Chương 695:Ma quỷ trong tranh
Trong ký túc xá, Trần Nghiệp đang nằm nghỉ ngơi.
“Lão Trần.”
Một bạn cùng phòng trở về từ bên ngoài, nói với hắn: “Ngoài kia có người tìm ngươi đó, là một tên béo.”
Trần Nghiệp nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh, hắn ngồi dậy khỏi gường, nói tiếng cảm ơn với bạn cùng phòng rồi rời khỏi ký túc xá.
Hắn cũng không bất ngờ về việc tên béo tới tìm mình.
Sau khi hắn giải quyết xong con Quỷ đêm qua, không quá bao lâu đã rời khỏi đường Bồ La.
Trước khi rời đi, hắn đã nói cho tên béo cách thức liên lạc với mình và cả trường học mà hắn đang ở nữa.
Ra đến bên ngoài ký túc xá, Trần Nghiệp nhìn thấy tên béo đang đợi hắn.
Nhưng điều khiến hắn có hơi bất ngờ, là ở bên cạnh tên béo còn có hai người phụ nữ nữa.
Một người trung niên và một thiếu nữ.
Thoạt nhìn chắc hẳn là quan hệ mẹ con.
Nhìn thấy Trần Nghiệp xuất hiện, đôi mắt của tên béo lập tức sáng ngời, đi lên đón.
“Đại sư!”
Trần Nghiệp gật đầu với hắn ta, mở miệng hỏi: “Tới tìm ta có chuyện gì không?”
Tên béo không trả lời, mà lại bảo: “Đại sư, để ta giới thiệu với ngươi về bạn của ta.”
Nói xong, tên béo chỉ vào người phụ nữ trung niên ở bên cạnh và bảo: “Vị này họ Lý, cũng là người trong vòng giống như ta, mọi người đều gọi là chị Lý.”
Sau đó hắn ta lại chỉ vào thiếu nữ bên cạnh, nói: “Đây là con gái của chị Lý, cũng là người trong vòng…”
Người trong vòng mà tên béo nói, hiển nhiên đều là những người bị trúng lời nguyền, hoặc là bị “Quỷ” quấy nhiễu.
Lúc này, Trần Nghiệp mới quan sát cẩn thận thiếu nữ này, quả thực thấy vẻ mặt của cô ta tiều tụy, bộ dáng trông không giống người khỏe mạnh cho lắm.
Khi ấy, chị Lý kia đột nhiên mở miệng: “Đại sư, xin ngươi hãy cứu chúng ta…”
Trần Nghiệp phất tay, cắt ngang lời: “Đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau!”
“Đúng đúng đúng!”
Tên béo vội vàng hô: “Gần đây có một quán trà, chúng ta qua bên đó nói chuyện đi.”
…
Trong một phòng bao ở quán trà, bốn người ngồi xuống, Trần Nghiệp không hề khách sáo, mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Nói tình hình của các ngươi một chút đi!”
Chị Lý đó bắt đầu nhớ lại, rồi chậm rãi đáp: “Đại khái ba tháng trước, ta được mời tham gia một buổi triển lãm tranh, trong buổi triễn lãm tranh đó có một bức họa đã thu hút sự chú ý của ta.
Nội dung của bức họa là một người đi vào trong biển lửa, trông rất sống động.
Khi ấy, ta cũng không biết thế nào, cứ như thể bị quỷ mê hoặc tâm trí, ra giá mua bức tranh đó về… Sau khi mua bức tranh về nhà, mỗi ngày ta đều muốn nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, bức tranh đó có một loại ma lực kỳ quái, khiến ta vô cùng mê mẩn nó, nếu mấy tiếng hồng hồ không được ngắm nó, thì cả người ta sẽ rất khó chịu.
Loại tình huống này kéo dài vài ngày, cuối cùng ta cũng cảm giác được có gì đó không hợp lý, vì vậy, ta mới mang bức tranh đó ra khu ngoại ô, dự định đốt trụi nó.
Đương nhiên, ta đã tận mắt nhìn thấy nó từ từ cháy thành tro bụi… Nhưng đợi khi ta trở về nhà, đột nhiên phát hiện ra, bức tranh đó lại vẫn treo trong phòng khách nhà ta một cách hoàn hảo nguyên vẹn.
Mà con gái ta thì lại đang nhìn nó một cách say mê, mê mệt giống như ta lúc đầu vậy…”
Nhớ đến đây, cả người chị Lý bắt đầu hơi run lên, con gái của cô ta cũng giống như vậy.
“Chị Lý, uống chút nước đi.” Tên béo chuyển một cốc nước với vẻ đồng cảm.
Chị Lý nói một tiếng cảm ơn, uống một ngụm, bình ổn lại tâm tình, sau đó tiếp tục kể: “Ta ý thức được bức tranh đó rất không ổn, nên đã nghĩ rất nhiều cách để xử lý nó… Nhưng cho dù ta dùng cách gì để tiễn nó đi, thì đợi đến khi ta về nhà, nó luôn luôn treo trong phòng khách nhà ta một cách nguyên vẹn.
Ta sợ quá rồi, mới mời không ít hòa thượng và đạo sĩ tới nhà làm phép.
Mà những hòa thượng và đạo sĩ tới nhà ta làm phép, gần như tất cả đều chết bất đắc kỳ tử vào ngày thứ hai, không có ai ngoại lệ… Ta cũng đã thử dẫn con gái chuyển nhà.
Nhưng cho dù ta chuyển đi đâu, thì bức tranh đó vẫn sẽ đi theo ta đến nơi đó! Trong suốt quá trình này, ta đã khiến không ít người vô tội liên lụy, ta cho rằng cảnh sát rất nhanh sẽ tìm tới cửa, nhưng kết quả chẳng có gì xảy ra hết, không có cảnh sát tới tìm ta.
Sau đó, ta thử đi báo cảnh sát, nhưng cho dù ta nói thế nào, cảnh sát cũng sẽ không tin tưởng ta, không có người nào tin hai mẹ con ta hết… Ta sợ muốn chết, cơn ác mộng thật sự cũng chỉ mới bắt đầu! Trong những ngày tháng sau đó, mỗi khi đến đúng mười hai giờ đêm, bức họa đó sẽ sống lại, người trong đó… không, là ma quỷ, nó sẽ nhảy ra từ trong bức tranh, mang theo ngọn lửa hừng hừng đốt mọi thứ trong nhà nhà ta...!Nhưng ngay khi ta và con gái cho rằng sắp bị đốt chết đến nơi, thì toàn bộ hiện tượng lạ đều biến mất không thấy đâu nữa, trong nhà cũng khôi phục lại bình thường.
Ta và con gái mỗi ngày mỗi đêm đều phải hứng chịu sự tra tấn tinh thần này.
Ma quỷ đó giống như rất thích nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của chúng ta, cho đến hiện tại, nó vẫn chưa giết chết chúng ta...!Hai tháng trước, ta gia nhập vào vòng, mới biết hóa ra người giống như chúng ta, có rất nhiều trên thế giới này.
Mà bức tranh đó, thực ra rất lâu về trước đã từng xuất hiện, ta nghe nói, mỗi một người từng sở hữu bức tranh đó, cứ đầy ba tháng đều sẽ bị dọa chết tươi, không có ai ngoại lệ! Tính toán thời gian, đại khái đêm ngày mốt, chính là ngày đủ ba tháng chúng ta sở hữu bức tranh đó.
Nói cách khác, ta cũng chỉ còn tầm hai ngày mà thôi...”
Nói đến đây, sắc mặt của chị Lý vô cùng tái nhợt.
Ánh mắt của cô ta mang theo một tia hy vọng nhìn vào Trần Nghiệp, khẩn cầu hắn: “Ta nghe tiểu Châu (tên béo) nói, ngươi là người trừ quỷ, cầu xin ngươi hãy cứu chúng ta...”
Nói xong, chị Lý kéo ghế, dẫn theo con gái, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Nghiệp.
Thực ra, trong lòng cô ta vẫn còn tồn tại chút nghi ngờ về thân phận “người trừ quỷ” của hắn.
Dù sau thì cô ta cũng đã gia nhập vào vòng được hai tháng, nghe ngóng được không ít thông tin, nhưng lại chưa từng nghe nói trên thế giới này còn có chức nghiệp như người trừ quỷ này.
Lại thêm Trần Nghiệp thoạt nhìn thực sự quá trẻ tuổi, nên khó có thể khiến người tin phục.
Chỉ có điều, hiện giờ chị Lý đã đứng bên bờ tuyệt vọng, cô ta ôm theo suy nghĩ rất nhỏ nhoi, đến cầu xin Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp cũng không quan tâm chị Lý có quỳ hay không, hắn hỏi với vẻ hơi hứng thú: “Bức họa đó đang ở đâu?”
Nghe xong câu chuyện mà chị Lý trải qua, hắn đã sinh ra hứng thú sâu đậm đối với bức tranh đó.
Ánh mắt của chị Lý sáng lên, vội vàng đáp: “Ở trong phòng khách nhà ta.”
Trần Nghiệp: “Vậy dẫn ta qua đó xem thử đi!”
Chị Lý có hơi kích động, nhưng nhìn gương mặt trẻ tuổi của hắn, cô ta vẫn khuyên nhủ: “Đại sư, bức tranh đó rất quái dị, cho nên người nghiêm túc nhìn ngắm nó, đều sẽ hứng chịu lời nguyền của Quỷ, mãi mãi không có cách nào thoát được, có lẽ ngươi...”
Trần Nghiệp ngắt lời: “Trong lòng ta tự biết, dẫn ta đi đi!”.