Toàn Bộ Vai Ác Cưng Chiều Tiểu Sư Muội


Nhân giới cùng Tu Tiên giới linh khí khác nhau, năng lượng mất khống chế, đối với tu sĩ chính là một loại khảo nghiệm.


Cho nên chỉ có Kim Đan tu sĩ mới có thể tuẹ nhiên đi lại giữa hai giới, người tu vi thấp nếu không có người che chở chỉ có thể dựa vào pháp bảo phi hành.


Nếu chỉ một mình Tạ Quân Từ, hắn có thể tùy ý từ địa phương nào của nhân giới trở lại Tu Tiên Giới.


Nhưng hắn mang theo Niệm Thanh, bản thân lại không có pháp khi phi hành, sợ thân thể tiểu hài tử không thích ứng được, Tạ Quân Từ tính toán vượt qua hai quốc gia của nhân giới, đi vào 'giao lộ tiên nhân' trở về.


Nơi đó ở Nhân giới là một mảnh biển rộng, cũng là con đường đi đến nơi có lực lượng lưu động ôn hòa nhất Tu Tiên Giới, rất nhiều người tu tiên hạ phàm rèn luyện hoặc là trở về Nhân giới dạo chơi, đều sẽ lựa chọn đi thông qua khu vực đó.


Tạ Quân Từ mang theo Niệm Thanh một đường hướng nam, hoàn cảnh xung quanh dần dần xảy ra biến hóa.

Băng tuyết dần tan, độ ấm tăng cao.


Cho đến một ngày, Niệm Thanh thức dậy trong vòng tay của Tạ Quân Từ, nghe thấy tiếng chim hót líu lo và gió xuân thổi qua.


Nàng chớp chớp mắt buồn ngủ, nhìn bóng cây che bên ngoài cửa sổ, dừng một chút, rồi đột nhiên phản ứng lại, múa may tay muốn đi cửa sổ nhìn xem.


Tạ Quân Từ đem nàng ôm đến bên cửa sổ, màu xanh lục liên tục lọt vào mắt tiểu cô nương.



Nàng mở to hai mắt, cao hứng mà nói: “Mùa xuân, có phải mùa xuân không?”

Kỳ thật là bỏi vị vị trí bất đồng, nàng lớn lên ở phía bắc lục địa, mà trong lúc Niệm Thanh đang mơ màng, Tạ Quân Từ đã mang nàng vượt qua hơn phân nửa lục địa, đi vào phía nam.


Cho dù là ở phương bắc nhất rét lạnh một tháng, thì ở phương nam cũng là một cảnh tượng ấm áp.


Tạ Quân Từ không có trả lời, hắn chỉ là duỗi tay xoa xoa đầu tiểu cô nương.


Mặc kệ như thế nào, đối với nàng mà nói mùa đông khắc nghiệt nhất đã qua đi.


Sau khi đi về phía nam, Niệm Thanh rõ ràng rất vui vẻ, nàng có thể không cần khoác áo khoác Tạ Quân Từ, quần áo mà Tạ Quân Tư may cho rất tiện dụng, nàng có thể chính mình chạy ra ngoài chơi.


Trước khi ra ngoài, Tiêu Niệm Thanh có không kìm được, nàng thực nỗ lực đè nén sự hưng phấn muốn ra ngoài chơi đùa, nhìn Tạ Quân Tư chải tóc.

.


Trình độ chải đầu của Tạ Quân Từ thật sự không dám khen tặng, đến nay đã hơn một tháng trôi qua, hắn mới miễn cưỡng học được như thế nào buộc hai cái bím tóc nhỏ đối xứng không xiêu vẹo.


Sau khi buộc tóc xong, tiểu cô nương không cần hắn ôm, Tạ Quân Từ mới vừa mở ra cửa phòng, nàng liền chính mình chạy đi ra ngoài, rõ ràng nhịn không nổi nữa.


Bất luận Ngu Niệm Thanh chạy như thế nào, Tạ Quân Từ đều ở phía sau không nhanh không chậm mà đi theo nàng.


Hai người họ không ăn mặc như người thường, lại bộ dạng xuất chúng, thực mau trở thành tiêu điểm trên đường.


Sát khí trên người Tạ Quân Từ mấy ngày này bị Niệm Thanh hòa hoãn không ít, thời điểm hắn đi theo tiểu cô nương, ánh mắt vẫn luôn ở trên người nàng mang theo chút không tự giác ôn nhu cùng sủng nịnh.


Trong mắt người ngoài, trông giống phụ thân trẻ tuổi tuấn mỹ thanh lãnh, mang theo nhi nữ đáng yêu ra cửa du ngoạn, hình ảnh cực kỳ cảnh đẹp ý vui.


Tiểu Niệm Thanh đã gần bốn, năm tháng không ra ngoài chơi, bây giờ thực vui vẻ, nơi nơi chạy tới chạy lui, chốc lát sờ sờ đại thụ ven đường, chốc lát dừng lại nhìn tiểu bán hàng rong.


Chạy vội vàng, nàng đảo một cái như sắp ngã, lại như là có một trận gió thổi qua, làm nàng khinh phiêu phiêu mà dừng ở trên mặt đất.


Tiểu Niệm Thanh mở to hai mắt, nàng quỳ rạp trên mặt đất, đầu nhỏ tràn đầy dấu chấm hỏi, thoạt nhìn tựa hồ không biết đã xảy ra cái gì.


Tạ Quân Từ một tay nhấc nàng lên, thong thả ung dung mà lấy khăn, lau sạch bùn đất trên tay nàng, lại vỗ vỗ quần áo, sau đó tiếp tực mặc kệ tiểu cô nương vui vẻ.



Nơi này là thành trì cuối cùng họ đặt chân ở Nhân giới trước khi về Tu Tiên Giới, Tạ Quân Từ tính toán ở chỗ này nhiều mua vài thứ trở về dùng.


Tuy nói Tu Tiên giới cũng có đại lục, có thành trấn, nhưng cùng Thương Lang Tông không có quan hệ.


Thương Lang Tông ở địa phương hẻo lánh nhất Tu Tiên giới, phần lớn các tông môn khác đều xây dựng các tiên thành gần đó, mà Thương Lang Tông phụ cận không chỉ có không có thành trấn, thậm chí còn bị tông chủ Tề Yếm Thù hạ vô số cơ quan trận pháp.


Không sai biệt lắm phải mất gần nửa tháng mới vượt qua nửa lục địa, hai người vẫn luôn đi đi dừng dừng, Tạ Quân Từ luôn đợi lúc Tiểu Niệm Thanh ngủ mà lên đường, mỗi lần chờ nàng tỉnh lại đều là một địa phương xa lạ.


Trên đường đi, Tạ Quân Từ đã mua không biết bao nhiêu thứ tạp vật, trong nhẫn trữ vật vốn dĩ chỉ có pháp bảo, hiện giờ bị những vật dụng cần thiết của tiểu hài tử lấp đầy.


Hắn nghĩ thứ cần mua nhất vẫn là sách, rốt cuộc bản thân hắn thật sự muốn nuôi lớn một nữ hài, trong lòng vẫn là có chút áp lực, hắn thực lo lắng cho mình tương lai sẽ làm sai điều gì đó, làm tổn thương Niệm Thanh.


Đáng tiếc, thư tịch chăm sóc hài tử cơ bản không có nhiều, Tạ Quân Từ bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề ăn uống của nàng, liền mua một ít thực đơn.


Chờ Tiểu Niệm Thanh chơi đến mệt mỏi, nàng lúc này mới rốt cuộc chịu thành thành thật thật mà để Tạ Quân Từ ôm nàng.


Trước kia thời tiết lạnh lẽo, thức ăn của nàng ơ bản đều là Tạ Quân Từ mang về tới, hiện nay đến nơi ấm áp, Tạ Quân Từ để nàng chọn một chỗ ăn ở ven đường, nàng ngơ ngác chỉ vào một quán mì.


Mùa hè năm ngoái Niệm Thanh còn quá nhỏ, cơ bản không thế nhớ nổi, bây giờ giống như là lần đầu tiên được đi ra ngoài, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.


Tạ Quân Từ gọi cho nàng một chén mì thịt bò, đợi một lúc, hắn từ nhẫn lấy ra một bộ chén đũa, đặt lên bàn.


Hắn hiện giờ nuôi hài tử càng thêm thuần thục, hơn nữa còn rất tinh tế, bá tánh thế gian cơ bản không có cẩn thận như vậy, ra ngoài còn mang theo dụng cụ ăn cá nhân.



Mỳ đến trên bàn, Tạ Quân Từ không nhanh không chậm mà gắp ra đầy một đĩa nhỏ, từng chút đút cho Tiểu Niệm Thanh.


Nhìn thấy cảnh này, chủ quán mì ở quầy đối tiểu nhị cảm khái nói: "Ngươi nhìn xem người cha này, so nữ tử làm việc còn tinh tế hơn.



“Đúng vậy, người cha này thật tốt……”

Kỳ thật bọn họ nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng không thoát khỏi tai Tạ Quân Từ.


Tạ Quân Từ thực vừa lòng, ban đầu ai cũng nghi ngờ hắn là đang bắt cóc hài tử, nhưng bây giờ bọn họ đều khen ngợi hắn, xem ra hắn thật sự có thiên phú dưỡng hài.


Không bao lâu, Tạ Quân Từ dựa theo kinh nghiệm, liền biết Niệm Thanh ăn no.


Hắn bế tiểu cô nương lên, tầm nhìn được nâng cao, liền nhìn thấy trong chén còn thừa không ít mì sợi, tức khắc nhẹ nhàng mà đẩy đẩy Tạ Quân Từ.


Tạ Quân Từ qua hiểu nàng, tiểu cô nương còn không có mở miệng, hắn đã nhu giọng nói: "Thanh Thanh no rồi không thể ăn nữa, mỳ dành lại cho những người chưa ăn, được không?"

Tiểu Niệm Thanh lúc này mới yên tâm mà gật gật đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận