Nhưng Tề Yếm Thù lấy đĩa đi, Niệm Thanh đang ăn ngon ngẩng đầu, ánh mắt u oán nhìn qua.
Tề Yếm Thù hừ cười một tiếng, vật nhỏ này không vui, vậy hắn liền vui vẻ.
Hắn xách bầu rượu đêm qua chưa kịp uống lên, vừa ngửa đầu uống rượu, vừa bước chân dài xuống đất, đi ra ngoài điện.
“Sư hổ!" Niệm Thanh gọi hắn, nhưng Tề Yếm Thù lại không để ý tới nàng.
Nàng đi tới bên giường quý phi, đầu thò về phía trước, nhìn ra khoảng cách giữa mình và mặt đất, sau đó xoay người, dùng chân thử thăm dò xuống dưới.
Tuy rằng lúc rơi xuống đất không đứng vững, nhưng vẫn đi xuống.
Tề Yếm Thù đi tới bên cửa điện.
Bước chân của hắn dừng trước vạch ngăn cách giữa hắc ám cùng ánh mặt trời dưới đất, hai tay chắp sau.
Đôi mắt thâm thúy của Tề Yếm Thù phản chiếu ánh sáng, hắn nặng nề nhìn ra ngoài, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Phía sau có tiếng bước chân của trẻ con, Tề Yếm Thù cảm giác tay áo mình lại rơi xuống.
Hắn cúi đầu, liền nhìn thấy Niệm Thanh kéo ống tay áo của hắn, hắn đối diện với đôi mắt trong suốt ngây thơ của nàng, sự sạch sẽ và thuần túy của trẻ con khiến người ta có cảm giác như được chữa lành.
Tề Yếm Thù mấy trăm năm nay gặp phải phần lớn là người xấu xí không chịu nổi, ba đệ tử được cứu cũng đều một mực giãy dụa trong bóng tối của mình.
Ngày đó nghe được tim Tạ Quân Từ cùng một nhịp đập nhỏ yếu khác, Tề Yếm Thù liền đoán được Tạ Quân Từ cứu một đứa bé.
Hắn ta có quá khứ như vậy, muốn cứu một hài tử giống mình, bù đắp khuyết điểm năm đó, là trong dự liệu của Tề Yếm Thù.
Nhưng là hắn không nghĩ tới Tạ Quân Từ cứu lại là tiểu cô nương tuổi nhỏ như vậy, thậm chí nàng còn không có năng lực tự gánh vác.
Càng không nghĩ tới vẻn vẹn chỉ một chút thời gian như vậy, nàng lại có thể thay đổi Tạ Quân Từ nhiều như vậy.
Tề Yếm Thù thờ ơ suy nghĩ lung tung, suy nghĩ của hắn một hồi bay tới, một hồi lại nghĩ xa hơn.
Hắn đứng yên một lúc lâu, bé con ngẩng đầu, lắc lắc tay áo hắn.
“Sư hổ.”
Tề Yếm Thù hừ lạnh một tiếng, rút tay áo ra, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Hắn vòng qua cung điện, từ phía sau ngọn núi chính đi xuống cầu thang, phía dưới là tầng tầng mây mù chồng chất, vách đá dựng đứng một mực đi vào thâm cốc.
Ngu Niệm Thanh ở phía sau hắn cố gắng đi theo, vẫn theo tới bên cạnh bậc thang, thấy phía dưới cao như vậy, nàng mới rốt cục có chút sợ hãi.
Tề Yếm Thù dừng lại ở bậc thang thứ mười bên dưới, nhìn thấy dáng vẻ của nàng, lại khẽ hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đi xuống phía dưới, thân ảnh của hắn rất nhanh chìm vào trong sương trắng.
Hệ thống có thể cảm ứng được phía sau núi bên này kỳ thật bị hạ cấm chế, bậc thang bên ngoài vách núi vạn trượng là thật, nhưng có kết giới, sẽ không thật sự rơi xuống, phía trước bậc thang chưa vào sương trắng kia hẳn là nơi dịch chuyển.
Nó vừa định an ủi tiểu cô nương không phải sợ, kết quả Niệm Thanh bám vào trụ đá, cẩn thận từng bước từng bước đi xuống phía dưới.
Nàng đi vào trong sương trắng, đợi đến khi mở mắt ra, núi cao phía trước không thấy, ngược lại đã biến thành đất bằng cùng rừng rậm!
Ngu Niệm Thanh không khỏi mở to hai mắt, như gặp quỷ quay đầu nhìn sương mù phía sau, lại quay đầu nhìn rừng rậm, tới lui nhìn nhiều lần, tựa hồ không quá tin tưởng những gì mình nhìn thấy.
Nàng như muốn quay về trong sương mù nhìn lại, nhưng vừa ngẩng đầu, liền thấy thân ảnh Tề Yếm Thù ở bên rừng rậm, không xa không gần, vừa bị nàng nhìn thấy, hắn liền cất bước đi vào bên trong.
“Sư hổ!” Niệm Thanh không để ý gì khác, nàng chạy về phía rừng cây.
Tiến vào rừng cây, đường không dễ đi như bên ngoài, rễ cây rắc rối đan xen lẫn nhau, khiến bùn đất vừa lỏng vừa mềm, có vài rễ cây thậm chí cao đến vị trí ngực bé con.
Nàng cố gắng chống đỡ chính mình, lần lượt leo qua rễ cây, vừa mới bắt đầu còn tốt, liên tục qua mấy cái, thể lực của bé con rốt cục bị hao hết.
Lúc nàng chống đỡ chính mình từ rễ cây leo xuống, chân đạp không một cái, liền muốn ngã.
Một trận trời đất quay cuồng, cổ áo sau của Ngu Niệm Thanh bị Tề Yếm Thù cầm lấy, kéo nàng trở về gốc cây.
“Còn theo ta?" Tề Yếm Thù cười nhạo.
"Đúng là coi thường ngươi.”
Trên quần áo Ngu Niệm Thanh tất cả đều là đất, hai má bẩn thành mèo hoa nhỏ, tay cũng bẩn hề hề, là trình độ Tạ Quân Từ nhìn thấy sẽ đau tim.
Nàng giơ tay lên, trẻ con khẩn cầu.
"Sư hổ, ôm một cái.”
Sức mạnh ‘muốn ôm’ của bé con đã được Tạ Quân Từ mấy ngày nay hữu cầu tất ứng* chậm rãi nuôi dưỡng, hắn vốn cố ý muốn cho nàng tiêu tan cảm xúc tự ti khiếp đảm, cho nên mỗi lần đều ôm rất đúng lúc.
*Hữu cầu tất ứng: Chỉ cần muốn là sẽ cho
Hôm nay tới phiên Tề Yếm Thù, lại một lần cũng không đáp ứng.
Cho dù trong lòng Niệm Thanh cảm thấy Tề Yếm Thù không đáng sợ, cảm thấy hắn và Tạ Quân Từ giống nhau, nhưng hắn cự tuyệt ôm nàng khiến Niệm Thanh đã không ôm hy vọng.
Lần này nàng chỉ giơ tay lên ý tứ một chút, thấy Tề Yếm Thù vẫn chắp tay lạnh lùng nhìn nàng, nàng liền thu tay lại, xoay người chống rễ cây, tựa hồ muốn tự mình nhảy xuống tiếp tục tự mình đi.
Ca ca từng nói với nàng, nếu như không có ai chăm sóc nàng, nàng sẽ tự mình chăm sóc mình.
Chân tiểu cô nương còn chưa rơi xuống đất, đã bị người ta một tay ôm bụng nâng lên, tầm mắt lắc lư, Niệm Thanh trở lại cái ôm đầy hàn khí của Tề Yếm Thù.
“Chỉ lần này thôi...” Tề Yếm Thù còn chưa nói xong, tiểu cô nương trong ngực nâng người lên, nàng giơ tay lên, gắt gao ôm lấy cổ Tề Yếm Thù.