Chương 749:Ác Nhân cốc, tam đại ác nhân Long Hổ Báo
"Ác Nhân cốc, đó là nơi nào?"
Trần Nghiệp đương nhiên biết Ác Nhân cốc trong những cốt truyện nguyên tác khác là nơi thế nào, nhưng ở trong Thiên Hạ Đệ Nhất, hắn cũng không biết Ác Nhân cốc rốt cuộc là nơi ra sao.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một nơi, hình như có ba ác nhân, thoạt nhìn hung thần ác sát.
Nhưng dựa vào mấy tên xấu xí đó mà cũng được xưng là Ác Nhân cốc sao?
Vạn Tam Thiên đáp: "Ngày xưa khi ta chưa phát tài, đã từng cùng tiên đế lưu lạc trên phố, khi nghèo khó cũng từng đi xin cơm.
Khi ấy ta có một cái bát, là người của người mà ta đã xin cơm, nhưng bây giờ nó đã bị người của Ác Nhân cốc đó cưỡng chế cướp mất!"
Nghe đến đây, trong lòng Trần Nghiệp dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ.
Không phải người này định kêu mình đi giúp hắn ta cướp lại cái bát đó đấy chứ?
Quả nhiên, Vạn Tam Thiên vừa cười vừa bảo: "Nếu đã như vậy, mời mật thám Hộ Long hãy tới Ác Nhân cốc một chuyến, giúp ta lấy lại các bát đó về!"
Trần Nghiệp lập tức đáp: "Với bản lĩnh của ngươi, lẽ nào còn không đòi được một cái bát nho nhỏ hay sao?"
Cho dù Ác Nhân cốc có mạnh mẽ đến đâu, nhưng Vạn Tam Thiên chính là kẻ giàu nhất thiên hạ, cái này gọi là tiền có thể mua chuộc được cả thần.
Hắn ta ra lệnh một tiếng, không biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm nghe hắn ta sai khiến.
Một ác nhân cốc nho nhỏ, làm sao có thể chặn được toàn bộ võ lâm này?
Nhưng Vạn Tam Thiên lại nhíu mày, rõ ràng hắn ta có chỗ khó xử của mình: "Ngươi có điều không biết, trong Ác Nhân cốc này có hai người vô cùng kỳ quái, thủ pháp ám khí của một trong số đó vô song thiên hạ, một người khác thì tinh thông trận pháp, hai người này liên thủ lại, không ai có thể chặn được!
Trần Nghiệp gật đầu, hóa ra là như vậy.
Một người am hiểu sử dụng ám khí, còn một người lại sở trường về trận pháp sao?
Trận pháp được sắp xếp xong sẵn từ trước, bất cứ người nào tiến vào bên trong, không chỉ sẽ bị trận pháp mê hoặc, mà còn có đại sư ám khí ở bên ngoài vòng vây đang đợi, quả thực giống như một trận đồ sát vậy!
Bằng cách này, nhân sĩ võ lâm bình thường dù nhân số có nhiều đến đâu cũng vô dụng.
Từ đây cũng có thể hiểu được, tại sao cho đến tận bây giờ Vạn Tam Thiên vẫn không thể giành lại được cái bát đó.
Hơn nữa thiết nghĩ Ác Nhân cốc có địa hình hiểm trở, mấy đại ác nhân đó chiếm cứ bên trong, thế lực hùng hậu, người ngoài khó có thể tiến vào trong cũng là chuyện bình thường!
Nhưng lúc này, tính mạng của Thượng Quan Hải Đường nguy cấp, độc tính của Ma Sơn Ngũ Tuyệt không biết khi nào sẽ phát tác, cho nên Trần Nghiệp cũng vô cùng nôn nóng: "Nếu đã như vậy, ta sẽ chạy một chuyến đến Ác Nhân cốc thay ngươi, nhưng trong khoảng thời gian này, hy vọng ngươi có thể kéo dài tính mạng cho cô ta, nếu đến khi ta trở về có chuyện bất trắc xảy ra, vậy hậu quả ngươi tự hiểu."
Nói xong câu này, trong đôi mắt của Trần Nghiệp tản ra một tia sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào Vạn Tam Thiên ở trước mặt một cách lạnh lùng.
Trong nháy mắt, kẻ giàu có nhất trong thiên hạ này đột nhiên cảm thấy, ánh mắt của người trẻ tuổi trước mắt đây cực kỳ đáng sợ!
"Không thể nào, mình là người giàu nhất thiên hạ, làm sao có thể sợ một người trẻ tuổi được?" Vạn Tam Thiên lắc đầu, xua đi suy nghĩ hoang đường ở tận sâu trong lòng mình này.
Sau đó, Trần Nghiệp để Thượng Quan Hải Đường ở lại Trung Nghĩa trang, một mình tiến tới Ác Nhân cốc.
Dựa theo bản đồ chỉ dẫn của Vạn Tam Thiên, thì Ác Nhân cốc nằm ở phía tây nam của Trung Nghĩa trang, nơi đó là một sơn cốc hiểm trở.
Thế nhưng trong cốc lại có một thôn trấn, trong trấn người đến người đi, mua bán thường xuyên, không hề nhìn ra được nơi này tồn tại mấy đại ác nhân tiếng xấu đồn xa một chút nào.
Ngay khi Trần Nghiệp đi tới nơi này, và nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt và phồn hoa ở đay, cũng sinh ra một loại ảo giác!
Nơi này là Ác Nhân cốc sao?
“Vị đai quân nhân này, xin hỏi ngươi muốn ở trọ hay nghỉ chân?"
Ngay khi Trần Nghiệp bước vào trong quán trọ, tiểu nhị tới tiếp đón hắn một cách vô cùng khách khí.
"Ta muốn thuê trọ, lên một bàn rượu và thức ăn trước đi rồi nói sau!" Trần Nghiệp tùy tiện chọn một cái bàn rồi ngồi xuống.
"Được, xin đợi một chút." Tiểu nhị vui vẻ rời đi.
Ngay khi đồ ăn và rượu bưng lên, Trần Nghiệp hỏi tiểu nhị: "Ngươi biết tam đại ác nhân Long Hổ Báo sống ở nơi nào không?"
"Hả, cái gì?" Tiểu nhị lập tức vô cùng ngạc nhiên, trong mắt hiện ra vài phần bối rối.
Hắn ta nhìn xung quanh cẩn thận một chút, sau đó cúi thấp người, đè thấp giọng nói, đáp: "Vị đại quan nhân này, tên của tam đại ác nhân Long Hổ Báo cũng không thể nói thẳng ra được đâu, còn nữa, nếu ai dám nói bọn họ là ác nhân, người đó chắc chắn sẽ chết không có đất chôn, nhớ đó!"
Thấy bộ dáng này của tiểu nhị, Trần Nghiệp lại càng chắc chắn, tam đại ác nhân Long Hổ Báo nhất định đã chiếm giữ trong Ác Nhân cốc.
Hơn nữa tên tuổi của bọn họ rất xấu, có thể khiến trẻ nhỏ phải bật khóc trong đêm!
"Nếu các ngươi đã sợ hắn như vậy, còn dám ở lại nơi này làm ăn nữa sao?" Trần Nghiệp vừa ăn thức ăn, vừa tùy tiện hỏi.
Tiểu nhị cười khổ một tiếng, đáp: "Tuy rằng danh tiếng của ba vị quan nhân này không hay, nhưng hắn đối với người trong Ác Nhân cốc chúng ta vẫn không tệ, dữ thì có dữ một chút, nhưng nếu có kẻ thù bên ngoài xâm lược, bọn họ vẫn sẽ bảo vệ chúng ta!"
Trần Nghiệp gật đầu, biết đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Ác Nhân cốc hiện giờ, có thể phát triển đến náo nhiệt và phồn hoa như vậy, thiết nghĩ tam đại ác nhân Long Hổ Báo này, nhất trí đoàn kết đối ngoại, cho nên những năm gần đây sự phát triển của thế lực ở Ác Nhân cốc mới càng lúc càng lớn mạnh.
Sau đó Trần Nghiệp nói bóng nói gió, biết được nơi cứ ngụ của tam đại ác nhân Long Hổ Báo từ trong miệng của tiểu nhị.
Sau khi thuê một phòng ở trong quán trọ, Trần Nghiệp hơi nghỉ ngơi nửa ngày, đợi đến chiều, khi mặt trời dần dần xuống núi, hắn rời khỏi quán trọ, đi dạo khắp toàn bộ thôn trấn.
Túy Hương Cư?
Trần Nghiệp nhìn thấy một thanh lâu có hơi cao cấp, sau đó cất bước đi vào trong, vừa nhìn thấy bộ dáng tuấn tú đẹp trai của Trần Nghiệp, trong mắt của bà chủ của Túy Hương cư lập tức tỏa sáng: "Ái chà! Vị đại quan nhân này, mời bên này, mời bên này!"
Thế nhưng sắc mặt của hắn lại lạnh lùng, mò một thỏi bạc từ trên người rồi ném lên mặt bàn, sau đó nói: "Gọi Hồng Hạnh cô nương, đầu bài ở nơi này của các người qua đây, hôm nay ta bao."
Bà chủ này lập tức có hơi ngạc nhiên, không ngờ khẩu khí của Trần Nghiệp lại lớn như vậy!
Bà ta nói với vẻ có hơi khó xử: "Vị đại quan nhân này, Hồng Hạnh cô nương đã có người đặt trước rồi, còn nữa, chút bạc này của ngươi cũng không đủ đâu!"
Trần Nghiệp lập tức cười lạnh một tiếng, mò một khối vàng lớn từ trên người rồi ném mạnh lên mặt bàn: "Chút này đã đủ chưa?"
"Đủ, đủ rồi!" Bà chủ là một người mê tiền, trong mắt lập tức tỏa sáng, trực tiếp vơ hết vàng và bạc vào trong lòng, nhưng bà ta vẫn cảm thấy có hơi khó xử.
"Nhưng mà Hồng Hạnh cô nương thật sự đã có người hẹn rồi, hơn nữa thân phận của người này không tầm thường, ngài có thể đợi một chút trước được không?"
Trần Nghiệp hừ lạnh một tiếng, đáp: "Ta cũng không có sở thích như vậy, ngươi mau chóng gọi Hồng Hạnh cô nương tới đây mau, bằng không ta sẽ phá cái Túy Hương Cư này của ngươi!"
Nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của hắn, hơn nữa lai lịch còn chưa rõ, nên bà chủ cũng có hơi sợ hãi.
Bà ta chỉ đành thở dài, nói: "Được rồi, ta đi gọi Hồng Hạnh cô nương qua đây ngay."
Một lúc sau, một cô gái trẻ tuổi với dáng người yểu điệu, dung mạo tuyệt vời, khoác một lớp sa mỏng màu đỏ, chậm rãi bước vào trong.
Đây chính là đầu bài của Túy Hương Cư, Hồng Hạnh cô nương.
Cô ta vừa định mở miệng nói gì đó, thì Trần Nghiệp trực tiếp lạnh lùng bảo: "Ngồi xuống bên cạnh, không cho phép mở mồm!"
Thấy giọng nói của hắn lạnh băng, khí thế đáng sợ, Hồng Hạnh cô nương hoảng hốt, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh..