Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


Chương 752:Ác nhân bị tiêu diệt sạch
Hổ ác nhân vô cùng tức giận.

Vừa rồi hắn còn đang xử lý một việc lớn, nhưng đột nhiên nghe nói huynh đệ Long ác nhân của mình bị người giữ lại Túy Hương Cư này.

Thế này còn được sao? 
Những năm gần đây, tam đại ác nhân bọn họ đã rất ít ra tay rồi, nhưng trong toàn bộ Ác nhân cốc này vẫn không có người nào dám tùy tiện chọc giận.

Nhưng Hổ ác nhân lại hoàn toàn không ngờ, vậy mà lại có người dám ở trong Ác Nhân cốc khống chế Long ác nhân một cách trắng trợn như vậy, sau đó gọi hắn ta qua đây cứu người? 
Sau đó, Hổ ác nhân ra lệnh một tiếng, dẫn một đám người có thực lực tinh anh trong Ác Nhân cốc tới, cũng chính là hơn mười tên cao thủ nhị lưu ở trước mặt này, đằng đằng sát khí tới thẳng Túy Hương Cư.

Tiếp đó, bọn họ một đường đi lên tầng ba, bước vào trong phòng, nhìn thấy một màn trước mặt này, Hổ ác nhân lập tức nổi trận lôi đình.
"Tiểu tử khốn nạn, vậy mà lại dám bất kính với người của Ác Nhân cốc chúng ta, thật đúng là tự tìm đường chết!" 
Cùng với giọng nói của hắn ta vừa dứt, những người khác xông thẳng về phía Trần Nghiệp, không hề phí lời một chút nào, một trận đại chiến đã lập tức mở ra.

Đối mặt với một đám cao thủ nhị lưu, Trần Nghiệp cũng không còn sử dụng võ công đẹp đẽ như văng nước rượu vào không trung đó nữa, mà là cả người đột nhiên rời khỏi băng ghế, chỉ nhìn thấy hai chân của hắn cách đất, giống như một ảo ảnh, bay qua bay lại trong không trung.
Bốp bốp bốp!
Tay của Trần Nghiệp, tùy tiện lần lượt vỗ lên người toàn bộ cao thủ nhị lưu này.


Sau đó cả người hắn lộn trở lại giữa trong không trung với một góc độ vô cùng kỳ quái! 
Toàn bộ quá trình chỉ tốn chưa đến mười lần hít thở, hắn đã trở về chỗ ngồi rồi ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một chén rượu, chậm rãi nếm thử. 
Mà trái lại, phía bên cao thủ nhị lưu đó, mỗi người đều duy trì động tác xông lên phía trước, có người còn giơ cao cánh tay của mình, trường đao trong tay tản ra tia sáng khiếp ngườ.

Mà có người thì lại mang vẻ mặt cười khổ, trong ánh mắt tả ra một tia sợ hãi.

Tóm lại, động tác của mỗi một người không giống nhau, nhưng tất cả đều đồng loạt xông về phía Trần Nghiệp.

Chỉ đáng tiếc lúc này, bọn họ hoàn toàn không nhúc nhích được! 
Hổ ác nhân đứng ở cửa tận mắt nhìn thấy một màn này xảy ra, cả người từ trên xuống dưới, từ đỉnh đầu đến bàn chân đều phát lạnh. 
"Không! Không thể nào!" Trong lòng Hổ ác nhân cảm thấy vô cùng hoang đường.

Vừa rồi bước chân của Trần Nghiệp cách mặt đất, trực tiếp xuyên qua xuyên lại trong không trung, điểm huyệt toàn bộ cao thủ nhị lưu, sau đó lại trở về.

Mà cảnh tượng này, chỉ trong mấy lần hít thở đã hoàn thành, sao có thể thế được? 
Hổ ác nhân không phải chưa từng thấy qua, trên thực tế, hắn ta đã từng được chứng kiến trận quyết đấu của cao thủ nhất lưu.

Nhưng đó cũng hoàn toàn chưa đạt đến mức độ khoa trương như vậy! 
Lúc này, trong lòng Hổ ác nhân nghĩ rất nhiều, hắn ta thầm suy đoán thân phận của Trần Nghiệp.


Đông Hán? Hộ Long sơn trang? Triều đình hay là đại phái. 
Phịch một tiếng, Hổ ác nhân trực tiếp quỳ xuống! 
Một màn này khiến toàn bộ mọi người hoàn toàn không ngờ tới.

Long ác nhân ở bên cạnh chết điếng người, bà chủ của Túy Hương Cư, và toàn bộ cao thủ nhị lưu khác, đều mở to mắt, há to miệng, vẻ mặt không dám tin! 
Tên tuổi của Hổ ác nhân còn lớn hơn Long ác nhân nhiều, hơn nữa từ trước đến nay hắn ta làm việc đều khoa trương ngang ngược, tràn đầy uy nghiêm, không cho phép nghi ngờ.

Nhưng lúc này, động tác hắn ta quỳ xuống lại có vẻ nước chảy mây trôi như vậy, không hề lề mề một chút nào.

Người này thật sự là Hổ đại quan nhân sao? 
Trong lòng mọi người đều không kiềm chế được mà nổi lên nghi ngờ này. 
Thế nhưng đối mặt với vẻ nịnh nọt lấy lòng của Hổ ác nhân, Trần Nghiệp lại lộ ra biểu cảm vô cùng nghi ngờ: "Ngươi làm gì thế? Ta mời ngươi tới để cho ngươi nghe đàn, tại sao phải quỳ trước mặt ta?" 
Sau đó Trần Nghiệp không đợi hắn ta trả lời, đã trực tiếp vung nước rượu trong tay ra không trung.

Lần này, trong ánh mắt của một đám người, nước rượu đều hóa thành những hạt nước mưa, đâm trúng vào huyệt đạo mấu chốt của một đám cao thủ nhị lưu này.
Trong nháy mắt, một đám cao thủ nhị lưu đã hồi phục lại.


Thế nhưng lần này, bọn họ cũng không dám đối đầu với Trần Nghiệp nữa.

Sau khi chứng kiến thủ pháp điểm huyệt và giải huyệt vô cùng thần sầu của hắn, mọi người đều biết giữa hai bên tồn tại sự chênh lệnh như trời và đất! 
"Tiền bối tha mạng!" Một đám cao thủ nhị lưu, mỗi một người đều là hảo hán nổi tiếng ầm ầm nếu ở trong rừng.

Nhưng lúc này, tất cả đều như không cần thể diện, quỳ xuống trước mặt Trần Nghiệp, dập đầu với hắn, cầu xin hắn tha thứ cho hành động vô cớ gây sự trước đó của đám người mình. 
Thế nhưng Trần Nghiệp lại vung bàn tay to, vừa cười vừa bảo: "Ta đã nói rồi, mời các ngươi tới đây là cho các ngươi nghe đàn, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống đi!" 
"Hả, nghe đàn?" 
Một đám đàn ông cao lớn thô kệch, chua bao giờ từng thử qua loại hành động phong nhã như vậy.

Lúc này mỗi một người đều ngây ra tại chỗ. 
"Sao thế, không nề mặt sao?" Trần Nghiệp đột nhiên nói với vẻ hung thần ác sát.

Lần này khiến một đám cao thủ nhị lưu đều run rẩy! 
Sau đó, một đám đàn ông lập tức gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cúi đầu, tìm ghế ở xung quanh rồi ngồi xuống.

Đến nước này, trong toàn bộ căn phòng đã ngồi chừng hai, ba mươi người, trong đó bao gồm một đám cao thủ nhị lưu, Long ác nhân, Hổ ác nhân, còn có Hồng Hạnh cô nương, và cả bà chủ.
Lúc này, Hồng Hạnh cô nương cảm giác được tâm trạng của mình đã hoàn toàn loạn lắm rồi.

Khi cô ta gảy đàn, ngay cả nốt nhạc cũng có hơi vặn vẹo biến hình.

Thế này cũng không thể trách cô ta được, cô ta thân là một cô gái yếu đuối, từ khi nào lại từng nhìn thấy loại cảnh tượng này? 

Trên thực tế, mỗi một người sinh sống trong Ác Nhân cốc mỗi khi nhìn thấy tam đại ác nhân, đều sẽ run rẩy sợ hãi.

Càng đừng nói đến lúc này, hai đại ác nhân tập trung, mà còn phải ở trước mặt bọn họ gảy đàn một cách thoải mái tự nhiên, thế này cũng thực sự quá làm khó Hồng Hạnh cô nương rồi! 
"Ôi, tiếng đàn của ngươi cuối cùng vẫn loạn!" Trần Nghiệp lắc đầu, sau đó nói với vẻ hơi đáng tiếc.

Tiếp đó, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ với vẻ có hơi đăm chiêu. 
"Một con cá lớn cuối cùng đó chắc hẳn cũng sắp tới rồi đây?" 
Cùng với giọng nói của hắn vừa dứt, sắc mặt của Long ác nhân và Hổ ác nhân đều trở nên vô cùng khó coi.

Bọn họ có ngu đến mấy thì lúc này cũng biết, hóa ra mục tiêu của Trần Nghiệp là Báo ác nhân.

Mà lần này, tam đại ác nhân tập trung ở Túy Hương Cư, nghĩ cũng biết hôm nay sẽ bị người lạ mặt trẻ tuổi này tiêu diệt sạch! 
Lúc này, trong lòng Long ác nhân và Hổ ác nhân đều đang lặng lẽ cầu nguyện: "Đại ca, tuyệt đối đừng mắc bẫy nha, nhất định đừng tới, mau chóng đi tìm trợ thủ tới cứu chúng ta!" 
Đáng tiếc, giữa bọn họ không có bản lĩnh tâm linh tương thông, cũng không luyện thành tâm nhãn thông của nhà Phật, cho nên lúc này, Hổ ác nhân đã tới rồi!
Trong tam đại ác nhân Long Hổ Báo, trên thực tế Báo ác nhân mới là đại ca trong ba người, võ công của hắn ta cũng mạnh nhất, đạt đến cảnh giới cao thủ nhất lưu.

Tuy rằng so với loại người xuất sắc trong đám cao thủ nhất lưu như Vô Ngân công tử vẫn còn chút chênh lệch, nhưng cho dù là một cao thủ nhất lưu yếu nhất thì vẫn hoàn toàn không thể coi thường. 
Khi Báo ác nhân tới, ít nhất có hơn trăm cao thủ nhị lưu đi theo, tất cả bao vây Túy Hương Cư lại.

Lần này, khách khứa trong Túy Hương cư đều sợ hết hồn, không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều trốn ở trong phòng của mình run rẩy không thôi.
"Tên giặc kia! Mau chóng thả hai huynh đệ của ta ra!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận