, run rẩy: "Là tiếng gì vậy?"
Lông tóc cả người Hạ Mộc cũng dựng thẳng, nghiêng tai lắng nghe, trong hành lang có tiếng bước chân rất nhỏ.
"Ba! Mẹ!" Hạ Đóa Đóa run rẩy kêu cứu, lại không chiếm được bất cứ đáp lại nào.
Hạ Mộc còn đang sững sốt.
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi nghe thấy không? Trầm a di lại hô lên!" Hạ Đóa Đóa run rẩy bò xuống giường, nhón chân ló đầu qua cửa sổ, cẩn cẩn dực dực nỗ lực nhìn về phía cửa sổ phòng của Trầm a di.
Nhưng vào lúc này, âm thanh thủy tinh vỡ vụn lại bất chợt vang lên!
Hạ Đóa Đóa vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hai người mặc đồ đen, xông ra từ ban công phòng của Trầm a di!
Hạ Mộc giật mình, bật người dậy, kéo lấy cánh tay Hạ Đóa Đóa, vẫn chưa kịp ngồi xổm xuống, một tia laser màu đỏ trong nháy mắt đã nhắm thẳng vào ngực cô!.