Chương 757:Phật môn Tây Vực!
Từ trong trận pháp phức tạp kia, đột nhiên có một lực hút đáng sợ phóng ra, trong nháy mắt đã giáng xuống cơ thể của người thanh niên thấp bé Thiên Thủ Phật Đà!
"Đây là cái gì?" Thiên Thủ Phật Đà lập tức cả kinh, nhanh chóng vung hai tay, muốn thoát khỏi sự trói buộc của sức mạnh này.
Thế nhưng, sau khi hắn ta thử, lại hoàn toàn trở nên sợ hãi.
Bởi vì cho dù hắn ta có vận chuyển nội lực thế nào, vẫn không có cách nào thoát khỏi sức hút to lớn này.
Nguồn sức mạnh này giống như một cái chuông đồng khổng lồ, chụp vào người hắn ta, khiến hắn ta đứng nguyên tại chỗ bất động.
"Không!" Thiên Thủ Phật Đà kêu lớn tiếng, mà chuyện càng khiến hắn ta sự hãi hơn đã xảy ra!
Ma Diêm La ở bên cạnh lập tức biết không ổn, vội vàng khởi động sát môn!
"Giết..."
Thế nhưng lúc này, Trần Nghiệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, một bàn tay sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp, ra sức hút nội lực của Thiên Thủ Phật Đà, mà cả người hắn cũng hóa thành một bóng người màu vàng một cách im hơi lặng tiếng, bất chấp những tảng đá và cây hoa đào đụng lên người mình.
Bốp bốp bốp...
Những tảng đá lần lượt vỡ vụn, những cây hoa đào đều gãy rụng, không hề đả thương đến cơ thể Trần Nghiệp một chút nào.
"Trời ơi, sao có thể như vậy được?"
Ma Diêm La ở bên ngoài trận pháp, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cả người đều sợ đến ngây người!
Một người sống mà lại có thể bất chấp nhiều tảng đá như vậy va chạm vào người, đây còn là người sao?
Lúc này, Ma Diêm La chỉ cảm tận sâu trong lòng mình đang chịu đả kích dữ dội, hắn ta chưa bao giờ từng nhìn thấy một nhân vật đáng sợ như vậy.
"Không ổn! Mau chóng rút lui!"
Lúc này, Ma Diêm La trực tiếp vất bỏ Thiên Thủ Phật Đà ở bên cạnh, bởi vì hắn ta vừa mới thử đụng vào bả vai của Thiên Thủ Phật Đà, lại kinh ngạc phát hiện ra nguồn sức mạnh đó giống điện giật, cũng sẽ hút mình qua đó.
Cho nên vào thời khắc mấu chốt, hắn ta lập tức chặt đứt mối tiếp xúc giữa hai bên, rồi quay đầu bỏ chạy, không hề do dự một chút nào.
Lúc này, Thiên Thủ Phật Đà đã gần như thì bị Trần Nghiệp hút khô, cơ thể mềm nhũn đã biến thành một phế nhân.
Mà trận pháp bởi vì sau khi chủ động mở sát môn đã lộ ra sơ hở lớn, cho nên Trần Nghiệp cũng dễ dàng đi ra khỏi trận pháp phức tạp đó.
"Có thể đồng thời ép ta sử dụng hai môn thần công, các ngươi cũng đủ để tự hào rồi đấy." Ánh mắt của hắn lạnh lùng, giống như một vị sát thần, cả người tản ra ánh sáng màu vàng, rồi vút thẳng lên trời!
Hắn không đi xem Thiên Thủ Phật Đà nằm trên đất, vì biết người này đã là một người chết, mà mục tiêu của hắn chính là Ma Diêm La đang chạy trốn ở trước mặt!
Lúc này, Ma Diêm La chỉ hận cha mẹ mình ra sinh thiếu mất hai cái chân, hắn ta chạy như điên vào trong sơn cốc.
Mục tiêu của hắn ta là lầu trúc, bên dưới lầu trúc có một mật đạo có thể thông ra ngoài Ác Nhân cốc, đây cũng là thủ đoạn chạy trốn mà hắn để lại cho mình từ trước.
Vừa mới đến gần lầu trúc, Trần Nghiệp cũng đã đồng thời tới nơi!
"Chết cho ta!"
Giọng nói của Trần Nghiệp giống như sấm đánh vang lên bên tai của Ma Diêm La, khiến trong lỗ mũi của hắn ta không nhịn được mà chảy ra máu tươi.
"Nội lực mạnh quá..." Ma Diêm La sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vội vàng vàng xông và trong lầu trúc.
Thế nhưng hắn ta vừa mới tiến vào lầu trúc, lại phát hiện ra Trần Nghiệp đã đứng ngay trước mặt mình từ trước.
"
Tiền bối tha mạng, chúng ta không dám nữa đâu!" Ma Diêm La trực tiếp quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, đối diện với Trần Nghiệp đáng sợ, phòng tuyến tâm lý của hắn ta cuối cùng cũng sụp đổ, lúc này, cũng không còn dám nổi lên một chút suy nghĩ phản kháng nào nữa.
"Ngươi tới từ Phật môn Tây Vực sao?" Trần Nghiệp đột nhiên hỏi.
Ma Diêm La sững sờ, sau đó lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
"Đúng vậy, tiểu nhân tới từ Phật môn Tây Vực."
Dưới câu hỏi của Trần Nghiệp, hắn ta không dám giấu diếm chút nào.
Sau đó Trần Nghiệp nghĩ ngợi một chút, lại nhíu mày, rồi lại hỏi: "Ngươi là môn hạ của vị nào trong tứ hoàng Phật môn Tây Vực?"
Ma Diêm La trả lời một cách thành thật: "Tiểu nhân là đệ tử đời thứ ba dưới trướng Thấp Bà."
"Hóa ra là đệ tử môn nhân của lão vu bà đó!" Trần Nghiệp nói một cách khinh thường.
Mà Ma Diêm La ở bên cạnh, khóe miệng lại co rút dữ dội!
Dám gọi Thấp Bà, một trong tư hoàng Phật môn ở Tây Vực là lão vu bà, trong thiên hạ này chỉ sợ có mỗi người này mà thôi.
Lúc này, nhìn thấy đệ tử Phật môn Tây Vực lại dám tới võ lâm Trung Nguyên làm loạn, Trần Nghiệp mới lập tức nhận ra, hóa ra võ lâm này đã thật sự hoàn toàn rói loạn rồi!
Bối cảnh của nó không còn giới hạn trong cốt truyện nguyên tác nữa, mà là thêm vào rất nhiều tầng và yếu tố khác.
Hồ nước này cũng lại càng thêm pha tộn, khiến người có chút nhìn không rõ!
"Lẽ nào đây chính là chỗ đáng sợ của nhiệm vụ thử thách cuối cùng sao?" Trong lòng hắn lặng lẽ nghĩ.
Muốn làm chúa tể của một thế giới hỗn loạn như vậy, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Hơn nữa, hắn cảm thấy từ lúc tiến hành nhiệm vụ cho tới nay, đã tốn rất nhiều thời gian rồi, thế nhưng chỉ riêng việc ngăn chặn Chu Vô Thị đăng cơ xưng đế, mà còn chưa giải quyết xong, vậy muốn khống chế thế giới này còn khó đến thế nào nữa?
"Cứ đi từ từ vậy!"
Trong lòng hắn chỉ có thể lặng lẽ an ủi mình như vậy, dù sao thì nhiệm vụ này cũng không giới hạn thời gian, sau đó hắn lại hỏi.
"Vậy Thiên Thủ Phật Đà đó chính là người tới từ Đường Môn đất Thục sao?"
Ma Diêm La lập tức gật đầu: "Không sai, hắn là đệ tử đời thứ ba trong Đường Môn, tên thật là Đường Hạo Nhiên."
Trần Nghiệp gật đầu, nhưng sau đó lại hỏi: "Ngươi tới từ Phật môn Tây Vực, còn hắn tới từ Đường Môn, làm thế nào mà hai người các ngươi lại cấu kết với nhau chiếm giữ Ác Nhân cốc?"
Đây là một nghi ngờ lớn nhất trong lòng hắn, mà từ trước đến nay, Phật môn Tây Vực và Đường Môn đất Thục nước sông không phạm nước giếng, hai đại bang phái chẳng liên quan đến nhau.
Nhưng tại sao truyền nhân trong hai đại môn phái lại cấu kết với nhau? Sau lưng có phải có người sai khiến hay không?
Ai biết lúc này ánh mắt của Ma Diêm La lại lảng tráng, trong lúc nhất thời không trả lời được.
Trần Nghiệp lập tức biết, trong đầu hắn ta đang đấu tranh tư tưởng.
Vì thế ánh mắt của hắn lại tản ra khí tức uy nghiêm đáng sợ, nội lực lập tức cuộn trào dữ dội, bao phủ lên người của Ma Diêm La, khiến hắn ta sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy!
“Dám có nửa câu nói dối xem, ta sẽ lập tức cho đầu ngươi tạm biệt cơ thể!” Trần Nghiệp lạnh lùng bảo.
Ma Diêm La sợ đến mức nhảy dựng, sắp tiểu ra quần đến nơi, vì thế lập tức thành thực giải thích: "Có một người đeo mặt nạ đồng, là hắn ta đã kêu chúng ta tới Ác Nhân cốc này, hơn nữa trong cái bát đó giấu bí mật về bản đồ kho báu cũng là hắn ta nói cho chúng ta biết."
Người đeo mặt nạ đồng?
Sắc mặt của Trần Nghiệp có hơi nghi ngờ, lúc này, địch trong tối ta ngoài sáng, hoàn toàn không biết người đeo mặt nạ đồng này rốt cuộc có thân phận gì.
Hơn nữa, nếu đối phương đã biết bí mật về bản đồ kho báu của Vạn Tam Thiên, tại sao không tự mình chủ động ra tay? Mà lại kêu hai đệ tử này liên thủ lại ở Ác Nhân cốc, chiếm giữ cái bát đó.
Khỏi cần hỏi, ai cũng biết thân phận của người mang mặt nạ đồng đó vô cùng thân bí, hai người này chắc chắn không biết!
"Tiền bối, ta đã nói ra hết rồi, ngươi có thể thả ta đi được không?" Ma Diêm La hỏi với vẻ vô cùng dè dặt.
Trần Nghiệp đang định nói gì đó, thì đột nhiên bên ngoài lầu trúc vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Đồ cặn bã Phật môn, tên nô tài phế vật! Sống trên thế giới này chỉ tổ lãng phí lương thực!"
Giọng nói vừa dứt, một tia sáng vô cùng sắc bén đã vút lên từ bên ngoài nhà trúc, rồi phóng thẳng tới, trực tiếp phá vỡ cánh cửa!.