Chương 703:Bám chặt người có quyền
Vương Khải Truyền không ngờ đã muộn như vậy rồi, mà Trần Nghiệp lại tìm tới nhà mình làm gì?
“Ngài Trần, mời ngài ngồi!” Hắn ta lập tức đi tới bưng trà rót nước.
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn bên trong biệt thự này, phát hiện ra biệt thự rộng lớn lại thật trống trải, chỉ có một mình Vương Khải Truyền ở, vì thế tò mò hỏi: “Trong nhà ngươi không thuê người giúp việc hay bảo mẫu gì đó sao?”
Vương Khải Truyền cười khổ một tiếng, đáp: “Ngài Trần nói đùa rồi, tôi ngay cả vợ còn chẳng có, sao lại không biết xấu hổ đi hại những bảo mẫu và giúp việc đó nữa chứ?”
Hơn nữa còn có một điểm quan trọng nhất mà hắn ta không nói ra, đó là cho dù hắn ta có tốn số tiền lớn để thuê bảo mẫu và người giúp việc, nhưng những người đó sau khi nghe thấy cảnh ngộ của hắn ta, cũng không có người nào dám tới biệt thự này làm việc hết.
Cũng chẳng vì cái gì khác, mà chỉ là sợ buổi tối một ngày nào đó đang nằm mơ, đột nhiên bị ngọn lửa bùng lên đốt chết cháy!
“Ngươi cũng thật là một kẻ đáng thương!”
Trần Nghiệp không nhịn được mà cảm thán.
Mũi của Vương Khải Truyền chua sót, một tỷ phú to lớn như vậy, suýt chút nữa thì bật khóc ngay tại trận.
Thân là một người khác bị Quỷ quấn lấy, bạn bè thân thích bên cạnh từng người một chết đi, hoặc là đến cả bản thân mình cũng liên tiếp nhận được tin dữ.
Nhưng chết cũng chết rồi, ít nhất thì cũng cho một phát thống khoái ngay tại trận đi!
Nhưng Vương Khải Truyền lại ngoại lệ, con Quỷ nhìn trúng hắn ta đó, dường như không có hứng thú với hắn ta, nhưng lại không cho hắn ta lấy vợ sinh con, cũng không cho hắn ta hưởng thụ niềm vui của cha con!
Có gia sản hàng trăm tỷ, lại chỉ có thể để đó ngắm.
Nhưng Trần Nghiệp biết, đây mới là điểm cao minh của con Quỷ thủ lĩnh cấp thấp này.
Nó không giống những con Quỷ khác cần không ngừng thay đổi mục tiêu, mà chỉ cần liên tục nhìn chằm chằm vào Vương Khải Truyền, đã có thể thu hoạch được nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta một cách liên tục không ngừng!
Hơn nữa Trần Nghiệp giỏi quan sát nội tâm, cũng có thể nhìn ra được, trong lòng Vương Khải Truyền vô cùng có khát vọng về việc lập gia đình.
Phần khát vọng này càng sâu đậm thì cảm giác sợ hãi cũng sẽ càng mãnh liệt!
Hắn ta sợ mình cô độc đến già, cả đời này đều phải sống trong thấp thỏm bất an, và lẻ loi cô độc.
“Ngài Trần, ngươi nhất định phải giúp ta!” Vương Khải Truyền nói với giọng nghẹn ngào.
Trần Nghiệp gật đầu đáp: “Yên tâm đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy đến chợ hẹn hò lớn nhất ở thành phố cho ta, sau đó tìm một người phụ nữ tốt, đưa về nhà kết hôn! Yên tâm đi! Ngày hôn lễ của ngươi ta sẽ tới, thân là người làm chứng, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”
Trần Nghiệp đứng dậy, sau đó trực tiến vào trong màn đêm.
“Ồ, ngày mai đi hẹn hò sao?” Lần này, Vương Khải Truyền có hơi ngơ ngác.
Sau đó hắn ta ngồi xuống, lại châm cho mình một điếu thuốc, hút một cách lung tung, trong đầu óc lại loạn cào cào!
“Thật sự phải kết hôn tiếp sao?”
Trong lòng Vương Khải Truyền có hơi rối rắm, trải qua vài cuộc hôn nhân thất bại đã mang lại bài học xương máu cho hắn ta, hơn nữa, mỗi một lần đều sẽ hại chết người phụ nữ mà mình yêu thương!
Hắn ta cũng không phải là một người đàn ông phụ nghĩa, tuy rằng có hơi trăng hoa, nhưng hắn ta tự cảm thấy bản thân mình trong mỗi một cuộc hôn nhân, đều chân thành tuyệt đối với người đó.
Người này một khi đã yêu rồi, thì còn có cách gì được nữa?
Đây cũng không phải là chuyện mình có thể khống chế được…
Vương Khải Truyền hút xong điếu thuốc, cuối cùng cũng đưa ra quyết định!
“Nếu ngài Trần đã nói như vậy, vậy mình lại bắt đầu một cuộc hôn nhân khác là được!"
Ngày thứ hai, vương Khải Truyền trực tiếp đi tới chợ hẹn hò lớn nhất trong thành phố.
Ngay khi nhìn thấy ông ta tới, người phụ trách nơi này và một đám phụ nữ tới đây hẹn hò đều ngạc nhiên đến ngây người!
“Trời ơi, ông chủ Vương, đây chính là Vương lão ngũ kim cương hàng thật giá thật đấy ư…”
(Chú thích: Vương Lão Ngũ kim cương chỉ người đàn ông đơn thân, chưa lập gia đình, đã qua 35 tuổi, và rất giàu có.)
Ngay ở nơi đó có hơn hai mươi người phụ nữ tỏ vẻ rất vừa ý Vương Khải Truyền, muốn hẹn hò với hắn ta.
Nhưng Vương Khải Truyền cũng biết, những người phụ nữ này chỉ là muốn ôm chặt bắp đùi của hắn ta, mới chủ động quăng cành ô liu mà thôi.
Nhưng hắn ta chỉ muốn tìm một người phụ nữ thật lòng yêu nhau!
“Ôi, thời buổi bây giờ tìm được một chân ái thật khó!”
Vương Khải Truyền không nhịn được mà lắc đầu, sau đó để ý đến một người phụ nữ có bộ dáng hơi thướt tha, dung mạo tuyệt vời, ngồi ở nơi đó chơi điện thoại.
Đôi mắt của hắn ta sáng lên, lập tức đi qua đó.
Giữa trưa ngày hôm đó, Trần Nghiệp chơi điện tử trong quán cà phê internet, hắn không chơi bời với mấy người bạn trong ký túc xá, mà lại ở nơi này lặng lẽ chơi điện tử.
Toàn bộ mọi thứ trong phó bản thử luyện đều có liên quan tới Không Gian Luân Hồi và thế giới hiện thực, ví dụ như phần ký ức về trò chơi này, cũng vẫn tồn trại trong đầu óc của hắn như cũ.
Hắn vẫn luôn là một cường giả trong trò chơi, năm đó còn giành được chức vô địch trong trận thi đấu top mười quán cà phê internet ở tiểu khu!
Chỉ có điều, trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn không có cơ hội có thể từ từ chơi điện tử.
Nắm bắt khoảng thời gian nhàn rỗi này, Trần Nghiệp lập tức đi vào trong quán cà phê internet.
“Ngài Trần, hóa ra ngươi cũng ở đây sao?”
Tên béo ngồi ở bên cạnh tháo tai nghe xuống, trên gương mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và hưng phấn.
Trần Nghiệp có hơi kinh ngạc: “Ồ, ở đây mà cũng có thể gặp được ngươi sao?”
Có thể thấy được, hắn và nhóc béo này thật sự rất có duyên.
Nhóc béo liếc mắt nhìn màn hình máy tính của Trần Nghiệp một cái.
“Ôi trời, ngài Trần, vậy mà ngươi cũng chơi trò chơi này sao, hay là chúng ta tổ đội chơi cái đi?”
Tên béo cảm thấy Trần Nghiệp dường như không gì không làm được, hơn nữa, còn chơi cùng một trò chơi giống với mình nữa.
Cho nên trong lòng hắn ta thoáng có một loại mong chờ, nói không chừng có đánh bại được Trần đại sư thần thông quảng đại ở phương diện trò chơi này!
“Được thôi, nếu ngươi đã muốn tổ đội với ta, vậy thì tới đi!”
Khóe miệng Trần Nghiệp nhếch lên một nụ cười mỉm, sao hắn lại không nhìn thấu được suy nghĩ của tên béo được chứ?
Sau nửa canh giờ, tên béo mang vẻ mặt ủ rũ mất tinh thần, bộ dáng yếu ớt vô lực, ngồi thườn thượt trên ghế.
“Ngài Trần, sao ngươi cái gì cũng biết thế, kỹ thuật của người quả thực còn mạnh hơn cả tuyển thủ chuyên nghiệp nữa đó!”
Nghe thấy lời này của tên béo, Trần Nghiệp cười, cái gọi là tuyển thủ chuyên nghiệp, theo quan điểm của hắn chẳng qua chỉ là về phương diện chơi trò chơi xuất sắc hơn người bình thường một chút mà thôi.
…
Còn hắn lại trực tiếp vượt qua con người bình thường, đạt đến một loại cấp bậc đáng sợ!
Tốc độ phản ứng tư duy của hắn và tốc độ tay…, đều không phải là trình độ mà con người có thể đạt đến được!
Hắn và tên béo tiến hành quyết đấu trong trò chơi, quả thực chính là đang giảm tốc độ bắt nạt đối phương!
Thời gian đã gần đến rồi, Trần Nghiệp nghĩ ngợi một chút rồi trực tiếp đứng dậy, rời khỏi quán cà phê internet.
“Ngài Trần, ngươi đi đâu thế?”
Tên béo vội vàng đuổi theo phía sau hắn.
Trần Nghiệp trả lời: “Đi tham gia hôn lễ của ông chủ Vương, sao thế, ngươi cũng nhận được thiếp mời của hắn ta sao?”
“Ồ, tổng giám đốc Vương kết hôn sao?”
Tên béo đương nhiên biết Trần Nghiệp đang chỉ Vương Khải Truyền.
Sau đó Trần Nghiệp bắt một chiếc taxi, tên béo cũng tự nguyện đi theo, không hề biết xấu hổ mà lên xe cùng.
“Ông chủ, đi đâu thế?” Tài xế xe taxi quay đầu lại hỏi.
Trần Nghiệp đáp: “Đi tới khách sạn lớn Hồng Khang!”
Khách sạn lớn Hồng Khang cũng chính là nơi mà Vương Khải Truyền kết hôn, ngay khi Trần Nghiệp đi tới cửa của khách sạn lớn, quả nhiên nơi này giăng đèn kết hoa, tràn ngập bầu không khí vui vẻ, những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau đi tới.
Trần Nghiệp dẫn tên béo bước vào trong khách sạn, nhìn thấy Vương Khải Truyền đang tiếp đãi khách khứa từ phía xa.
Hôm nay Vương Khải Truyền rất hăng hái, trên gương mặt tràn đầy niềm vui, không hề nhìn ra được một chút vẻ đau khổ khi bị Quỷ quấn lấy.
“Ngài Trần, vậy mà ngài lại biết hôm nay ta sẽ kết hôn sao?”
Vương Khải Truyền nhìn thấy Trần Nghiệp quả nhiên tới đây, lập tức có hơi ngạc nhiên.
Trần Nghiệp cười đáp: “Đương nhiên ta biết, hơn nữa hôm nay ta còn muốn tặng một món quà cho ngươi nữa...”.