Trong hai bàn tay của Sở Tương Ngọc phun ra hai dòng khí thái cực đáng sợ, âm dương hội tụ, thái cực tương sinh, hút toàn bộ đao pháp của Hùng Bá Thiên Hạ vào bên trong!
“Ha ha ha, Hùng Bá Thiên Hạ quả nhiên lợi hại…”
Sở Tương Ngọc ngược lại bắt đầu khen ngợi đao pháp của Hùng Bá Thiên Hạ.
Nhưng bản thân hắn ta lại xông lên trời, hai lòng bàn tay ra sức vung xuống hai dòng nước lũ, một nóng một lạnh luân phiên thay nhau, băng sương lần lượt vỡ vụn, rồi một dòng khí nóng rực giống như một con rồng tức giận, lao về phía Quy Hải Nhất Đao.
“Hùng Bá Thiên Hạ!”
Quy Hải Nhất Đao tức giận gầm lên một tiếng, mũi đao vẽ lên mặt đất một hình tròn, sau đó trảm về phía trước một cách điên cuồng, chỉ nhìn thấy đao khí đáng sợ hình thành những ảo ảnh, sau đó trực tiếp biến thành một đường đao khí duy nhất, cùng va chạm với nộ long trong không trung!
Ầm ầm…
Dưới bầu trời đêm, ánh lửa bùng lên, hai đại cao thủ dùng tuyệt chiêu bảng hiệu của mình, đối đầu với nhau một cách ác liệt.
Nhưng Trần Nghiệp đã nhìn ra được, tuy rằng Hùng Bá Thiên Hạ của Quy Hải Nhất Đao lợi hại, nhưng hắn ta vừa mới học chưa được bao lâu, vẫn còn đang trong quá trình lĩnh hội sự tinh túy của nó.
Nếu là Quy Hải Bách Luyện tới đây, vậy Sở Tương Ngọc này chắc chắn không phải là đối thủ.
Lúc này hai người đang giằng co, ánh mắt của Trần Nghiệp nhìn về phía Lưu Thiếu Thu trong con ngõ phía xa, lòng nói một tiếng: “Cơ hội tốt!”
Nhưng hắn vừa mới giẫm một bước, lại đột nhiên dừng lại!
Đúng vậy, dưới màn đêm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, có ít nhất hơn mười đôi mắt ẩn náu trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào mình…
Hắn biết nếu lúc này mình dám tùy tiện ra tay, chắc chắn sẽ gặp phải những sát thủ đang mai phục trong bóng tối, cho nên hắn quyết định án binh bất động.
Lúc này, xung quanh Lưu Thiếu Thu có một đám cao thủ tuyệt thế đã từ từ hiện ra khỏi mặt nước.
Mà Quy Hải Nhất Đao cũng đã dần dần không địch nổi nữa, vừa chiến vừa lui.
“Hùng Bá Thiên Hạ là một bộ đao pháp không tệ, đáng tiếc ngươi vẫn chưa lĩnh ngộ được sự tinh túy trong đó, cho nên hôm nay ngươi chỉ có thể bị ta đánh bại!”
Trong đôi mắt lạnh lùng vô tình của Tuyệt Diệt vương Sở Tương Ngọc tản ra tia sáng khiếp người, chỉ nhìn thấy hắn ta đột nhiên hô to một tiếng, trong nháy mắt tăng tốc, lao thẳng về phía Quy Hải Nhất Đao!
Ầm ầm…
Hai lòng tay với hai thuộc tính thái cực nóng lạnh, dán lên bên hông của Quy Hải Nhất Đao, đánh hắn ta bay ngược ra sau.
Trần Nghiệp lập tức ra tay, trực tiếp duỗi một bàn tay ra, tản ra lực hút cực lớn, kéo Quy Hải Nhấ Đao trở về, trong nhát mắt đã tránh được một chiêu tất sát của Tuyệt Diệt vương!
“Ha ha, ngươi muốn cứu hắn, vậy thì cùng chết chung với hắn đi!” Tuyệt Diệt vương đã nổi lên sát tâm.
Ngày xưa, hắn ta vốn chính là đệ nhất hảo hán Xuyên Trung, cái gọi là hảo hán này cũng không chứng minh tâm địa của hắn ta nhân từ bao nhiêu, mà trên thực tế người chết dưới tay hắn ta cũng nhiều vô số kể!
Mà những năm này, Sở Tương Ngọc đã bớt đi rất nhiều, đêm nay gặp được cao thủ tuyệt thế, khiến hắn ta cũng không kìm được mà nổi lên sát khí đã phủ bụi rất lâu tận sâu trong lòng mình.
“Giết…”
…
Sở Tương Ngọc nổi giận gầm một tiếng, trong nháy mắt này, vài bóng người trong ngõ nhỏ cùng nhau nhảy ra, chặn ở trước mặt Lưu Thiếu Thu.
“Cuối cùng tất cả cũng ra ngoài rồi sao?”
Trần Nghiệp lạnh lùng nhìn về hướng đó, biết Đông Hán Tào Chính Thuần đã phía cao thủ tới ngăn cản mình thu thập vật chứng.
Tào Chính Thuần vô cùng hiểu rõ, nếu toàn bộ những tín vật này đều bị Hộ Long sơn trang có được, vậy thì hắn ta có xác suất rất lớn sẽ xong đời thật!
Cho nên một trận chiến tối nay vô cùng quan trọng, hơn nữa còn cực kỳ khó khăn.
“Giết!”
Trần Nghiệp cũng đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía Sở Tương Ngọc!
Keng keng keng…
Hắn trực tiếp sử dụng Kim Cương Bất Hoại Thần Công, đương đầu với song chưởng hỏa băng của Sở Tương Ngọc.
Sở Tương Ngọc lập tức kinh ngạc, không ngờ chưởng lực tới đâu cũng thuận lợi của mình, đánh lên người Trần Nghiệp lại không hề có một chút tác dụng nào?
“Không đúng, võ công này của ngươi là gì?”
Sở Tương Ngọc lạnh lùng nói, trực tiếp lùi về sau vài bước, né tránh đòn tấn công của Trần Nghiệp.
Bởi vì lúc này Trần Nghiệp hoàn toàn không phòng thủ, trong lúc ra tay đều là những chiêu thức không tiếc trả giá tất cả.
Động tác của hắn phóng khoáng, mỗi một chưởng đều đánh vào vị trí yếu hại đến tính mạng của Sở Tương Ngọc.
Sở Tương Ngọc lùi lại, thì Trần Nghiệp trực tiếp đuổi theo!
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, nhưng Trần Nghiệp còn nhanh hơn.
Cuối cùng, hắn trực tiếp giẫm lên một bước, một bàn tay đặt lên bả vai của Sở Tương Ngọc.
“Hấp Tinh Đại Pháp…”
Sắc mặt của Sở Tương Ngọc cực kỳ sợ hãi, chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể dường như bị quấn chặt lấy, ra sức trôi vào trong cơ thể của Trần Nghiệp.
“Đây là Hấp Tinh Đại Pháp?”
Sở Tương Ngọc thấy nhiều hiểu rộng, lập tức nhận ra môn võ công vô cùng tà ác trong truyền thuyết này, đồng thời trong mắt hắn ta cũng phát ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
“Ngày đó bên bờ Thái Hồ, tám đại chưởng môn bị người hút cạn nội lực, lẽ nào là ngươi làm sao?”
Cùng lúc đó, trên gương mặt của hắn ta cũng tràn đầy vẻ khó tin, bởi vì thoạt nhìn tuổi tác của Trần Nghiệp không lớn, hơn mười năm trước chẳng qua mới chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ làm sao có thể hút cạn nội lực của tám đại chưởng môn được?
Thế nhưng Sở Tương Ngọc cũng giống như toàn bộ người trong thiên hạ, hoàn toàn không ngờ đến tên hung thủ ra tay này lại chính la Thiết Thảm Thần Hầu của Hộ Long sơn trang!
Nói thì chậm và diễn ra thì nhanh, Sở Tương Ngọc bị Trần Nghiệp khống chế, mấy bóng người trong tối đó lập tức biết lúc này nhất định phải nhanh chóng hành động!
Soạt soạt soạt!
Tổng cộng có tám bóng người cùng nhảy ra khỏi con ngõ tối tăm.
Thượng Quan Hải Đường thấy tình thế không ổn, mái tóc đen đầy đầu lập tức bay bổng, dùng lực vung vô số cánh hoa về phía trước hình thành một lĩnh vực, bao phủ toàn bộ bên trong con ngõ nhỏ này.
“Ha ha, nếu là Vô Ngân công tử đích thân thi triển mạn thiên hoa vũ tát kim tiền, thì có lẽ chúng ta còn kiêng dè.”
Một giọng nói khác trực tiếp lên tiếng: “Nhưng một chiêu này của ngươi, thực sự có uy lực quá yếu!”
Mấy người phối hợp với nhau, chỉ nhìn thấy có vài bóng người đồng thời xông ra.
Ngay khi bọn họ hiện thân, Thượng Quan Hải Đường cũng ngạc nhiên!
“Thiên Tàn Bát Phế?”
Đúng vậy, tám người này chính là Thiên Tàn Bát Phế tiếng xấu đồn xa trong võ lâm.
Tám người này giống nhưu ảo ảnh, trong nháy mắt đã xuyên qua mạn thiên hoa vũ tát kim tiền, lao về phía Thượng Quan Hải Đường.
“Không ổn!”
Thượng Quan Hải Đường nhanh chóng lùi lại.
Lúc này, Quy Hải Nhất Đao đã hồi phục lại, vội vàng xông qua đó giải vây, nhưng hai người hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiên Tàn Bát Phế…
Sau khi chịu đựng mấy chiêu, Thượng Quan Hải Đường và Quy Hải Nhất Đao đồng thời bị đánh bay ngược ra sau.
Mà ở một bên khác, Trần Nghiệp đã hấp thụ hơn phân nửa nội lực của Sở Tương Ngọc, cảm giác được trong cơ thể tràn ngập một nguồn sức mạnh vô cùng mênh mông!
Hắn nhìn thấy Thiên Tàn Bát Phế ra trận, trong lòng cũng lập tức kinh ngạc!
“Sao tám người này lại tới đây?”
Hắn tới thế giới này đã được một khoảng thười gian, nên đương nhiên cũng biết Thiên Tàn Bát Phế là nhân vật thế nào, nghe nói Thiên Tàn Bát Phế là tám anh em ruột, mỗi một người đều là người tàn phế.
Có người thiếu mất một cánh tay, có người thiếu một chân, hoặc là thiếu mất một bên tai, hoặc là không có mũi…
Nói tóm lại, tám người này, trên cơ thể của mỗi người đều có một bộ phận khuyết thiếu.
Nhưng cả tám người bọn họ từ nhỏ đã tự mình nuôi dưỡng một con rắn độc, con rắn độc này được coi như thú cưng tâm phúc, chung sống cả ngày lẫn đêm bên nó.
Võ công của tám ngược bọn họ ngược lại cũng chẳng lợi hại bao nhiêu, nhưng con rắn độc giấu trên người lại khiến người trong võ lâm nghe thôi đã sợ mất mật!